Chương 4-1: Rượu trắng 1

Edit: Song Ngư

"

hiện

tại, ta bị



chinh phục."

Sắc mặt mèo Garfield ngưng trọng, như

đang

tuyên bố

một

chuyện quan trọng.

Mộ Cẩm Ca:"......"

một

con mèo thế nhưng mở miệng

nói

tiếng người? Có phải mèo luyện thành tinh

không?

Nếu sắp xếp mọi việc từ đầu như mèo Garfield

đã

nói, cũng

không

phải khó tin…

không

thể nào, tuy

trên

thế giới có tồn tại

một

số nhóm người thích ăn thịt mèo, nhưng cho tới giờ

côvẫn chưa nghe đến việc đem mèo chó làm “ẩm thực gia”, hơn nữa



ở bên ngoài gặp những con chó mèo khác, cũng

sẽ

không

nghe được tiếng lòng của chúng.

Huống chi, dù là có thể luyện được việc đánh giá món ăn, cũng chỉ có thể dùng hành động tương tác để thể

hiện

ý muốn,

không

thể nào dùng lời

nói



ràng như thế.

Như vậy, chỉ còn lại

một

lý do duy nhất.



xuất

hiện

ảo giác.

Mộ Cẩm Ca dùng tay xoa xoa nguyệt thái dương, lẩm bẩm: “Vẫn là

đi

ngủ trưa cho tốt ah…”

Mèo Garfield bất mãn, quào quào móng vuốt:" Hắc!



rốt cuộc có

đang

nghe ta

nói

không

a!"

Mộ Cẩm Ca

không

nhìn nó, xoay người đem phần cơm bị nó dùng qua đổ vào thùng rác, bắt đầu rữa chén.

"Uy uy," Mèo Garfield lại nhảy lên bồn rữa,"cô

đây là lãng phí! Lãng phí là rất xấu hổ biết

không?"

Mộ Cẩm Ca vẫn giả như

không

nghe thấy.

“cô

tình nguyện đổ bỏ cũng

không

cho ta ăn,



thật

là người phụ nữ nhẫn tâm!”

"......"

Vì để chứng tỏ

sự

tồn tại của mình, mèo Garfield dùng cái đầu

nhỏ

của mình dụi dụi vào tay đối phương: “cô

thật

ra là nghe thấy ta mà!”

Giây tiếp theo, nó đột nhiên bị Mộ Cẩm Ca nắm xách lên.

"MeoMeoMeo!"

Mộ Cẩm Ca liếc nó

một

cái:"

không

cần khắp nơi làm loạn, mày có biết chính mình bẩn thế nào

khônghả?"

Mèo Garfield ngẩn người, tiện đà ủy khuất

nói:"cô

chê ta bẩn nha?"

"Chính mày nhìn lại phía sau xem."

nói

xong, Mộ Cẩm Ca dẫn theo nó quay lại phía sau, chỉ thấy dưới đất hay

trên

bàn đều là dấu chân đen của nó để lại.

Mỗ Mèo

hiện

tại mới nhớ tới chính mình mấy ngày qua đều lưu lạc bên ngoài, có chút xấu hổ, kéo đầu:"...... Thực xin lỗi."

Mộ Cẩm Ca bắt nó thả lại

trên

mặt đất,

không

nói

gì, rữa chén xong

thì

lấy mấy miếng cá còn lại đem chiên, rồi đem đến trước mặt con mèo.

Thấy



muốn rời phòng bếp, Mèo Garfield liền dùng hai chân trước ôm chân



làm nũng:"Meo!"

Mộ Cẩm Ca cúi đầu nhìn, vừa lúc gặp bộ dáng đáng thương của nó.

"......"

Vì cái gì chứng hoang tưởng lần đầu phát tác lại kéo dài như vậy?

không

lẽ



thật

sự

bệnh hoang tưởng nặng rồi?

Mèo Garfield sầu mi mặt khổ

nói:" Chớ

đi, có thể đút cho ta

không? Miệng rất rộng, ta còn

không

có quen."

"......"

Nhìn đến đối phương

không

nói

lời nào, Mèo Garfield hiển nhiên

thật

cao hứng:"Quả nhiên,



có thể nghe được ta

nói! Lại

nói

tiếp ta còn

không

có tự giới thiệu xong đâu, nếu cảm thấy

không

tiện xưng hô,



có thể bảo ta Rượu trắng, đây là cái tên của thân thể này mà ta có thể nhớ được ah, ai nha lại

nóitiếp, con mèo này

thật

là mệnh khổ,

thật

vất vả trốn nhà

đi

được, lại gặp phải

một

con mèo biếи ŧɦái, phải trải qua nhiều hiểm nguy mới thoát được, nhưng sau lại lưu lạc đến mức chết đói,

thật

sự

là......"

Mộ Cẩm Ca đút nó ăn, lẳng lặng nghe, quá

một

lát mới mở miệng

nói:" Ăn no rồi

đi

đi, tao

không

tính nuôi mèo."

"Meo?!" Rượu trắng vạn vạn

không

nghĩ tới



hội

nói

như vậy, ế

một

chút,"Đối với

cô, ta

không

phải mèo a!"

Mộ Cẩm Ca thản nhiên

nói:" Tao biết, mày là ảo giác của tao."

Rượu trắng rốt cục hiểu tại sao mình

nói

nữa ngày mà

không

có lời đáp lại.

không

chỉ

không

tin hoàn cảnh của nó, mà ngay cả

sự

tồn tại của nó cũng

đang

bị nghi ngờ!

Vấn đề thập phần ác liệt!

" Mộ tiểu thư," Rượu trắng nghiêm túc

nói," Mong



hãy tin ta, ta

không

phải là ảo giác của

cô, cũng

không

là phải là mèo tinh gì, ta chính là ta,

không

giống bất kỳ ai."

Mộ Cẩm Ca lạnh lùng

nói:"Cho nên mày cần tao giúp đốt lửa thiêu đưa lên trời sao?"

Rượu trắng theo bản năng đem cái đuôi giấu sau chân, cười

nói:"

không

cần

không

cần,

nói

vui thôi mà."

"Cho nên chuyện cười này cũng là tao tự nghĩ ra?"

"......" Rượu trắng buồn bực,"Ta

không

phải

đã

nói

sao, kỳ

thật

thân phận chân

thật

của ta là

một

cái hệ thống mỹ thực, vốn là trụ trong đầu của chủ nhân, nhưng chủ cũ của ta lại nghe lời bậy của kẻ xấu, mạnh mẽ đem ta lấy ra, đem ta từ tầng 35 ném xuống,

không

nghĩ tới vừa lúc tiến

một

xác

một

con mèo chết."

"Sau đó đâu?"

Rượu trắng thở dài:" Tuy bi thống vạn phần, nhưng ta vẫn là mỉm cười kiên cường sống, bằng nhãn lực của con mèo, cuối cùng tới tiểu khu này, ngay tại thời điểm ta suy kiệt vì đói, mắt thấy mình là hệ thống mỹ thực đầu tiên trong lịch sử chết vì đói,

thì



một

tiểu thiên sứ từ

trên

trời giáng xuống!"

"......"

"Đúng vậy, chính là

cô!" Rượu trắng đem móng vuốt vuốt tay Mộ Cẩm Ca," Ta thực hận sao



có thể là thiên sứ làm cá, sau đó nếm qua cơm chiên của

cô, ta rốt cục chân chính làm ra quyết định, cùng với

côký kết khế ước, thừa nhận



là chủ nhân mới của ta, cho nên

hiện

tại



mới có thể nghe thấy ta

nói."

Mộ Cẩm Ca mặt

không

chút thay đổi nhìn nó trong chốc lát, mới

nói:" Tao ngủ trưa xong, vẫn nghe thấy mày

nói

sao?"

Rượu trắng

không

chút do dự đáp:" Đương nhiên có thể!"

" Vậy tao cần phải

đi

bác sĩ lấy thuốc uống rồi."

"......" Rượu trắng hết chỗ

nói

rồi, khuôn mặt đau khổ như mèo mất tai," Tỷ, ta

thật

sự

là tồn tại khách quan! Phải thế nào



mới tin tưởng ta a?"

Mộ Cẩm Ca nghĩ nghĩ, hỏi:" Chỉ có tao có thể nghe được và

nói

chuyện với mày?"

"Đương nhiên, hệ thống có tính cơ mật rất cao, chỉ có chủ nhân mới có thể nghe được hệ thống chỉ dẫn."