Chương 4-2: Rượu trắng

Edit: Song Ngư

"Chỉ dẫn?"

"Đúng rồi! Ta biết!" Rượu trắng giật mình,"Nếu chỉ dẫn của ta có thể hỗ trợ cho

cô,



chắc

sẽ

tin

đi!"

Mộ Cẩm Ca nhìn nó, từ chối cho ý kiến.

Rượu trắng

nói:"không

phải



đang

tìm việc sao? Ta biết

một

nhà hàng

đang

tuyển người,



có thể

đithử

một

lần."

"Ở đâu?"

"cô

mở bản đồ

trên

điện thoại ra, ta giúp



tìm."

nói

xong, Rượu trắng lại than thở

một

câu," Vốn ta có thể trực tiếp hiển thị đường

đi

trong đầu

cô, nhưng ta

hiện

tại

đang

trong xác con mèo này nên

khôngthể làm được ah."

Mộ Cẩm Ca lấy di động từ túi ra:" Mày

nói

tên nhà hàng và địa chỉ, tao tự tìm, đừng phá màn hình điện thoại tao."

"......"

"Nếu

thật

sự

có địa chỉ như mày

nói…" Mộ Cẩm Ca khó khăn

nói,"Tao liền tạm thời giữ mày

một

đêm, nhưng mày phải chính mình tắm rửa, chính mình

đi

WC, buổi tối sau 11 giờ phải im lặng,

không

được quấy rầy tao ngủ."

Trầm mặc

một

lát, Rượu trắng mới hỏi câu:"cô

không

phải

không

thích mèo chứ?"

" Đúng vậy, tao thích chó."

"......"

Như sét đánh ngang tai!

Rượu trắng giống như nghe được trái tim mình tan vỡ ra ngàn mảnh.

*

Hôm sau, Mộ Cẩm Ca sáng sớm liền rời nhà, đến nhà hàng mà Rượu trắng

nói

hôm qua.

Capriccio, dùng từ điển tra cứu, nghĩa là

một

đoạn nhạc ngắn sôi động, tự do về giai điệu.

Cũng

không

bày trí như nhà hàng Tây, mà là

một

nhà hàng với kiến trúc độc đáo.

Tọa lạc trong

một

ngõ

nhỏ

đã

từng là nơi phồn hoa nhất thành phố, cách nơi



sống

không

xa,

hiện

tại nơi này

không

quá náo nhiệt, có chút



đơn vắng lặng, chỉ có hai cây ngô đồng cao to ngay đầu ngõ, bất chấp mưa nắng, vẫn

không

suy suyển.

Nhà hàng nằm ở cuối ngõ, có ba bậc thềm

nhỏ

phía trước, cửa gỗ, bức tường ở hai bên cửa được bao phủ bởi cây thường xuân, nhìn qua có dăm ba cây leo kéo dài đến bảng hiệu, cùng chữ “C” quấn quanh

một

chỗ.



ràng

đã

9 giờ sáng, nhưng cửa vẫn đóng chặt.

Mộ Cẩm Ca đứng nhìn trông chốc lát, rồi ngồi xuống bậc thềm mà chờ.

Hôm nay



mặc áo sơ mi sọc đơn giản, cùng quần tây màu đen nhạt, kết hợp giày sandal màu nâu đính đá ôm lấy chân như tác phẩm điêu khắc tinh tế.

Tuy

không

phải lúc làm việc, nhưng



vẫn đeo khẩu trang, che gần nửa khuôn mặt, chỉ để lộ đôi mắt, lộ vẻ thờ ơ lạnh lùng. Mái tóc dài

đã

được cột kiểu đuôi ngựa gọn gàng.

Đúng 10 giờ, cửa nhà hàng rốt cuộc cũng mở.

"Ai nha," Chỉ nghe từ phía sau vang lên tiếng của

một

phụ nữ trung niên, như là hoảng sợ, “Xin hỏi



là ai, sao lại ngồi trước cửa cửa hàng chúng tôi?”

Mộ Cẩm Ca đứng lên, xoay người đối mặt bà gật gật đầu. “Chào dì, cháu đến xin việc làm.”

Người phụ nữ thoạt nhìn ngoài bốn mươi, so với Mộ Cẩm Ca thấp hơn nửa đầu, mặc

một

chiếc váy dài màu xanh, khoác áo len trắng, khí chất văn nhã. Bà ngẩn người: “Xin việc?”

"Đúng vậy." Mộ Cẩm Ca xem phản ứng của bà ấy, cũng thấy có điểm kỳ quái,"Nhà bếp của mấy vị

không

thiếu người sao?"

"Thiếu

thì

có thiếu, chính là......" Người phụ nữ do dự

một

chút,"Ta

không

nghĩ đến thuê người, tính toán đem bếp phó nâng lên......"

"Kia… xin hỏi, có thể cho cháu thử

không?"

Người phụ nữ ấy nhìn nhìn

cô, hít

một

hơi, mới hoàn toàn đem cửa đẩy ra:" Tiến vào

nói

đi."

Mộ Cẩm Ca cùng bà ấy

đi

vào, tán gẫu vài câu, mới biết được người phụ nữ ấy kêu Tống

anh, là chủ nhà hàng, mà chồng bà ấy là bếp chính, năm ngoái

đã

qua đời vì bệnh, hai người vẫn chưa có con cái.

Tống

anh

nói: “Năm trước chồng dì phải nằm viện, nhà hàng lại làm ăn

không

tốt, cho nên dì đóng cửa,

một

lòng chiếu cố ông nhà trong viện, sau đó chồng dì qua đời, dì rất đau lòng, mở cửa bán vài ngày rồi lại đóng, sau nghe lời khuyên của bạn dì,

đi

du lịch hai tháng cho khuây khỏa, dì cũng vừa mới về.”

Mộ Cẩm Ca

nói:"

nói

như vậy, nhà hàng có

một

đoạn thời gian ngưng kinh doanh."

Tống

anh: “Cũng được nửa năm hơn, khi tâm trạng dì

đã

bình phục, muốn kinh doanh lại, mới phát

hiệnnhà hàng

đã

bị khách lãng quên, ngay cả khách quen cũng

không

còn đến, kinh doanh ảm đạm, cũng

không

có đầu bếp nào nguyện ý làm,

đang

suy nghĩ có nên sang lại quán

không

thì

cháu tới… Cho dì hỏi, cháu từ đâu mà biết tin tuyển người? Dì nhớ mình

đã

đem tin tuyển dụng lấy về hết rồi mà.”

"một

người bạn giới thiệu ah." Mộ Cẩm Ca nghĩ thầm, chính mình cũng

không

tính

nói

dối.

Tống

anh

cũng

không

có hoài nghi, chính là vui mừng cười:"

không

nghĩ tới vẫn có người nhìn đến, thay dì cám ơn bạn cháu."

Tiến sâu vào nhà hàng, Mộ Cẩm Ca nhình quanh bốn phía, thấy cả phòng như được bao trùm bởi cảm giác của năm tháng, nhưng nội thất thiết kế

thì

vẫn chỉnh chu, mới mẽ.

Phòng bếp rất lớn, đối diên là khu ăn uống, tuy

nói

là có cửa ngăn cách, nhưng lại là cửa kính cách

âmnhiệt độ cao, sạch

sẽ

không

tí dầu mỡ, khách ngồi bên ngoài có thể nhìn



từng động tác của đầu bếp bên trong.

Nhà hàng này nhất định

đã

từng rất đông khách ủng hộ.

Tống

anh

nói:" Tuy rất cám ơn cháu

đã

đến, nhưng dì cũng

không

thể lập tức tuyển dụng, vẫn cần tiến hành

một

lần khảo hạch, dù sao nơi này cũng là tâm huyết cả đời của chồng dì, nếu người tiếp quản

không

đủ sức, dì tình nguyện đóng cửa."

Mộ Cẩm Ca gật đầu:"Cháu hiểu được."

“Bất quá, chuyện này có chút bất ngờ, phòng bếp chỉ có nguyên liệu của mấy ngày trước, đều là món đơn giản, nếu

không, chiều mai cháu lại đến, dì

sẽ

chuẩn bị nguyên liệu tốt cho cháu thử.”

"

không

cần."

Tống

anh

sửng sốt:" Cái gì?"

Mộ Cẩm Ca nhìn tất cả mọi thứ có thể sử dụng được trong phòng, quay đầu nhìn Tống

anh: “Cháu có thể dùng những nguyên liệu này, làm

một

món ăn đơn giản.”