Chương 3-1: Cơm chiên

Edit: Meo, Beta: Hằng Lê

Hôm nay Mộ Cẩm Ca vừa ra khỏi cửa,

đã

có cảm giác bị theo dõi.

Dường như

đi

tới chỗ nào, phía sau đều có

một

ánh mắt lặng lẽ nhìn chăm chú vào

cô, nhưng vừa quay đầu lại

thì

không

thấy ai khả nghi.

Chẳng lẽ



bị Tô Viện Viện lây chứng vọng tưởng?



hôm nay

đi

phỏng vấn

một

nhà ăn kiểu Trung Quốc cách tiểu khu rất gần,

không

có đẳng cấp gì, nhưng vì ở gần trường trung học, cho nên lượng khách khả quan, thường xuyên thấy thông báo tuyển dụng đầu bếp.

Ông chủ tiệm Fastfood là

một

người đàn ông gần bốn mười tuổi, họ Triệu, thân hình

không

cao, đứng xấp xỉ

cô, 1m7 dáng vẻ xuất chúng,

trên

mũi đeo môt gọng kính vàng, giống như người đọc sách, thoạt nhìn rất nhã nhặn, khi

nói

chuyện ôn hòa, tính tình có vẻ tốt.

Vì vừa mới qua bữa sáng, còn cách bữa trưa

một

khoảng thời gian nữa, cho nên mọi người ở phòng bếp đều

đi

ra ngoài nghỉ ngơi, chỉ chừ ông chủ Triệu ở lại trong này tự mình phụ trách kiểm tra đánh giá.

Ông chủ Triệu bảo Mộ Cẩm Ca dựa theo sách dạy nấu ăn trong tiệm, làm

một

phần cơm chiên Dương Châu.

Cái gọi là cơm chiên Dương Châu, tương truyền được xuất phát từ triều Tùy, trải qua sáng tạo của đầu bếp, có nhiều thay đổi, đến nay phát triển nổi danh vừa là đồ ăn phổ biến,

không

chỉ có ở khách sạn, đồng thời rất nhiều gia đình

trên

bàn cơm hằng ngày cũng có.

Chỉ thấy Mộ Cẩm Ca động tác lưu loát sạch

sẽ, đầu tiên vô cùng thành thạo bỏ

đi

đầu và đuôi tôm, bóc vỏ rửa sạch, ngay sau đó lấy chân giò hun khói cùng hành ra cắt sẵn, đánh đều trứng, sau đó lại theo thứ tự là đậu Hà Lan, cắt chân giò hun khói, quay sang xào tôm

đã

bóc vỏ cùng rang trứng với cơm, cuối cùng đem chân giò hun khói, tôm bóc vỏ cùng đậu nành đổ vào giữa cơm bắt đầu chiên, trộn lẫn đều sau lại thêm nước tương, trứng gà chiên xắt hạt lựu với muối nêm nếm vừa ăn.

Sau khi kết thúc tất cả, mang ra bàn. Giữa mâm sứ là đĩa cơm chiên nóng hổi tản ra mùi thơm, trong đó mỗi

một

hạt cơm chiên đều bọc trong trứng, màu sắc bắt mắt, hạt cơm tơi xốp, mà đậu Hà Lan, chân giò hun khói cùng tôm bóc vỏ trang trí ở giữa, màu sắc phong phú.

Ông chủ Triệu mắt nhìn thẳng, nhưng

không

phải nhìn món cơm chiên mà là nhìn Mộ Cẩm Ca.

Ông ta tủm tỉm cười

nói: “Tay nghề của Mộ tiểu thư

thật

là giỏi.”

Mộ Cẩm Ca thản nhiên

nói: “Chỉ là cơm chiên mà thôi.”

“cô

thật

khiêm tốn.” Ông tanhìn chằm chằm vào mặt

cô, cũng

không

lập tức động đũa nếm thử, " Người ta hay có câu rằng, sắc đẹp có thể thay cơm, hôm nay xem như tôi được mở rộng kiến thức. Vốn cũng

không

đói bụng, kết quả xem Mộ tiểu thư nấu cơm, ngược lại khá đói."

Nghe được lời này Mộ Cẩm Ca rất

không

thoải mái: "Triệu tiên sinh có ý gì?"

“Tiểu Mộ,



nói



xinh đẹp như vậy, làm ở phòng bếp dầu mỡ rất đáng tiếc."

nói

xong, ông chủ Triệu với giọng

nói

mập mờ, đưa tay chạm vào ngón tay Mộ Cẩm Ca, giọng

nói

mập mờ, “Kỳ

thật

quán chúng tôi còn thiếu người trông nom quán, đãi ngộ so với phòng bếp tốt hơn rất nhiều, mấy người bà con bên tôi cũng muốn đến đây để làm, nhưng tôi thấy vẫn nên nhường cho



thì

hay hơn,



thấy..."

Thấy cái đầu ông nội ông ấy!!!!

Mộ Cẩm Ca hiểu



ý đồ của đối phương, rút tay trở về, lạnh lùng

nói: " Tôi là đầu bếp, chỉ biết nấu ăn."

Ông ta được

một

tấc lại muốn tiến

một

thước, cười hớ hớ

nói: "Làm đồ ăn cho khách sợ



mệt, chi bằng để mình tôi ăn thôi."

Mắt nhìn ông ta lại muốn động tay động chân với mình, Mộ Cẩm Ca đưa tay đẩy ông ta ra, xoay người

đi

thẳng ra khỏi phòng bếp.

Ngay lúc



đẩy cửa chuẩn bị rời

đi, ông ta túm lấy cánh tay của

cô,

một

bên vội la lên: "Con nhóc này nhìn bộ dạng rất xinh đẹp, nhưng sao

không

biết chút phép tắc nào hết vậy, tôi có cho



đi

sao?"

Nhân viên cửa hàng ngồi ở bên ngoài thấy ông chủ như thế, còn tưởng rằng bị Mộ Cẩm Ca bắt nạt, nhao nhao đứng lên, muốn qua đây giúp giữ chặt Mộ Cẩm Ca.

Mộ Cẩm Ca

không

tránh ra được, chỉ có thể quay đầu: "Buông, đồ quỷ háo sắc này!"

“Sao



lại mắng chửi người khác như thế?”

“Tôi mắng

không

phải là người, là

một

con quỷ háo sắc bốn mắt.”

"Mộ tiểu thư,



tới quán của tôi la khóc lóc om sòm,



tưởng muốn tới

thì

tới muốn

đi

thì

đi

sao,

cô..."

Đúng lúc này,

một

thân ảnh màu lam tựa như tia chớp theo khe cửa Mộ cẩm ca đẩy ra mà luồn vào, nhảy lên tay của Mộ Cẩm Ca, sau đó

không

chút do dự xòe ra móng vuốt, hướng tới mặt ông ta cào ra ba vết thương rớm máu.

“A!” ông ta bị đau, nhất thời buông lỏng tay ra che nửa bên mặt, "Ở đâu ra

một

con mèo điên!"

Bắt được thời cơ, Mộ Cẩm Ca nhanh tay đem đầu sỏ nhét vào trong ngực, liền xông ra khỏi quán.

*

Mãi cho đến khi về nhà, Mộ Cẩm Ca mới đem tiểu

anh

hùng trong lòng thả xuống.

Có thể vì bị



ôm

trên

đường chạy trốn quá nhanh, con mèo ngơ ngác ngồi

trên

ghế sô pha, bộ dạng vẫn chưa tiếp nhận, thoạt nhìn hình như nó bị choáng váng.

Mộ Cẩm Ca nhận ra đây chính là con mèo tối hôm qua nằm cạnh thùng rác hấp hối thiếu chút nữa chết vì đói, nhất thời cảm thấy có chút khó tin.

Chẳng lẽ đây là...Mèo báo ân trong truyền thuyết?



đưa tay vỗ vỗ lên đầu con mèo,

nhẹ

giọng

nói: "Cám ơn mày."

"Meo meo?" Tựa hồ có thể nghe hiểu



nói

chuyện, con mèo ngẩng đầu lên, lộ ra vẻ mặt vui mừng kỳ lạ.

Mộ Cẩm Ca suy nghĩ

một

chút,

không

xác định

nói: "Buổi sáng

đi

theo tao ra ngoài chính là mày sao?"

Mèo Garfield: "Meo meo."

“Cá khô

đã

ăn hết rồi sao? Sáng nay tao

đi

ra ngoài, thấy mâm

nhỏ

đã

bị mang

đi

mất rồi.”

"Meo meo..."

Đột nhiên Mộ Cẩm Ca cảm thấy Giang Hiên

nói

không

chừng là chính xác.

Đầu óc



thực

sự

có chút

không

bình thường.

- - Người bình thường cùng

một

con mèo

nói

chuyện hơn nữa còn cảm thấy mình nghe và hiểu con mèo trả lời sao?

Mộ Cẩm Ca thở dài

một

hơi, thu tay về, xoay người tiến vào phòng bếp làm cơm trưa.

Mặc dù có

không

muốn nhớ lại, nhưng vừa rồi làm theo sách dạy nấu ăn của người khác cảm giác

thậtsự



không

dễ chịu.

Vừa vặn trong tủ lạnh còn có cơm thừa, thêm

một

ít nguyên liệu khác, vừa hay có thể làm

một

phần cơm chiên.

*

một

mùi thơm từ phòng bếp bay ra phòng khách, bay thẳng vào mũi mèo con.

Vốn

đang

ngu ngơ ngồi

trên

sô pha, ngửi được mùi thơm, nháy mắt tỉnh táo lại, từ

trên

sô pha nhảy xuống.

Vì đệm thịt dính bụi đất, cho nên gần như từng bước của nó đều in dấu chân, từ phòng khách tới phòng bếp, tiếp theo nhún mạnh chân mạnh mẽ nhảy lên bàn bếp, muốn nhìn xem nguyên liệu gì lại tạo ra hương vị lạ kì đến thế.