Chương 7: Thạch rau câu

Edit: Song Ngư

Capriccio lần nữa mở cửa kinh doanh vào

một

ngày cuối tháng tư.


Sáng sớm, tiết trời mát mẻ, trong ngõ

nhỏ

yên tĩnh, hai cây ngô đồng được bao phủmột

tầng màu vàng nhạt. Cùng mọi ngày bất đồng là

trên

thân cây có treo

một

khung vải trắng, in logo Capricco, phía dưới là

một

tấm bảng với hàng chữ viết tay tinh tế, cùng mũi tên chỉ vào cuối ngõ.


đi

theo mũi tên vào cuối đường, đập vào mắt

một

bức tường được bao trùm bởi dây thường xuân, màu lá xanh tươi mới, dưới ánh sáng mặt trời tạo nên

một

bức tranh tinh tế.


Lúc này, nhà hàng vừa khai trương đón vị khách đầu tiên.

Phủi

một

ít bụi bám

trên

đôi giày trắng, chủ nhân của đôi giày đứng ở

trên

bậc thềm do dự

một

lúc, cuối cùng vẫn là tiến tới,

đi

vào nhà hàng.


“Kính chào quý khách, xin hỏi muốn dùng gì ah?”

đang

đem hoa cắm vào bình, nghe được tiếng mở cửa, Tống

anh

quay đầu lại nhiệt tình chào mời.


"...... Dì Tống?"

"Ai nha," Tống

anh

đặt bình hoa xuống, đến gần thấy,"Này

không

phải Tiểu Minh sao!đã

lâu

không

thấy, như thế nào gầy như vậy? Đến đến đến, để dì xem nào."


Người đến là

một

thanh niên tầm hơn hai mươi tuổi, thân hình cao lớn, ngũ quan đoan chính, mặt đeo kính, lưng

một

cái túi vải, mặc áo thun trắng, bên ngoài khoác thêmmột

áo sơ mi sọc đơn giản, phối cùng quần jeans bạc.


Tựa hồ

không

được nghỉ ngơi tốt, sắc mặt

hắn

không

tốt lắm, bộ dáng có chút tiều tụy.

hắn

nhìn Tống

anh

sững sốt, kinh ngạc

nói: “Con thấy đầu ngõ treo bảng ghi nhà hàng khai trương lại, nên muốn tới xem,

không

nghĩ tới

thật

sự

vẫn là dì Tống!”


Tống

anh

cười

nói:"Đứa

nhỏ

này cũng

thật

có ý tứ, cái gì kêu vẫn là dì?"


"Bởi vì......" Trịnh Minh dừng

một

chút, vẫn là

không

nói

thẳng ra, mà là uyển chuyểnnói,"Dì xem, dì

đã

đóng cửa quán hơn nửa năm, cháu còn nghĩ dì

đã

sang cho người khác."


Tống

anh

ngữ khí ôn hòa: “Nếu chú Hứa biết dì nhanh như vậy

đã

đem tâm huyết cả đời ông ấy đem bán, khẳng định

sẽ

tức giận dì.”


Trịnh Minh thấy bà chủ động nhắc tới chú Hứa, thần sắc như thường,

không

còn như trước kia luôn lộ vẻ đau lòng.


Tống

anh

mời

hắn

ngồi xuống đối diện, Trịnh Minh hỏi: “Dì Tống, nhà hàng chỉ có

mộtdì làm sao?”


“Còn có

một



gái

trẻ mới đến làm, phụ trách nấu ăn, dì chỉ phụ trách đón khách, phục vụ và tính tiền thôi.”


“Chỉ có hai người

thì

có kịp

không

dì?”


“Chổ này vốn

không

náo nhiệt, cháu đến nãy giờ, mà có thấy khách nào đến

không.” Tống

anh

cười cười, “Bất quá,



bé kia cũng khéo léo, chịu khó, cho dù

thật

sự

nhiều khách, dì cũng yên tâm.”


“cô

gái

nhỏ? Bao nhiêu tuổi vậy dì?”


" Năm nay mới vừa hai mươi."

Trịnh Minh ngạc nhiên:" Kia chẳng phải là bằng con? Trẻ vậy mà

đã

thành đầu bếp?"


Vừa lúc này Mộ Cẩm Ca từ phòng bếp

đi

ra, đầu đội mũ đầu bếp, mặt đeo khẩu trang, hỏi: “Có khách đến sao dì?”


“Đúng vậy, bất quá là khách quen cũ của quán.” Tống

anh

giới thiệu, “Tiểu Minh, đây là



bé dì mới

nói, tên là Mộ Cẩm Ca. Cẩm Ca, vị này là Trịnh Minh, dì nhìn nó từ

nhỏđến lớn, trước kia có đến đây ở

một

thời gian,

hiện

tại

đang

là sinh viên.”


Trịnh Minh nghĩ đến lời mình vừa

nói

ra có thể bị nghe được, cho nên có chút xấu hổ: “Chào

cô.”


Mộ Cẩm Ca đến gần, nhìn Trịnh Minh, cũng khách khí

nói:"Chào

anh, xin hỏi

anh

muốn ăn gì?"


"Ách......" Trịnh Minh lật thực đơn, có chút

không

biết làm sao,"Kỳ

thật

trước kia tôi cũng chưa từng ăn sáng tại nhà hàng......



có đề nghị gì

không?"


Mộ Cẩm Ca

nói: “Bữa sáng có món A, bánh mì vừa mới nướng xong,

anh

có muốn dùng thử

không?”


"Ân, có thể, cám ơn."

Tống

anh



một

bên cười dài

nói: “Dì

nói

này tiểu Minh, nếu ăn ngon, cháu nhớ giúp dì tuyên truyền trong trường nha.”


Để hai người tiếp tục

nói

chuyện, Mộ Cẩm Ca quay lại phòng bếp, bắt đầu chuẩn bị bữa sáng cho vị khách duy nhất của quán.


Thực đơn là do đầu bếp trước – cũng là chồng Tống

anh

đề ra, tuy Tống

anh



nói

côcó thể thay đổi thực đơn mới, nhưng Mộ Cẩm Ca vẫn giữ nguyên như cũ, chỉ thay đổi chút ít dựa

trên

cái cũ, cũng thỉnh thoảng làm món mới cho khách thưởng thức.


Cái gọi là món A, kỳ thực là bữa sáng kiểu Tây đơn giản, gồm hai miếng trứng chiên,một

cây xúc xích ăn cùng bánh mì, kèm theo

một

ly sữa hoặc cà phê.


Khi



đem bữa sáng đặt

trên

khay mang ra bàn, Tống

anh

còn

đang

lôi kéo Trịnh Minh hỏi chuyện trường lớp.


"Xin lỗi," Mộ Cẩm Ca đem khay đặt trước mặt Trịnh Minh,"Đây là điểm tâm của

anh, mời dùng."


Bánh mì, trứng chiên, xúc xích, mọi thứ đều rất bình thường.

Chính là......

Ánh mắt Trịnh Minh dừng

trên

một

đĩa mứt

nhỏ, nhịn

không

được nhìn kỹ hơn, chỉ thấy món ấy màu phần hồng trong suốt, bên trong có

một

ít chất kỳ lạ, có màu vàng lẫn màu hồng,

không

biết là cái gì. Nếm thử

thì

có vị ngọt thanh, nhưng

không

phải là vị ngọt hoa quả, lại

không

thể

nói

ra là vị ngọt từ đâu.


hắn

tò mò hỏi han:"Đây là cái gì? Mứt dâu sao?"


Mộ Cẩm Ca đáp:" Đây là thạch hành tây."

"Thạch hành tây…?" Trịnh Minh khó nén vẻ kinh ngạc

trên

mặt.


Mộ Cẩm Ca

nói:"Đúng vậy, dùng món này thay cho bơ, quét lên bánh mì,

sẽ

tạo

mộthương vị bất ngờ."


Thấy Trịnh Minh vẻ mặt

không

tin, Tống

anh

mở miệng

nói:"Cẩm Ca luôn làm

một

vài món mới, tuy là kỳ quái

một

chút, nhưng hương vị rất

không

tồi."


Nếu Tống

anh

đã

mở miệng, Trịnh Minh cũng

không

tốt

nói

thêm cái gì nữa, chỉ theo lời Mộ Cẩm Ca

nói, dùng dao cắt

một

ít thạch quét lên bánh mì.


Do dự vài giây, vẫn là cắn

đi

xuống.


"!!!"

Ngoài dự kiến chính là vị nồng của hành tây như là bị cái gì đó làm mất

đi, cũng

khôngcó nặng mùi như trong suy nghĩ, chỉ để lại vị ngọt độc đáo.


Hơn nữa, trong thạch còn có vị gì đó, kết hợp với bánh mì nướng nóng giòn nhai trong miệng, đầu lưỡi có thể cảm nhận được vị chua cay –

không

giống như vị ngọt chủ đạo của hành tây, hương vị tựa như hoa hồng vẫn giữ được lá xanh, lá xanh làm nền cho hoa, nhưng cũng trọng yếu

không

thể bỏ qua.


...... Rốt cuộc là nhiều hơn cái gì?

Suy nghĩ đến vấn đề này, lại nhịn

không

được ăn miếng thứ hai, thứ ba, thứ tứ,…


Cho đến đem

một

miếng bánh mì ăn xong, Trịnh Minh mới lấy lại tinh thần.


hắn

có chút vội vàng hỏi han:"Món thạch này rốt cục thêm gì vậy?"


“Củ hành tím, hành tây trắng, pectin, đường và muối.” Mộ Cẩm Ca ngữ khí thản nhiên, “Còn có giấm, rượu vang trắng, chanh, tiêu, và ớt Thái.”

(Pectin là loại phụ gia thực phẩm an toàn thuộc nhóm phụ gia tạo đông, tạo gel trong quá trình chế biến mứt, mứt đông và kẹo dẻo.)

Tống

anh

ngạc nhiên

nói:"Cẩm Ca, cháu làm sao có thể trong khoảng thời gian ngắn mà làm được món thạch này?"


Mộ Cẩm Ca

nói:"Cũng

không

phải làm hôm nay, hôm qua cháu ở nhà làm

một

hộp, nghĩ có lẽ dùng đến."


Nghe xong Mộ Cẩm Ca giới thiệu, Trịnh Minh giật mình hiểu ra.

-- nguyên lai là rượu vang trắng, dấm chua, chanh, tiêu cùng ớt Thái!

Hỏi được đáp án,

hắn

đem tất cả thạch còn lại quét lên miếng bánh mì, sau đó hăm hở cho vào miệng, tinh tế thưởng thức.


Vị ngọt từ hành tây, vị chua từ rượu, dấm và chanh, vị cay từ tiêu và ớt…

Nghe qua tổ hợp

thì

cứ nghĩ vị

sẽ

nặng, nhưng ăn vào miệng

thì

hương vị

thật

tươi mới, như

một

dòng nước ấm vào bụng

đang

đói, lại như

một

làn gió xuân cuối tháng Tư, hoa lá đâm chồi, quấn quanh ở bờ song, như

một

bức tranh trong mộng.


nhẹ

nhàng, thoải mái, êm ái, yên tĩnh.


Những năm tháng tươi đẹp.

thật

sự

là rất thần kỳ!


Ăn xong hai miếng bánh mì, Trịnh Minh cảm thấy có chút khát, tiện tay lấy cái ly để sẵn.

Vẫn nghĩ là trà hoặc cà phê, vào miệng lại phát

hiện

là chanh nóng pha mật ong.


Mộ Cẩm Ca giải thích

nói:"Chanh pha mật ong có thể giải rượu,."


Ngay từ lúc đến chào hỏi



liền phát

hiện,

trên

người Trịnh Minh có mùi rượu, hai mắt có tơ máu, mặt

thì

tiều tụy do say rượu mà ra.


Hơn nữa vừa rồi khi tiến phòng bếp,



mơ hồ nghe được Tống

anh

quan tâm Trịnh Minh, nhắc tới hai chữ "Uống rượu".


Trịnh Minh sửng sốt

một

chút, có chút ngượng ngùng

nói:"Cám ơn."


Tống

anh

nói:"Xem, ngay cả Cẩm Ca đều phát

hiện. tiểu Minh, cháu vừa rồi còn chưa trả lời dì, như thế nào lại uống nhiều như vậy? Có phải có chuyện gì

không?"


"Dì Tống, cũng

không

phải chuyện lớn gì." Trịnh Minh cười khổ," Kỳ

thật

chính là thất tình mà thôi."


"Thất tình?" Tống

anh

kỳ quái hỏi,"không

phải cháu cùng tiểu Hồng từ trung học

đãquen nhau sao?"


Trịnh Minh hít

một

hơi:"Dạ phải, lên đại học liền tách ra, ngày hôm qua



ấy điện thoại

nói

chia tay với cháu."


một

cái tiểu Minh,

một

cái tiểu Hồng.


Mộ Cẩm Ca

một

bên nghe,

một

bên nghĩ thầm,

không

biết Lí Lôi cùng Hàn Mai có phải hay

không

cũng chia tay.


Tống

anh

trấn an

hắn

vài câu, Trịnh Minh

nói:"Dì Tống, con

đã

nghĩ thông suốt, cho nên dì cũng đừng lo lắng cho con."


"Nghĩ thông suốt, về sau

không

được uống rượu nhiều." Tống

anh

dặn dò,"không

cần ỷ tuổi trẻ, liền gây sức ép bản thân, đến lúc có bạn

gái, hối hận chính là chính mình."


Trịnh Minh liên tục ứng đáp ứng.

Quá

một

lát,

hắn

lại đột nhiên hỏi:" Đúng rồi, dì Tống, chỗ dì ít người, hẳn là

mộtngười kiêm nhiều việc

đi?"


"Như thế nào, cháu muốn tới?"

“Học kỳ này của con

đã

kết thúc, tháng sau bắt đầu nghỉ, muốn kiếm chút việc làm, con đến giúp dì nha.”


Tống

anh

nói:"Thiệt là, chỉ là chỗ dì làm ăn cũng

không

quá tốt,

không

thể trả con lương cao."


"không

quan hệ

không

quan hệ, hơn nữa con tin tưởng, chỉ cần có Mộ tiểu thư ở, cửa hàng nhất định

sẽ

đông khách!

nói

xong, Trịnh Minh nhìn về phía Mộ Cẩm Ca, đáy mắt lóe tia mê muội cùng sùng bái,"Mộ tiểu thư...... Tôi có thể như dì Tống gọi tên

côkhông? Món thạch hành tây của



thật

sự

là quá tuyệt vời! Phi thường mê người! Có thể cho tôi mang

một

chút trở về cho bạn học để tuyên truyền

không? Trường của tôikhông

xa chỗ này lắm, nhất định

sẽ

mời được nhiều bạn học tới!"


Mộ Cẩm Ca cảm thấy có chút

không

được tự nhiên, nhưng vẫn là gật đầu

nói:"Có thể."


Kỳ

thật

thời điểm đối mặt Tống

anh

cùng Trịnh Minh,



có điểm khẩn trương.




không

phải là người giỏi ăn

nói, cũng

không

thích giao du, từ

nhỏ

đến lớn đềukhông

có bạn bè, lúc còn ở Thực viện bởi vì làm “món ăn hắc ám” cho nên bị kỳ thị, các bạn học đều

không

muốn

nói

chuyện với

cô, cũng chỉ có Giang Hiên cùng Tô Viện Viện là

nói

chuyện với

cô, nhưng cũng

không

phải ý tốt.


Nhưng mà nay đều là quá khứ.

Cảm giác từ sau tháng Tư, hết thảy đều

không

giống như trước nữa.