Nữ Tặc Trộm Tim

1/10 trên tổng số 1 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Một đời phong lưu, đối với anh phụ nữ chỉ như thú vui mà thôi...Anh rất thích ca hát là một trong những thần tượng đình đám một thời... Người nào đến với anh cũng chỉ được vài hôm, an …
Xem Thêm

“Người ta sắp cướp mất vợ của anh, em bảo anh bình tĩnh thế nào?” Lòng anh nóng như lửa đốt la ầm lên.

“Anh mới đồng ý với em sẽ không tức giận mà....”

“Lúc nãy là lúc nãy, bây giờ là bây giờ.” Tề Hàn Tinh hùng hồn cắt ngang lời cô.

“Anh.... Sớm biết vậy em đã không nói cho anh.”

Gương mặt anh tủi thân nhìn cô, bĩu môi nói: “Còn không phải vì anh yêu em sao?”

Cô biết nếu như không yêu cô, phản ứng của anh sẽ không kịch liệt như vậy, nhưng..... Cô thở dài, kiên nhẫn nói: “Em cũng yêu anh, ngoại trừ anh ra em không lấy ai cả.”

“Vậy chúng ta nên đi tìm ông ấy nói chuyện phải trái, trừ phi...” Tề Hàn Tinh đột nhiên trở nên đứng đắn, “Em không quan tâm chúng ta có nhận được lời chúc phúc của ông ấy cho chúng ta hay không.”

“Đương nhiên em quan tâm, mặc kệ cha thất vọng về em như thế nào, ông ấy cũng là cha em.”

“Đúng vậy, anh nhất định phải cho cha em thấy, chỉ có anh mới có thể mang lại hạnh phúc cho em, nếu ông ấy yêu thương em, thật sự quan tâm em, ông ấy sẽ không gả em cho người khác.”

“Nhưng mà, nếu như ông ấy cố chấp không chịu nhượng bộ thì sao?”

“Cái này còn phải xem quyết định của em, em có thể lập tức gả cho anh, hoặc là tiếp tục lẩn trốn cha em, đến khi ông ấy không ép buộc gả em cho người khác nữa, hơn nữa còn cam tâm tình nguyện chúc phúc cho chúng ta, nhưng mà việc này không được gấp, mọi việc phải đợi gặp được cha em rồi tính sau.”

Thấy Tề Hàn Tinh quan tâm mình như vậy, Lâm Ngôn Hi rất cảm động, cô gật đầu nói: “Chúng ta phải đi tìm cha em, nhưng mà anh phải nhớ, tuyệt đối không được làm cha em tức giận.”

“Anh biết rồi, anh không phải người làm việc theo theo cảm tính mà không suy nghĩ, dù gì ông ấy cũng là cha vợ tương lai của anh, anh nào dám đắc tội.”

“Vậy chúng ta đi!”

“Không phải là con không muốn trở về nữa sao?” Ánh mắt Lâm Hoài An nhìn chằm chằm Lâm Ngôn Hi, còn Tề Hàn Tinh đứng bên cạnh cô ông lại thờ ơ như không nhìn thấy.

“Thưa bác, cháu muốn kết hôn với Ngôn Hi, hôm nay chúng cháu đặc biệt tới đây là muốn xin bác chúc phúc cho chúng cháu, mong bác tác thành cho chúng cháu, đừng ép cô ấy gả cho một người không quen biết.” Tề Hàn Tinh tràn đầy bảo vệ nắm chặt tay Lâm Ngôn Hi, gồng mình chịu đựng cơn tức giận của Lâm Hoài An.

Dời tầm mắt nhìn Tề Hàn Tinh, Lâm Hoài An xoi mói đánh giá anh, “Cậu là ai?”

“Cháu là Tề Hàn Tinh, không bao lâu nữa sẽ là con rể trưởng của bác.” Giọng điệu Tề Hàn Tinh kiên quyết khẳng định.

Đặc biệt liếc nhìn anh một lần nữa, Lâm Hoài An cười nhạo nói: “Tôi đã có con rể trưởng rồi.”

“Cha, con chỉ muốn gả cho Hàn Tinh, ngoài ra con không muốn gả cho bất kỳ ai cả.”

“Hôn sự này cha đã đồng ý với người ta rồi, không đến lượt con quyết định.” Lâm Hoài An cứng rắn nói.

“Cha, con vẫn cho rằng cha là người phân biệt phải trái rõ ràng, mặc dù chúng ta thường bất đồng ý kiến, nhưng cha luôn tôn trọng con, vậy tạo sao chuyện hệ trọng cả đời con thì cha lại không hiểu cho con?” Lâm Ngôn Hi đau lòng nhìn Lâm Hoài An.

“Ta không hiểu chuyện gì, ta là nghĩ tới hạnh phúc cả đời của con.” Sắc mặt Lâm Hoài An tức giận bất bình nói.

“Bác trai, nếu bác thật sự vì nghĩ tới hạnh phúc của Ngôn Hi, bác sẽ tôn trọng quyết định của cô ấy, chứ không ép buộc cô ấy phải nghe theo sự an bài mà bác đã sắp đặt.” Tề Hàn Tinh lòng đầy thành khẩn nói: “Không biết bác có nghĩ tới hay không, coi như Ngôn Hi thật sự đồng ý nghe theo sự sắp xếp của bác lấy người mà bác đã lựa chọn cho cô ấy, nếu như tương lai cô ấy không có được hạnh phúc như bác mong muốn, bác có thể chịu đựng được lương tâm nặng nề cắn rứt không?”

“Đây là chuyện của tôi, không liên quan gì đến cậu.”

“Bác trai, cháu chỉ muốn cho bác hiểu, cho dù là cha của Ngôn Hi, bác cũng không có quyền quyết định cô ấy nên làm gì, phải lựa chọn điều gì, bởi vì đây là cuộc sống của cô ấy, bác không thể giúp cô ấy mãi được.”

Lâm Hoài An im lặng một chút rồi nói: “Tiểu tử, cậu không cần phí công vô ích nữa, tôi đã đồng ý với người ta, hôn sự này đã quyết định rồi.”

“Cha....”

“Ngôn Hi, không cần nói nữa, chúng ta đi thôi!” Tề Hàn Tinh kéo Lâm Ngôn Hi đi ra ngoài.

“Tiểu tử, người phải đi chính là cậu, để con gái ta ở lại.”

Tề Hàn Tinh quay người lại, hóm hỉnh nói: “Bác trai, thật xin lỗi, con gái bác là vợ của cháu, có lý nào lại tách vợ ra khỏi chồng chứ?” Nói xong, anh nắm tay Lâm Ngôn Hi xoay người rời đi, nhưng chỉ mới bước đến cửa lớn, Rober đã đứng trước mặt chặn đường đi của hai người.

“Đại tiểu thư, mời ở lại, nếu không xin thứ cho tôi vô lễ.” Rober cung kính nói.

Tề Hàn Tinh không hề lo lắng cười cười, ngông cuồng nói: “Tôi khuyên anh tốt nhất nên tránh sang một bên, anh không phải là đối thủ của tôi đâu.”

Rober giật bắn mình, anh không ngờ cậu ấm như Tề Hàn Tinh lại nói với người có thân hình lực lưỡng như anh lời đó, nhưng anh rất nhanh phục hồi lại tinh thần, giống như không nghe thấy lời nói của Tề Hàn Tinh, trực tiếp nhìn chằm chằm Lâm Ngôn Hi nói: “Đại tiểu thư, tôi sẽ đứng ở đây, muốn đi qua trừ phi bước qua xác tôi.”

Nhanh như chớp đẩy Lâm Ngôn Hi ra, Tề Hàn Tinh nắm lấy cánh tay Rober ra đòn ném anh ta qua vai, lập tức Rober biết được mùi vị chổng bốn chân lên trời là như thế nào.

“Thật xin lỗi, đắc tội rồi.” Chắp tay hành lễ với Rober xong, Tề Hàn Tinh lại nắm tay Lâm Ngôn Hi bước nhanh ra ngoài.

Lúng túng bò dậy, Rober hổ thẹn nhìn Lâm Hoài An, “Lão gia, thật xin lỗi.”

“Tôi thích cậu thanh niên đó, giá như cậu ta là con rể của tôi thì tốt.” Tôn Nghi Như yên lặng từ đầu tới cuối đột nhiên mở miệng nói.

Lâm Hoài An quay sang nhìn vợ một cái, nói một câu ngoài dự đoán của người khác: “Tôi cũng thích cậu ta!”

Tôn Nghi Như trợn mắt, vẻ mặt vô cùng nghi hoặc nhìn ông, “Vậy sao ông lại...”

“Bà cũng không thể bắt tôi đi theo đám trẻ đó nói rằng: Các con nói không sai chút nào, là cha không đúng.”

“Ông.... Thật là, ông như thế chỉ chết vì sĩ diện.” Tôn Nghi Như hao tâm tổn trí lắc đầu, “Ông không sợ con gái ông chạy đi công chứng kết hôn, không để ông chủ trì hôn lễ của nó sao?”

“Ngôn Hi sẽ không làm vậy đâu, nó sẽ đợi tôi chúc phúc cho nó.” Lâm Hoài An cực kỳ tự tin nói.

“Ông nói chuyện không hề khoan nhượng chút nào, nó còn mong được ông chúc phúc nữa sao?” Tôn Nghi Như không nhịn được dội cho ông một gáo nước lạnh, “Nếu tôi mà là nó, trước tiên tôi sẽ đi đăng ký kết hôn rồi trở lại nói với ông, đến lúc đó ông không muốn cũng phải chấp thuận.”

Ngập ngừng một lúc, Lâm Hoài An vẫn rất tự tin khẳng định: “Ngôn Hi sẽ không làm như vậy đâu.”

“Tốt nhất là như vậy, nếu không ông nhất định sẽ hối hận rồi chết vì sĩ diện.”

“Nếu cứ như vậy mà chết thật, tôi sẽ gọi hai đứa về cho chúng nó kết hôn.”

Tôn Nghi Như thở dài, không thể nào lý giải nổi, “Tôi thật sự không hiểu nổi ông đang nghĩ cái gì, sớm muộn cũng phải theo ý của bọn trẻ, bây giờ ông thừa nhận mình không đúng, với sau này thừa nhận cũng có khác gì nhau đâu mà, tại sao cứ nhất định phải tính toán chi li như vậy làm gì?”

“Không giống nhau, đợi tôi đi tìm Tập Lao, cảm ơn sự ưu ái dành cho Ngôn Hi rồi sau đó hủy bỏ hôn sự này. Bà đi gặp Ngôn Hi nói Tập Lao đã quyết định hủy bỏ hôn sự này rồi, gọi nó và tên tiểu tử kia trở lại cầu xin tôi một lần nữa, đến lúc đó tôi sẽ đồng ý cho hai đứa kết hôn, như vậy không phải là giữ được mặt mũi của tôi sao?”

Tôn Nghi Như cười không được mà khóc cũng không xong, “Ông thật là biết tính toán quá, chuyện xấu liền gán cho tôi.”

“Bà là vợ tôi mà, rộng lượng một chút không được sao!”

“Dạ, thì tôi rộng lượng một chút vậy.” Ngoài lời đó ra bà còn nói gì được đây, ai bảo bà là vợ ông ấy? “Tốt nhất ông nên nhanh chóng tìm Tập Lao, nhanh chóng giải quyết chuyện này cho ổn thỏa.”

Thêm Bình Luận