Chương 9
Địa điểm thích hợp nhất cho yêu đương vụиɠ ŧяộʍ chính là ở hoa viên, trong phim đều là như thế.
Địa điểm rình trộm tốt nhất cũng là ở hoa viên, đây là Tiêu Thế tự mình tổng kết.
Khăn trải bàn trắng tinh, đồ ăn xếp tinh tế, giữa hai người có một bình pha lê màu xanh cắm hoa hồng……
Nam nhân trẻ tuổi có khuôn mặt trầm ổn, mang theo một nụ cười tự nhiên: “Trưởng phòng, ở đây chỉ có tôi và anh thôi.”
“Trong phim lưu manh cũng nói thế!” – Hãn Kiện khinh thường bĩu môi, sau đó cười gian chống nạnh – “Câu sau sẽ là, ngài kêu đi, gào đi, ngài có kêu rách họng thì cũng sẽ không có ai đến cứu mạng ngài ~~”
Tiêu Thế ánh mắt không chớp nhìn chằm chằm hai người kia, vung tay lên, ra lệnh nói: “Đi, về phòng bếp!”
“Uông!”
Hãn Kiện như chó săn chạy về phòng bếp.
“Cậu không cần phải câu nệ như vậy.”
Tô Mạch Ngôn không mở miệng, cúi đầu ăn gì đó, từ góc độ nhìn của y thì chỉ thấy phần gáy hắn mà thôi.
Tiêu Thế cười lạnh.
An sắc lang là, anh thật sự là không thể hiểu được Tô Mạch Ngôn đâu.
Quy tắc con rể điều thứ nhất: Không được nói chuyện với nhạc phụ nhằm mục đích bất chính. Anh sẽ bị khuôn mặt lạnh lẽo đóng đá luôn, hoặc là bị ánh mắt sắc bén kia đóng đinh, hoặc là…… tóm lại, kiểu gì anh-cũng-chết!
Khẩu kiệt khẩu kiệt khẩu kiệt…… (Không biết nghĩa là gì, nguyên văn là thế này口桀口桀口桀)
Đồng chí con rể nào đó ở bên cạnh nhe răng cười, một bên não đang rà soát lại tư liệu của nhạc phụ đại nhân.
Tô Mạch Ngôn, nam, 41 tuổi.
Sở thích không rõ, nhân sinh không biết, tiêu chuẩn kén vợ không biết, tính hướng…… bỏ qua.
Kĩ năng đặc thù là khuôn mặt lạnh lùng cộng với ánh mắt sắc bén, gϊếŧ người trong vòng năm giây, nói tóm lại là BOSS nhạc phụ cực kỳ khó tiêu diệt.
Thuộc tính băng sơn.
Nhiều hơn là hoàn toàn sai lầm -_-|||
Đồng chí con rể nào đó đang lâm vào kiềm chế hiểu lầm với nhạc phụ đại nhân, bất thình lình nghe thấy An sắc lang vừa cười vừa nói một câu – “Tôi thích anh.”
Thiếu chút nữa thì Tiêu Thế đập đầu vào khung cửa, vội vàng nhìn vào gáy của nhạc phụ đại nhân, không ngừng hi vọng đại BOSS thi triển huyết vũ tinh phong tiêu diệt tên kia trong tích tắc.
Nhưng mà Tiêu Thế thất vọng rồi.
Đó là một cái gáy vô cùng bình tĩnh. -_-|||
Nghe nói nam nhân bình thường khi bị người đồng tính tỏ tình, thường sẽ cảm thấy buồn nôn, ngoài ra không có cảm giác gì khác.
Nhìn An Duệ một tay đè lên tay Tô Mạch Ngôn, đôi mắt sắc lang híp lại đánh giá bộ dáng người đối diện, Tiêu Thế cảm giác dạ dày sôi lên ùng ục, một cỗ vị chua tràn lên đến cổ họng.
Trái tim cũng đập lên hồi – dọa.
Nếu để cho Tô Na biết mình chuyển đến mới có vài ngày, nhạc phụ đã bị cầm thú dụ dỗ, sẽ không ly hôn mới là lạ!
Bảo vệ trinh tiết của nhạc phụ đại nhân, là nhiệm vụ thứ nhất của con rể!
“Điều kiện của tôi cũng được, tôi nghĩ chúng ta có thể thử xem.”
Khóe miệng Tiêu Thể run rẩy, cái lời không biết xấu hổ thế này nhân tài cũng có thể nói ra sao?
Đúng lúc Hãn Kiện chó săn cầm dao bếp lóe sáng chạy đến, Tiêu Thế sờ sờ đầu gã, chỉ hướng sắc lang không biết xấu hổ kia, nhe răng cười nói: “Tiện Tiện, dùng răng nanh sắc bén của mày thiến tên sắc lang kia!”
Hãn chó săn mặc kệ, để dao xuống trước mặt y, cả giận nói: “Mày mới là Tiện Tiện!”
Dao rơi xuống đất, âm thanh suýt nữa thì làm kinh động hai người đang ăn cơm, Tiêu Thế vội vàng nhặt hung khí lên, kéo Hãn Kiện trốn đi, sau đó rút điện thoại ra, gọi cho Tô Na.
Không ngoài dự đoán, di động không có tín hiệu.
Y vội vàng tìm số của khách sạn lần trước gọi qua, lần này mới đổ chuông được hai ba hồi đã có người nhận.
Thanh âm buổi tối của vợ có vẻ mơ màng: “A lô?”
“Na Na, là anh.” – Tiêu Thế khẩn trương như bị lửa đốt, hỏi – “Anh hỏi em một chuyện.”
Tô Na ở đầu bên kia im lặng ba giâu, mới thở dài vô lực: “Chồng à…. Anh có biết là em cả ngày mệt mỏi rồi không……”
Tiêu Thế vừa nói chuyện điện thoại vừa nhìn sang bên kia, chỉ thấy An Duệ dùng ngón tay thon dài đẩy một hộp gì đó về phía Tô Mạch Ngôn.
Y nhăn mày, chả lẽ quay phim khiêu da^ʍ của nhạc phụ đại nhân rồi tống tình?!
Tiêu Thế nghiêm túc hỏi vợ: “Anh hỏi em, cha em với mẹ em không phải là miễn cưỡng kết hôn đấy chứ?”
“…….”
Tô Na trầm mặc ba giây: “Chẳng lẽ mẹ em cưỡиɠ ɠiαи cha em để sinh ra em sao?”
Khụ, cũng đúng.
Tiêu Thế sờ sờ mũi, rốt cục có thể xác định được – Nhạc phụ đại nhân tính hướng hoàn toàn bình thường.
Như vậy chỉ còn lại tên An Duệ bụng dạ khó lường kia.
Con rể Tiêu gia thuần khiết hoàn toàn quên mất, trên thế giới, ngoài bỏ đồng tính luyến ái, còn có một thứ tên là Bi - _-|||
Tô Na ở đầu bên kia oán giận: “Chồng, rốt cuộc là anh có chuyện gì? Khó có một lần gọi điện mà chả thèm quan tâm gì đến em!”
“Không phải sáng nay mới gọi điện sao?” – Tiêu Thế nhẹ nhàng an ủi, giọng nói ôn nhu đến mức chảy ra nước – “Bên này anh còn có việc quan trọng, sau này giải thích cho em được không?”
“Vâng….. Được rồi.” – Tô Na ngáp một cái thật to, không quên cảnh cáo nói – “Không được phép làm loạn, nghe chưa!”
Rụp, cúp điện thoại.
Tiêu Thế cầm điện thoại tút tút liên hồi, cười khổ lắc đầu, trong mắt không dấu được tia sủng nịnh.
Nha đầu kia chắc là đã mệt muốn chết rồi.
Hãn Kiện bên cạnh lắc đầu, gác cằm lên vai Tiêu Thế: “Vợ chồng son nhà mày chả có chút ăn ý nào vậy.”
“Có ăn ý tình thú hay không, mày cần biết để làm gì?” – Tiêu Thế không kiên nhẫn đẩy gã ra, đổi một vị trí có thể nhìn thấy Tô Mạch Ngông, tiếp tục rình coi động thái của hai người.
Nói qua nói lại vài lời, An Duệ lại đẩy hai quyển sách đến trước mặt Tô Mạch Ngôn.
Nhạc phụ đại nhân nhìn sách, hơi hơi nhíu mày, nhưng không đẩy lại, mặt không đổi sắc nhận lấy.
Tiêu Thế cau mày nhìn, thì thào lẩm bẩm: “Rốt cuộc là tên kia đưa cái gì thế không biết?”
Một mình đứng dòm nửa ngày mà chả tiến triển được tí nào, ai đó tức đến mức tóm lấy Hãn Kiện mà lắc: “Đem ống nhòm của mày đến cho tao!”
Đột nhiên không biết Hãn Kiện định làm gì, không tự nhiên hừ một tiếng: “Tao không có!”
Tiêu Thế ngạc nhiên nhìn gã: “Mày độc thân lâu quá đến mức mất cân bằng nội tiết rồi?”
“…………”
Hãn Kiện âm trầm nhìn y, một lúc sau, bật dậy, thanh âm gian xảo nâng lên đến quãng tám: “Gia sẽ tìm người đến thao mày cả đêm, chờ mà xem!”
Toàn bộ mọi người trong nhà ăn dừng động tác, chăm chú nhìn về phía hai người.
Tiêu Thế nhìn theo bóng dáng hung hăng tiêu sái rời đi của Hãn Kiện, hắc tuyến sờ mũi: “Có bản lĩnh thì tìm người cam tâm tình nguyện để mày thao cả đời đi……. Đó mới thực sự là có bản lĩnh.”
Sau khi chính mình nghiêm túc theo dõi, thấy An Duệ không có khả năng sẽ làm gì đó, Tiêu Thế mới tạm thời yên tâm về phòng bếp.
Tiểu tử xã hội đen kia vẫn nghiêm túc chế biến thức ăn.
Đem sườn thăn đảo cho thấm bột, mùi hương nồng đậm, bỏ vào chảo nóng, đến khi chuyển sang màu vàng óng thì cho thêm một chút nước, rải lên trên một lớp bột…..
Tiêu Thế sờ sờ cằm, mắt mang ý cười: “Giờ thêm cà rốt và rau mùi nữa thì hương vị sẽ rất tuyêt.”
“Nhiều chuyện.” – Thiếu niên thản nhiên liếc mắt nhìn y, trực tiếp đổ thịt ra đĩa, bắt tay vào làm món ăn mới.
Tiêu Thế cười khổ lắc đầu, đúng là thiếu niên đang thời kì phản nghịch…..
“Vì sao không nói cho ông chủ chuyện hôm nay?” – Thiếu niên vừa bận rộn làm đột nhiên hỏi – “Không sợ tôi tay chân không sạch sẽ sao?”
Tiêu Thế mỉm cười: “Tôi xem cậu không phải là người như thế.”
Thiếu niên hơi hơi ngẩng đầu, đôi mắt đen dò xét y.
Tiêu Thế thản nhiên tiếp lời: “Nói cho cùng, đây cũng không phải là nhà hàng của tôi.”
“…..”
Nói đến đây, khung cảnh xung quanh thêm một người lãnh mạc, lại còn muốn dùng nụ cười mỉm ôn hòa để che dấu.
Thiếu niên hừ lạnh một tiếng, nhìn người này dương dương tự đắc thì rất khó chịu, mang theo một chút vui sướиɠ khi người gặp họa: “Trương tỷ vừa mới nói, người đàn ông vừa nãy anh chú ý vào toilet rồi.”
Tiêu Thế liếc mắt nhìn cậu ta: “Vào toilet thì có gì kì quái?”
Thiếu niên đặt một bông hoa vừa tỉa xong lên đĩa cá bột hun khói, thản nhiên nói: “Bạn ổng cũng vào theo.”
“………”
Im lặng, gân xanh, bùng nổ.
Tiêu Thế bừng bừng lửa giận xông ra ngoài, An Duệ, tên súc sinh cầm thú kia, chờ chết đi!
Nhà vệ sinh ở quán bar cũng giống như nhà vệ sinh trong phòng bếp.
Có mấy người khách đang đi tiểu, các gian nhà xí đều đóng chặt. Tiêu Thế vừa rảo bước đến, liền nghe thấy tiếng rêи ɾỉ thở dốc bên trong truyền ra không chút che giấu.
Mấy người kia thấy Tiêu Thế sắc mặt âm lãnh tiến vào, lập tức bắn đến một cái nhìn – lại đến bắt gian.
Nam nhân vì vội vàng mà thanh âm trở nên thô ách, cúi đầu trêu đùa: “Ngoan, không có việc gì……..”
Sau đó là âm thanh rêи ɾỉ gợϊ ȶìиᏂ, nhỏ, không rõ.
Nghĩ có thể đó là thanh âm nhạc phụ kêu cứu, lòng Tiêu Thế nóng như lửa đốt, đồng thời cảm giác dịch dạ dày cũng đã lên đến cổ họng, vội vàng nhăn mặt, y cứng ngắc đi đến cái gian phòng kia, gõ cửa.
Cốc cốc!
Bên trong im lặng một chút, lại vang lên tiếng quần áo chạm nhau, cùng với tiếng hôn môi.
Tiêu Thế nhu nhu trán, cố gắng kiềm chế bản thân, gõ cửa tiếp: “……Mở cửa.”
Thanh âm hôn hít không dừng lại, nhưng giữa tiếng rêи ɾỉ thở dốc có một chữ phun ra “Cút……..”
Tiêu Thế tái mặt.
Mọi người đứng xung quanh chăm chú nhìn, y hít một hơi, tung một cú đã vào cánh cửa rắn chắc kia, rầm một tiếng, âm thanh vang dội.
“Mẹ kiếp! Cút đi!” – Tiếng nam tử bên trong mắng vọng ra.
Tiêu Thế không chút sợ hãi, lại giơ chân, đá mạnh, cánh cửa lập tức bị đổ xuống.
Một nam nhân bộ mặt đáng khinh với một nữ nhân mảnh mai bám trên người, quần áo lộn xộn ngẩng đầu lên, hung hăng mắng: “Mày là thằng chết tiệt nào?!”
Nhà xí vẫn có xịt hương nhưng vẫn không thể che đậy được mùi hương da^ʍ mỹ tràn ngập kia.
Lần này đến lượt Tiêu Thế sửng sốt.
Không phải An Duệ.
Cửa gian phòng bên cạnh bật mở, Tô Mạch Ngôn quần áo chỉnh tề thong thả đi ra.
Tô Mạch Ngôn nhìn y đứng ở cửa, lại nhìn cánh cửa bên cạnh bị đá văng ra, hơi kinh ngạc: “Sao cậu lại ở đây?”
Tiêu Thế cứng nhắc gật đầu, chào hỏi: “Thật khéo, ngài đại tiện à?”
“……..”
Tô Mạch Ngôn trừng mắt nhìn y.
Đại tiện đại tiện đại tiện đại tiện………….
Trong đầu Tiêu Thế không ngừng lặp đi lặp lại từ đó, cũng chỉ đành cố gắng nuốt nước mắt vào trong.
Lại quay đầu, An sắc lang đang khoanh tay tựa cửa, cười run cả người.
Còn ra phần mới không ạ?