Chương 1: Bị theo dõi
Tô Bắc gặp một tên biếи ŧɦái.
Cậu thực sợ hãi, thực lo âu.
Ăn không vào, ngủ không được, chỉ trong vài ngày, cả người cậu liền gầy đi một vòng lớn, sắc mặt trắng bệch, thân hình gầy trơ xương. Duy chỉ có đôi mắt phát ra ánh sáng sâu thâm thẳm, khó đoán.
Tô Bắc mười tám tuổi, kinh nghiệm sống nông cạn khiến cậu không thể ứng phó với chuyện này.
Cậu đã thử tìm kiếm sự giúp đỡ.
Ở trên mạng, Tô Bắc tạo một tài khoản nặc danh, đăng đề tài xin cầu sự trợ giúp, những người đó nói sẽ cho cậu một vài biện pháp. Tỷ như báo nguy.
Tô Bắc miệng khô lưỡi đắng.
Cảnh sát sẽ không nhận vụ này, bởi vì không có chứng cớ.
Cậu chỉ là cảm giác có người ở xung quanh, canh chừng cậu, dùng ánh mắt bướng bỉnh điên cuồng gắt gao theo dõi cậu, ngay một khắc cũng không rời, cả trong lúc ngủ cũng dây dưa không dứt.
Tô Bắc thậm chí còn không biết người đó vẻ ngoài như thế nào!
Nếu cậu báo nguy, cảnh sát sẽ cho rằng tất cả là do cậu bịa đặt, thậm chí còn cảm thấy tinh thần của cậu không ổn định, không được bình thường.
Nhưng Tô Bắc biết, tất cả chuyện này đều là sự thật.
Giống như động vật có thể sâu sắc nhận thấy được kẻ thù bên người, Tô Bắc cũng nhận ra được sự nguy hiểm xung quanh.
Cái kẻ nguy hiểm kia đang từng bước tới gần cậu.
Lấy một loại tình huống ép buộc, khí thế không thể nào trốn tránh.
Trừ bỏ báo nguy, những người đó cũng đề nghị cậu nên mang một ít đồ vật gì đó bên người để phòng thân.
Bọn họ hỏi cậu là nam hay nữ, nếu là nam liền đối mặt kẻ biếи ŧɦái kia, vẫn đủ sức chống lại.
Tô Bắc chạm vào thân dao nhỏ giấu trong túi quần.
Dao nhỏ kề bên đùi cậu, lạnh như băng, cứng rắn, khiến cậu càng thêm bất an.
Tô Bắc từng nghĩ qua, có nên nói ra chuyện này với ba mẹ hay không.
Nhưng là cha mẹ cậu đang lo chuyện li hôn, hai người gặp nhau như “củi tốt bén lửa cháy”, hết sức căng thẳng.
Tô Bắc ở giữa hai người vô cùng khó xử, còn thường phải làm nơi trút giận của cả hai.
Ba cậu không thích tính cách âm trầm của cậu, không giống ông sáng sủa, mẹ cậu lại cảm thấy cậu giống như người ba, nên càng coi cậu như cái đinh trong mắt.
Tô Bắc hận không thể để hai người mau chóng ly hôn, cả gia đình đều sớm được giải thoát.
Nhưng, điều đó không có khả năng.
Ở toà án, hai người họ đồng ý chia đều tài sản. Nhưng đối với quyền nuôi con, cả hai – không một ai nhường nhau.
Cho nên đối với chuyện này, Tô Bắc chỉ có thể tự mình giải quyết.
Nhưng cậu cũng không tin tưởng, cũng không có biện pháp đối phó với nó.
Vì thế Tô Bắc chỉ có thể càng ngày càng lo âu, càng ngày càng bất an.
Bị loại tinh thần này tra tấn, thật sự quá khó chịu, cậu một phen một phen vò đầu bứt tóc.
Tô Bắc vẫn đang học cấp ba.
Trường học của cậu là trường điểm, năm đó tuyển sinh vào, thành tích cậu tuy không quá tệ, nhưng so với điểm chuẩn vẫn kém một chút, phải đút lót dùng quan hệ mới vào được.
Bạn học xung quanh rất lợi hại, thực vĩ đại.
Tô Bắc cố gắng hết sức để đuổi kịp ban, thành tích tuy không đến mức ở cuối hạng, nhưng cũng chỉ ở đứng ở giữa.
Cậu luôn phải đối mặt với áp lực trầm trọng, kể là thể lực hay tinh thần, đều đã đạt tới cực hạn, nhưng cậu không dám, cũng không muốn xin phép nghỉ học, cho nên chỉ có thể ở nhà trốn tránh một lúc, cuối cùng vẫn phải bước ra khỏi nhà.
Dây thần kinh của Tô Bắc luôn trong trạng thái căng thẳng cực độ, cậu thường xoay mạnh người về phía sau quan sát xung quanh.
Cái gì cũng không có.
Ngón tay thon dài cào cánh tay của mình, cào ra từng vết đỏ tươi. Da bị trầy xước chảy ra một ít máu.
Tô Bắc rõ ràng cảm giác được có một tầm mắt vẫn kề cận cậu.
Đâm vào lưng cậu, từng đợt run lên, phát đau.
Cậu ngẩng đầu, chung quanh tất cả đều là nhà cao tầng, Tô Bắc đứng ở giữa ngã tư đường, chung quanh người đông như nước.
Bọn họ giống như những con kiến, bận rộn lại nhỏ bé.
Rốt cuộc là ai ?
Là ai ?
Tô Bắc dưới đáy lòng hò hét .
Cậu muốn hét lên, nghĩ sẽ cùng cái kia cái người âm thầm kia khiêu chiến.
Thà rằng bị gϊếŧ chết, cũng tốt hơn tình cảnh như đang mang vật bảo trên mình bây giờ, một khắc cũng không thấy an toàn.
Mồ hôi theo hai má chảy thẳng xuống, đến cằm, rồi tích thành từng giọt rơi xuống dưới, khiến áo sơ mi trắng ướt một mảng.
Trong lúc nghi thần nghi quỷ, Tô Bắc rốt cục nhanh chóng đến trường học.
Cậu đứng trước cổng trường.
Ngôi trường thật sự rất đồ sộ.
Xung quanh trường được bao phủ bởi hàng rào sắt cao mười hai thước.
Tô Bắc giống như con thỏ đang bị chấn kinh, hướng cửa vào chạy trốn, lúc sắp đi qua phòng bảo vệ, đột nhiên có người ở phía sau lưng vỗ bả vai cậu một cái.
“A –” Tô Bắc thét một tiếng chói tai, kinh thiên động địa.
Tới mức bác bảo vệ đang ở trong phòng ngủ gà ngủ gật đột nhiên giật mình, chạy ra,“Xảy ra chuyện gì? Hét cái gì?”
Bác bảo vệ nhìn Tô Bắc.
Trên ngực cậu đeo huy hiệu cao trung của thành phố H, nhìn sắc mặt có vẻ không tốt của Tô Bắc, ông lớn tiếng hỏi.
La Đồng đứng sau Tô Bắc, cái tay xấu hổ cứng ngắc dừng ở không trung, rõ ràng cũng bị phản ứng kích động của Tô Bắc làm hoảng sợ.
Nhảy sang một bên, cậu xoay người, nhìn đến người phía sau, ra là người quen.
Có chút xấu hổ, nhưng nhiều hơn vẫn là sợ hãi.
La Đồng là một trong số bạn cùng lớp ít ỏi có thể cùng Tô Bắc nói chuyện mấy câu.
Đối với tính tình của Tô Bắc, nói dễ nghe là tính cách cậu hướng nội, còn nói khó nghe là âm trầm khiến người khác khó có thể tiếp xúc.
Khi ở trường học, cậu luôn đi một mình, không nói nhiều lại hướng nội, vừa không tham gia hoạt động sinh hoạt trong lớp, lại không cùng các bạn học nói chuyện trời đất, không hòa mình vào tập thể. Lúc ở trường học, cậu tựa như một cái bóng.
Không có cảm giác tồn tại nhưng lại khiến người ta không thể không chú ý.
Cuối cùng La Đồng phản ứng trước :“Tô Bắc, tôi cũng không biết bộ dạng của mình có thể dọa người như vậy đấy!”
Tô Bắc ấp úng, nửa ngày sau mới nghẹn ra một câu:“Thực xin lỗi.”
Nghe được cậu giải thích, La Đồng ngược lại có chút ngượng ngùng , hắn vung tay lên:“Không có việc gì, đây là ngoài ý muốn, nhưng mà nói thật, lá gan cậu quá nhỏ rồi…”
Tô Bắc cùng hắn sóng vai đi trên sân trường.
Hai bên đường trồng những hàng cây xanh cao lớn. Trên cành, những tán lá xum xuê lần lượt thay đổi theo từng bước chân của hai người họ, chỉ để lại một ít khe hở nhường cho dương quang (ánh sáng mặt trời) chiếu xuyên qua, khiến cho mặt đường loang lổ những điểm ánh sáng li ti.
Tô Bắc vốn lá gan không tính lớn, nhưng cũng không nhỏ đến độ bị hù như vậy.
Cậu chỉ là bị dọa cho sợ hãi.
Nhìn thấy cây cỏ mà tưởng như có lính truy đuổi, điểm này, không khác gì lời La Đồng nói.
La Đồng tinh lực dư thừa, là thành viên tích cực trong lớp, dễ nói chuyện, dễ kết bạn, với ai cũng có thể tạo được mối quan hệ bạn bè với hắn.
Ngay cả Tô Bắc cũng bất tri bất giác muốn kết giao với hắn, thậm chí có cảm giác như bạn bè.
Tô Bắc dường như không có bạn, cho nên thực để ý La Đồng.
Lúc ở chung cùng La Đồng, cậu không tự giác có điểm yếu thế, thậm chí mang theo điểm thật cẩn thận, chính mình chưa từng lấy lòng ai bao giờ, tuy rằng mặt ngoài cậu trông âm trầm, xa cách đối với người khác, làm cho người ta không có cảm giác thân cận.
Do ảnh hưởng hoàn cảnh gia đình nên về vấn đề quan hệ xã hội với mọi người của Tô Bắc tồn tại rất nhiều chướng ngại.
Lúc nhỏ, khi cậu mười tuổi, cậu nghĩ mình sẽ hòa nhập được với mọi người, bên cạnh có những người bạn cùng trang lứa chơi cùng, cậu khát vọng được cười vui, tranh cãi ầm ĩ, chạy nhảy, thậm chí là đau đớn, mặc kệ là cái gì, chỉ cần không hề cô độc.
Còn có thời kì thiếu niên, cậu cũng từng khát vọng đối với với nữ sinh.
Nhưng tính cách cậu âm trầm, làm cho việc cậu theo đuổi người khác trở thành một trò cười.
Trong thời điểm cao hứng, cậu thích một nữ sinh lớp bên cạnh.
Nữ sinh kia dáng người nhỏ nhắn, làn da trắng noãn, bé bé, mềm mềm, khóe miệng còn có một đôi lúm đồng tiền, cực kỳ dễ thương.
Cậu thật sự rất thích cô nữ sinh này.
Mỗi khi nữ sinh kia theo bạn học vào phòng học, ánh mắt cậu đều luyến tiếc nhìn theo cô.
Nhìn chằm chằm không ngừng.
Qua một thời gian sau, tất cả mọi người đều đã nhìn ra.
Về sau, mỗi khi nữ sinh kia đi ngang qua, ánh mắt cậu lúc nào cũng liếc nhìn cô. Mà bên cạnh, các bạn học bắt đầu ồn ào bàn luận.
Thiện ý, ác ý, đều có.
Tin này lan tới tai nữ sinh kia, cô xấu hổ không thôi, hung hăng trừng mắt liếc Tô Bắc một cái, mắng một câu: “Biếи ŧɦái!”
Sau đó, xoay người chạy về phía phòng học của mình.
Tô Bắc sắc mặt tái nhợt, trong lòng bàn tay đều toàn mồ hôi lạnh.
Cậu nằm ở trên bàn.
Suốt một tiết học, không hề ngẩng đầu.
Tình cảm ngây ngô thầm mến vừa mới chớm nở thì ngay lập tức đã bị người ta từ chối, chút tình cảm chưa kịp nảy sinh cứ như vậy mà bị phá hủy, giống như bị nghiền nát thành phấn mạt đá vụn.
Tô Bắc là một người có lòng tự trọng rất cao.
Cho dù cậu vẫn còn thích nữ sinh kia, nhưng bị cô đùa cợt tình cảm, vũ nhục như vậy thì đối với cô ta, cậu không thèm liếc mắt đến cô ta một lần.
Cậu coi như gặp ác mộng vài ngày.
Ác mộng xong rồi, cuộc sống lại một lần nữa khôi phục bình thường.
Tô Bắc trở nên càng thêm hướng nội, càng thêm âm trầm, nếu không có việc gì, trong lớp học có thể cả ngày không nói một câu.
May mắn, cách giáo dục trong trường học không tệ lắm.
Đối với những người không hợp với quần thể như Tô Bắc, cũng không có phát sinh chuyện bạo lực hay bị khi dễ.
Tô Bắc cứ như vậy từng ngày từng ngày trải qua, trong nháy mắt sắp tốt nghiệp cấp ba.
Tô Bắc theo phía sau La Đồng, bước vào phòng học.
Lúc Tô Bắc đang vừa lướt qua La Đồng, cậu nghe được hắn kêu cậu một tiếng.
Tô Bắc buông túi xách:“Có việc?”
La Đồng quay qua chào hỏi bạn học bên cạnh, sau lại quay sang cậu nói:“Buổi tối có hoạt động, đi không?”
Hoạt động? Đây là một hoạt động nhỏ, phần lớn là do bạn cùng lớp tụ tập đi với nhau, hát hò chơi bời một chút.
Thông thường, Tô Bắc sẽ nhận lời mời của La Đồng.
Hầu hết những lần đó, cậu đều gật đầu đáp ứng, đi thì đi, dù chỉ ngây người ngồi ở một bên, cậu cũng nguyện ý.
Bằng cách này, khi Tô Bắc hòa mình trong đám người náo nhiệt, cậu sẽ cảm thấy mình giống như vừa được sống lại.
Nhưng lần này, vào lúc cậu định đáp ứng, liền nhớ tới cái kẻ biếи ŧɦái hay đi theo sau mình, Tô Bắc đành bất đắc dĩ từ chối, La Đồng kinh ngạc nhìn cậu, dường như đối với việc Tô Bắc từ chối lời mời của mình rất ngoài ý muốn.
Hắn biến sắc, nhưng rất nhanh trở lại bình thường, cười lên: “Không có việc gì, lần sau tôi sẽ mời cậu tiếp.”
Tô Bắc gật gật đầu.
Chuông báo sắp đến tiết một. Hắn cầm sách giáo khoa lên mở ra xem.
Còn Tô Bắc, cậu lấy di động ra, lên diễn đàn, mở đề tài mình vừa đăng vào vài ngày trước.
Cậu nhìn một lần, thấy có người hồi đáp, hỏi cậu muốn ra chiến hay không, đây là biện pháp tốt để thoát khỏi cái kẻ biếи ŧɦái kia.
Đề tài vẫn như vậy, chỉ có ít ỏi vài thư trả lời.
Tô Bắc trực tiếp kéo đến mặt sau cùng.
Đôi mắt cậu bỗng sáng lên, nhìn vào một thư trả lời mới, mở ra xem. Người trả lời tên Bloody, biểu tượng icon là một giọt máu phun tung toé trên miếng vải đen. Mà người đó chỉ để lại đúng bốn chữ trong thư:
–Cậu trốn không thoát.
Hoàn chương 1.
P/s: Thanks Salies đã beta.