Chương 6: Thức ăn cho mèo
Edit: Song NgưRượu trắng cảm thấy bản thân là
một
hệ thống có số phận bi đát nhất trong lịch sử.
Bảy năm trước nó được gửi đến thế giới này, ký túc trong cơ thể của chủ nhân, hỗ trợ chủ nhân nó từ
một
chủ quán thức ăn khuya nho
nhỏ
từ từ trở thành nhân vật có vai vế trong giới, mưa gió
không
quản, cùng tiến cùng lui, lại
không
nghĩ chủ nó lại là
mộtkẻ vong ân phụ nghĩa, sau lưng nó cùng
một
cái hệ thống vô chủ liên thủ, còn theo cái hệ thống xấu xa kia phá hủy phương pháp dung nhập của nó vĩnh viễn.
Hành động mạnh mẽ của người đó diễn ra trong nháy mắt, nó trừ bỏ khϊếp sợ, còn có cảm thấy thất vọng và thương tâm.
Nó
rõ
ràng chỉ là
một
cái hệ thống,
không
có máu thịt, cũng
không
có cảm xúc. Lại cảm nhận được cái gọi là "đau lòng" mà con người vẫn thường hay
nói.
Từ khi rời khỏi chủ cũ, nó chỉ có thể miễn cưỡng duy trì hình thái
thật
như
một
làn sương, yếu ớt, có thể làm bị gió thổi bay bất cứ lúc nào.
Nó vẫn nhớ
rõ
cảm giác bị rơi xuống 35 tầng lầu,
không
khí như bị bóp nghẹt, tiếng gió gào thét khiến nó nhớ đến nhiều năm trước kia, ngày nó tiến vào thế giới này.
Kinh ngạc cùng bi phẫn gây trở ngại công năng vận chuyển thông thường, ý thức bên trong cũng cự tuyệt hỏi đến.
Sau đó, khi mọi công năng khôi phục bình thường, khi nó mở mắt ra
thì…
Nó
đã
là
một
con mèo.
Đầu tròn, mặt hề hề, bàn chân lông và cơ thể dơ bẩn.
Khác hẳn với thời điểm còn trong cơ thể chủ cũ, nó giống như là
một
con mèo
thật
sự, biết đói, muốn
đi
WC, có nhiều tri giác mà con người thường
nói
tới.
Thông qua chút ký ức còn sót lại trong trí nhờ, nó biết được đây là
một
con mèo nhàđi
hoang.
Tuy biết hồn con mèo này
đã
về trời, nhưng thời điểm sắp chết đói, nó vẫn
không
thểkhông
oán vài câu: mày hảo hảo là
một
con mèo nha,
không
có việc gì
thì
ở nhà cho người nhà
yêu
thương, hảo hảo ở nhà
không
chịu, mày xem mày kìa,
không
chỉ thành mèo hoang mà còn chết đói đầu đường ah.
thật
là
một
con mèo tạo nghiệt ah!
Càng tạo nghiệt hơn là, nó
không
chỉ bỏ nhà
đi
hoang mà còn lưu lạc trở thành nơi cư ngụ của hệ thống.
"Phanh--"
Đột nhiên nghe tiếng mở cửa, Rượu trắng từ trong ác mộng bình tỉnh lại, cả thân hình nó đứng dậy, khi thấy
rõ
là Mộ Cẩm Ca về, liền phóng xuống, kêu “meo”
một
tiếng.
"Thế nào?" Nó
đi
tới cửa, đảo quanh bên chân Mộ Cẩm Ca, “Cuối cùng
cô
cũng tin tưởng ta
đi!"
Mộ Cẩm Ca đem đồ vật
trên
tay bỏ xuống, tháo khẩu trang, lướt qua nó, ngồi xuống ghế đổi giày.
Lại bỏ qua ta!
Rượu trắng trừng mắt liếc
cô
một
cái, vừa định than vãn vài câu, liền nhìn đến món đồ Mộ Cẩm Ca đặt ở
trên
mặt đất đích kia, nhất thời hai mắt sáng ngời, kiềm chế vui sướиɠ, biết
rõ
cố hỏi:" Di, đây là cái gì?"
Mộ Cẩm Ca
nói:"Đất."
Rượu trắng:"......"
Nhưng mà nó cũng
không
chết tâm, nâng lên móng vuốt chỉ chỉ hai chữ to
trên
bao bì, ra vẻ ngạc nhiên:"Sao ta thấy
trên
đó là hai chữ “Thức ăn cho mèo” nha? Đây là mua cho ai ăn thế?" (edit: vì trong tiếng trung “Thức ăn cho mèo” chỉ có hai chữ, nên ta để thế luôn cho đúng nha mn)
"Tao chính mình ăn,
không
được sao?"
"^!*#&)TruyenHD#(&iye^......" Nó tức giận đến muốn chửi bậy nha.
Mộ Cẩm Ca nghe
không
hiểu nó
đang
nói
cái gì, bất quá xem vẻ mặt nó
âm
trầm,
rõràng tâm tình thập phần
không
thích.
cô
vuốt vuốt đầu
nhỏ
của Rượu trắng, ngữ khi cùng mọi khi
không
giống: “Bất quá… thấy hoàn cảnh đáng thương của mày, tao cho mày ăn nha.”
"Meo?!" Rượu trắng được sủng mà kinh, muốn ngẩng đầu xem
cô, đầu lại bị
nhẹnhàng ấn ấn
đi
xuống, khi nó nâng lên đầu, Mộ Cẩm Ca
đã
muốn đứng lên, xoay người hướng phòng khách
đi.
Hừ,
thật
sự
là kiêu căng!
Rượu trắng trong lòng
thật
vui, nhưng mà chưa đợi nó cao hứng xong, chợt nghe tiếng Mộ Cẩm Ca từ phòng khách truyền đến:"Nếu là đồ của mày,
thì
tự mình mang vào phòng bếp ăn
đi."
"......&TruyenHD#(hwe!iu!sj)!&!#(hds*!)^!%"
Tuy phòng ở của Mộ Cẩm Ca cũng
không
lớn, nhưng Rượu trắng vẫn là phí sức chín trâu hai hổ, mới lôi được túi thức ăn vào bếp, quá trình dài như là
một
thế kỷ, vô cùng gian nan, “meo” lệ rơi đầy mặt ah.
Rốt cục đại công cáo thành, Rượu trắng như trút được gánh nặng, bốn chân hướng lên trước, cả người dựa vào túi thức ăn, hai mắt trống rỗng, toàn bộ thân mình nằm dưới đất, cảm giác thân thể bị đào ra, chính mình là
một
còn mèo tàn phế.
Lúc này Mộ Cẩm Ca
đã
thay
một
bộ đồ mặc nhà đơn giản, dùng dây cột tóc cột lại mái tóc dài, mang dép lê, thoạt nhìn cả người có chút lười biếng.
cô
tựa vào cửa phòng bếp, trong tay cầm
một
cái ly, nhàn nhã mở miệng:"Làm
khôngtồi."
Rượu trắng quét quét cái đuôi, hừ
nói:"Đó là đương nhiên, ta chính là
một
hệ thống mỹ thực toàn năng nha."
“Vậy phiền mày dọn sạch đống lông rụng từ nãy giờ
đi.”
Rượu trắng tức giận:" Ta phải đến Hội bảo vệ động vât, kiện
cô
ngược đãi mèo!"
Mộ Cẩm Ca uống
một
ngụm nước:"đi
thôi, chúc mày thành công,
đi
thong thả
khôngtiễn."
"......
cô,
cô,
cô!" Rượu trắng khóc
không
ra nước mắt,"Bề ngoài thiên sứ, tâm địa
thìma quỷ!"
"Cám ơn khích lệ."
Rượu trắng lại cảm thấy được, mình chính là hệ thống bi thảm nhất lịch
sự.
Chủ trước là kẻ có mới nới cũ, vong ân phụ nghĩa, chủ mới lại là kẻ tàn khốc lãnh huyết.
Meo, cuộc sống sao quá gian nan!
Nhìn thấy bộ dáng ủ rũ cuối đầu của Rượu trắng, Mộ Cẩm Ca cười cười, để cái ly xuống, cuối người ôm nó lên, “Chọc mày thôi, cái đuôi mày có bao nhiêu lông, tao làm sao để mày
đi
dọn dẹp hả?”
Rượu trắng hừ
một
tiếng, trong bụng lại nghĩ người máu lạnh như
cô
có gì mà
khôngthể làm nha.
Mộ Cẩm Ca vuốt vuốt lông nó, ôm nó ra khỏi phòng bếp:" Tao được nhận vào làm ở Capriccio rồi."
Rượu trắng được vuốt ve cực kỳ thoải mái, hưởng thụ kêu lên
một
tiếng “meo”.
“Tuy đãi ngộ
không
tốt bằng ở Thực viện, nhưng cũng miễn cưỡng đủ trả tiền phòng cùng chi tiêu cho hai chúng ta.”
Nghe xong lời này, Rượu trắng có chút cảm động, chủ động dụi dụi vào tay Mộ Cẩm Ca:" Ta dễ nuôi lắm!
cô
không
cần mua thức ăn cho mèo, khối thân thể này
đã
được ta điều chỉnh quá, có thể ăn giống như
cô
hàng ngày nha!"
Mộ Cẩm Ca xem nó liếc mắt
một
cái:"Mày
không
vấn đề, nhưng tao có vấn đề."
"meo?"
“Ngày mốt tao bắt đầu
đi
làm rồi,
đi
sớm về trễ,
một
tuần nghỉ
một
ngày. Mày ở nhàmột
mình, nếu
không
có thức ăn cho mèo, mày
sẽ
tự mình nấu cơm sao?”
"......" Rượu trắng kinh hãi,"cô
không
mang theo ta
đi
làm?!"
Mộ Cẩm Ca hỏi lại:"Mày nghĩ làm sao mà tao mang
một
con mèo theo?"
Đúng rồi, nó
hiện
tại là trụ trong thân thể
một
con mèo mập nha......
Nghĩ đến đây, Rượu trắng cả người suy sụp.
Mộ Cẩm Ca ngồi
trên
sô pha, cho nó nằm
trên
trên
đùi mình, vừa vuốt lông vừa hỏi:"Mày
không
phải
nói
nhận tao làm chủ mới sao? Nếu như vậy, tại sao mày
khôngtrụ trong người tao?"
Rượu trắng thở dài
nói:" Ta cũng nghĩ muốn a, nhưng ta
không
thể rời khỏi thân thể này."
"Vì cái gì?"
"hiện
tại tình huống có điểm phức tạp." Rượu trắng hít
một
hơi, có chút chán nản,"Tuykhông
muốn thừa nhận, nhưng kỳ
thật
con mèo này mới chân chính là chủ nhân của ta, ta là vào lúc nó còn
một
tia hơi thở mà tiến vào thân xác nó, khi đó
đã
không
thể cứu nó sống lại. Mà muốn cho hệ thống rời
đi
chủ thể, chỉ có hai phương pháp,
một
là làm cho hệ thống đạt đến cấp độ cao nhất,
một
cái chính là chủ nhân tự mình bỏđi...... Bình thường mà
nói
chúng ta
sẽ
không
chủ động
nói
cho chủ nhân phương pháp thứ hai, nhưng
không
nghĩ tới cái hệ thống kia vì cùng ta cạnh tranh lại vi phạm đạo đức nghành sản xuất,
không
chỉ
nói
cho chủ cũ ta biết, còn đem phương pháp cụ thể dạy cho
hắn."
“Đạo đức ngành sản xuất?" Mộ Cẩm Ca hạ mi,"Các ngươi rốt cuộc là từ đâu tới đây?"
Rượu trắng nghiêm túc
nói:"
thật
có lỗi, chuyện này tuyệt đối
không
thể
nói,
cô
coi như ta đến từ
một
nhóm bí mật ngoài
không
gian
đi, tóm lại chúng ta
không
có ác ý, cũng
sẽ
không
xâm chiếm địa cầu."
Mộ Cẩm Ca yên lặng đích nhìn thoáng qua gương mặt ngốc nghếch, nghĩ đến bộ dáng này
đi
chinh phục thế giới--
Các tòa nhà bị sập, trời sụp đất nứt.
một
bàn tay lớn giáng xuống như địa lôi oanh tạc, khắp nơi đổ vỡ. Cái đuôi mèo vung lên là bão cát nổi lên cuồn cuộn, như là quạt ba tiêu của thiết phiến công chúa.
"Meooo--"
Từ
trên
cao truyền đến tiếng mèo gào tự như sư tử hống, làm khắp nơi bụi mù, tiếp theo gương mặt mất hứng của đại vương mèo từ từ hạ thấp xuống, dọa khóc
một
đám nhóc.
......
Mộ Cẩm Ca ảo tưởng xong, tuy có chút hoang đường, nhưng vẫn là
thật
khủng bố.
Rượu trắng
không
nhận thấy được tâm tư Mộ Cẩm Ca
đã
bay xa vạn trượng, tiếp tụcnói: “Con mèo này
đã
chết, cho nên
hiện
tại căn bản
không
có khả năng chủ động đem ta đuổi ra ngoài, cũng
không
thể ấn phương pháp đầu tiên, khiến ta hoàn thành thành tựu. Cho nên ta tham khảo điều thứ mười
một
của hướng dẫn khẩn cấp, tuyểncô
làm chủ nhân trung gian."
"Chủ nhân trung gian?"
"Đúng, điều thứ 11 trong hướng dẫn viết:‘nếu như chủ nhân mất
đi
điều kiện cùng thể lực hoàn thành hệ thống,
thì
hệ thống có thể tự tìm chủ nhân trung gian, cùng nhau hoàn thiện hệ thốnng.’"
Mộ Cẩm Ca:"Mày
nói
mày là hệ thống mỹ thực, vậy mày phải đạt thành chính là mĩ thực thành tựu?"
Rượu trắng:"Mỗi cái hệ thống đều có
một
thanh tiến độ bên trong, bảy năm trước, ta cùng với chủ cũ
đã
hoàn thành
một
nửa tiến độ, có thể gọi là giai đoạn ‘phấn đấu’
đi. Ở giai đoạn này, chủ trước dưới
sự
hướng dẫn của ta từ
một
người bán đồ ăn khuyađã
trở thành đại đầu bếp, mỗi
một
lần đều là dựa theo công thức do ta đề ra, cùng
sựhướng dẫn của ta mà hoàn thành, khi
hắn
thuận lợi hoàn thành
thì
tất cả các công thức
sẽ
được lưu lại trong bộ nhớ ta
sẽ
lấp đầy thanh tiến độ, quá trình này
hắn
dùng bảy năm."
“Như vậy kế tiếp tao phải hoàn thành nửa thanh còn lại?"
"Đúng vậy," Rượu trắng dùng cặp mắt màu trà nhìn
cô,"Còn lại
một
nửa kia, có thể gọi là giai đoạn ‘sáng tạo’, chủ nhân
sẽ
không
dựa vào công thức của ta làm đồ ăn, cũngkhông
theo ta làm nhiệm vụ gì. Hết thảy đều cùng phía trước khác nhau, là chủ nhân tự sáng tạo đồ ăn, mà ta phụ trách thu thập xem xét, sau đó đem công thức lưu vào dữ liệu, theo
sự
tích trữ của dữ liệu, thanh tiến trình cũng
sẽ
tăng lên."
Mộ Cẩm Ca trầm mặc
một
lát, mới mở miệng
nói: “Nếu công thức đều là hắc ám cũngkhông
quan hệ sao?"
Rượu trắng hỏi
cô:"cô
cảm thấy công thức hắc ám
thì
không
dùng được sao?"
"Người khác đều là như vậy đánh giá đồ ăn tao nấu." Mộ Cẩm Ca khó khăn
nói," Nhưng đối với tao mà
nói, đồ ăn chỉ có ăn ngon hay
không
ngon mà thôi, chính thống cũng tốt hắc ám cũng được, đều là làm ra món ăn, tao
không
để ý bị người
nói
là làm đồ ăn hắc ám, nhưng tao
không
thích có người lấy đó mà phán xét."
Rượu trắng
nói: “Cũng giống như các lĩnh vực khác, trong giới nấu ăn cũng chia là người có tài thiên phú cùng người tài vì cố gắng, trong đó thiên tài là người hoặc có được khứu giác hoặc là thị giác phá lệ mẫn cảm, hoặc là có vị giác vượt qua người thường, nhưng
cô
là
một
trong rất ít người, có được trực giác chuẩn xác, có thể cảm giác được nguyên liệu ý nguyện… Chúng ta gọi đó là “tri”, là thiên phú ngàn năm khó gặp, ta cũng chỉ là trong bộ lưu trữ xem qua, người
thật
thì
chỉ có
cô
là người đầu tiên ta thấy qua.”
"Nghe qua cũng thực
không
tồi."
"Làm sao là
không
tồi a, đó là quá
không
tồi!" Rượu trắng đem móng vuốt khều khều tay
cô," Chính là còn
không
có ăn vào miệng, đại đa số người ngửi được mùi liền quay đầu bỏ chạy, bỏ qua cơ hội thưởng thức mỹ vị, cho nên tối hôm qua ta mới tặng
cômột
phần lễ vật kia."
Mộ Cẩm Ca nghe xong,
nói:"Nguyên lai như thế."
Rượu trắng ngẩn người:" Liền như vậy?"
"Ân?"
Rượu trắng chép chép môi:"Chẳng phải
cô
nên hướng ta khóc rống mà cám ơn sao!"
Mộ Cẩm Ca nhéo nhéo mặt nó:" Đêm nay cho mày thêm cơm, ăn cho no
đi."
Mỗ mèo hoan hô đứng lên:"Tốt quá!!" Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chương