“Vậy thì đăng báo tìm một người đi.”
Tề Hàn Tinh gãi đầu nói: “Làm ơn đi mà, em không muốn tìm người giúp việc, em chỉ muốn tìm một diễn viên tạm thời thôi.” Với lối sống rất tùy tiện, hai người cùng sống dưới một mái nhà sẽ trở nên gượng gạo, hơn nữa anh thường xuyên đưa phụ nữ về nhà thân mật, trong nhà có thêm một “kẻ thứ ba” nữa thì rất bất tiện!
“Nếu chú kiên quyết muốn có người giúp việc như vậy, anh thấy chỗ của chú cũng nên có người quét dọn sửa sang lại đi.”
Tè Hàn Tinh bĩu môi, giọng điệu cực kỳ oán trách nói: “Black, em tới là muốn nhờ anh giúp một tay, chứ không phải là đến tán dóc với anh đâu.”
“Đây là ý kiến của anh, nghe hay không tùy chú”.
“Cái này mà cũng gọi là ý kiến à, một chút thành ý giúp đỡ cũng không có.” Tề Hàn Tinh bĩu môi nói.
“Nếu vậy, tiểu thư dưới trướng của khách sạn Ngục Thiên Minh tùy chú lựa chọn, cái này thì được chứ hả?”
Tề Hàn Tinh hơi nhíu mày, suy nghĩ rồi nói: “Anh không cảm thấy họ rất không phù hợp với hình tượng “người giúp việc” sao?” Mắt mẹ tinh tường như vậy, nếu không không tìm được người có sức thuyết phục thì làm sao lừa được bà?
“Nói nhiều quá, vậy chú tự đi mà nghĩ cách đối phó.”
“Anh cho em mượn Phương Điệp Y là được rồi, không phải là giải quyết êm đẹp sao?” Không chịu từ bỏ, Tề Hàn Tinh nhắc lại một lần nữa.
Khẽ nhíu lông mày, giọng điệu của Lôi Hạo đột nhiên trở nên cứng rắn, “Red, không cần thử tính kiên nhẫn của anh đâu.”
“Thôi, không phiền anh nữa, em đi tìm mẹ nuôi giúp em nghĩ cách, bà sẽ không giống anh thấy chết không cứu.” Nói xong, Tề Hàn Tinh lập tức đứng lên, chuẩn bị rời đi.
“Red, bây giờ đã một giờ, mẹ lên giường ngủ rồi.”
Ngẩng đầu nhìn đồng hồ trên tường, Tề Hàn Tinh giật mình: “Trời ạ! Muộn thế này rồi sao?”
“Cũng hơi muộn một chút, chú về suy nghĩ cẩn thận lại đề nghị của anh đi.”
Miễn cưỡng gật đầu, Tề Hàn Tinh chào tạm biệt Lôi Hạo rồi rời khỏi “Tương Chi Viên”.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Lâm Ngôn Hi, mi tỉnh lại đi, giữ vững tinh thần, một căn phòng lớn như vậy không thể nào mà ngay cả một tấm ảnh kí tên cũng không có được, nhưng….
Lâm Ngôn Hi khẽ thở dài, mặc dù cô cố gắng thuyết phục mình như thế nào đi nữa, ngay cả một chút tác dụng cũng không có. Tuy ngôi nhà này không có một bóng người, chỉ có cô ở đây ‘ăn trộm’, cô muốn tìm kiếm như thế nào thì cứ thế mà tìm, có điều vừa nhìn thấy chỗ này bừa bộn như cái nhà kho đã khiến cô không còn hứng thú nữa. Ngược lại bây giờ cô cảm thấy một sự kích động, làm sao để quét dọn lại chỗ này cho gọn gàng một chút.
Lâm Ngôn Hi cắn nhẹ môi dưới, sau một hồi đấu tranh tư tưởng, cuối cùng vẫn là không nhịn được bắt tay vào dọn dẹp lại. Tuy cô không phải là người cuồng sạch sẽ, nhưng được bà quản gia dạy dỗ đâu ra đấy, cô có thói quen ngăn nắp trật tự, không thể nào chịu được cảnh bừa bãi lộn xộn, cho nên dù cô tìm kiếm đồ vật gì đó ở đây cũng muốn nơi này vừa mắt cô mới được.
Trong chốc lát, bàn đọc sách đã được gọn gàng, chỉ cần lau qua lớp bụi trên mặt bàn là ổn, bất quá vì thời gian có hạn, Lâm Ngôn Hi làm như không nhìn thấy, bắt đầu lục ngăn kéo, tìm tấm ảnh kí tên mà cô muốn.
“Này! Cô là ăn trộm sao?” Tề Hàn Tinh biết mình nói điều ngu ngốc, nhưng anh bị người phụ nữ đứng trước mặt làm cho khó hiểu. Khi thấy cô bắt đầu đi vào phòng, anh đã bám theo sau một đoạn, đi theo cô lên lầu hai, canh chừng từng động tác của cô. Thế nhưng anh càng nhìn lại càng thấy hồ đồ, không phải nghi ngờ, cô chính là ăn trộm, nhưng cách ăn trộm của cô nàng này thật kỳ quặc, lại giúp hắn thu dọn lại bàn đọc sách!
Chậm rãi ngừng động tác, Lâm Ngôn Hi giật mình nhìn chằm chằm không biết Tề Hàn Tinh từ đâu chui ra. Lần đầu tiên trong đời, cô hoàn toàn mất đi khả năng ứng phó.
“Này! Tôi đang hỏi cô đấy.” Ngay khi nhìn thấy cô, Tề Hàn Tinh không khỏi kinh ngạc. Người phụ nữ này có một vẻ đẹp cổ điển rất thu hút, thần sắc bên trong lại chứa đựng một sự kín đáo, phong thái tinh tế, nhìn thế nào cũng không giống một kẻ ‘ăn trộm’.
Nếu đã không thể dùng phép thuật ngay lập tức biến mất khỏi chỗ này, vậy thì, Lâm Ngôn Hi cô đành phải nhắm mắt đối phó với Tề Hàn Tinh thôi. Ngay sau đó khuôn mặt cô khôi phục lại bình tĩnh như lúc trước, “Anh biết tôi sao?”
Lặng đi một chút, trong lòng Tề Hàn Tinh vẫn còn nhiều điều khó hiểu nhưng vẫn trả lời: “Không biết.”
“Vậy anh mời tôi tới à?” Tuy vẻ ngoài rất tỉnh táo, nhưng thực ra lúc này trong lòng cô đang rất bất an, lo lắng không biết ngôi sao thần tượng này có đưa cô tới đồn cảnh sát không?
“Không có.” Anh máy móc lắc đầu.
“Nếu không biết tôi, cũng không mời tôi đến đây, anh nói xem, tôi chính là trộm chứ còn có thể là cái gì nữa?” Nếu ngôi sao thần tượng này quyết định đưa cô đến đồn cảnh sát, thì cô nên làm gì bây giờ? Bỏ chạy sao?
Nhìn cô chằm chằm không rời mắt, Tề Hàn Tinh bị cô nàng phân tích làm cho kinh hãi, nếu cô gái này đúng thật là ăn trộm, thì tên trộm này quá đặc biệt rồi!
Bỏ qua suy đoán hoảng loạn trong lòng, Lâm Ngôn Hi trực tiếp hỏi: “Bây giờ tôi đã thừa nhận mình là ăn trộm rồi, anh định xử lý tôi thế nào đây?”
Lại một lần nữa bị cô làm cho hoảng sợ, Tề Hàn Tinh không tưởng tượng nổi, nhìn cô chằm chằm. Nếu cô là ăn trộm, đáng lẽ phải thấy chột dạ, sau đó vội vàng giải thích với anh vì sao lại tới nhà anh trộm đồ, nếu không thì cũng dùng giọng điệu cực kỳ uất ức, cực kỳ đáng thương cầu xin sự tha thứ của anh. Bất kể như thế nào đi nữa cũng không nên tỏ thái độ kiên cường lẫm liệt chất vấn anh nên xử lý cô như thế nào. Cô thật sự là ăn trộm ư?
“Xử lý tôi như thế nào khó quyết định vậy sao?” Anh chậm chạp không mở miệng làm cô không nhịn được nhíu lông mày lại.
Điều chỉnh lại tư thế thất thần của mình một chút, Tề Hàn Tinh hỏi ngược lại: “Cô cho là tôi nên xử lý cô như thế nào?”
Nghĩ rằng Tề Hàn Tinh đang nói đùa, vẫn giữ thái độ nghiêm túc, cô chần chừ một chút rồi trả lời anh rất tự nhiên: “Thả tôi.”
“Cô tới nhà tôi trộm đồ còn muốn tôi thả cô ra ư? Không phải là tôi nên đưa cô tới đồn cảnh sát sao?”
“Đúng là tôi tới nhà anh muốn trộm một thứ, nhưng đây không phải là chủ ý của tôi.”
Trí tò mò nổi lên, Tề Hàn Tinh liều lĩnh hỏi lại: “Là thứ gì?”
“Ảnh kí tên.”
Người phụ nữ này hình như rất thích hù dọa anh thì phải, anh không có vàng bạc châu báu gì đặc biệt, cũng không cất giấu đồ cổ gì quý giá, nhưng dù gì trong nhà anh cũng có một vài thứ đáng giá, như dàn thiết bị âm thanh trong phòng làm việc, hay bộ ghế salon bằng da thật trong phòng khách, hoặc là con heo đất anh nuôi “Trư đại gia” kia, bên trong ít nhất cũng có một vạn tệ, nhưng cô lại chỉ trộm ảnh kí tên!
Vừa nói tới ảnh kí tên, Tề Hàn Tinh đột nhiên liên tưởng đến tấm áp-phích bị mất, liền hỏi: “Tấm áp-phích trên tường của tôi là do cô lấy trộm?”
“Không tìm được ảnh kí tên nên tôi đành lấy tấm áp-phích đó, chỉ là fan hâm mộ cuồng nhiệt của anh kiên quyết chỉ muốn có ảnh kí tên, không cần áp-phích, cho nên tôi không thể làm gì khác hơn là quay trở lại tìm lần nữa.” Nếu như Thần Hoan chịu lấy tấm áp-phích đó thì bây giờ cô cũng không bị anh ta bắt quả tang ngay tại trận, món nợ cũ cũng không bị lộ ra.
“Fan hâm mộ cuồng nhiệt của tôi?” Anh nghi ngờ hỏi, fan hâm mộ của anh rất nhiều, cả trong lẫn ngoài nước đều có, fan cuồng cũng có khối người, chỉ là hành vi phi pháp như thế này thì chẳng có ai ngu ngốc mà lại đi ăn trộm.
“Em gái tôi, nó đặc biệt từ Los Angeles về Đài Loan, chính là vì ảnh kí tên của anh.”
Một fan hâm mộ từ tận Los Angeles tới Đài Loan, chuyện này có thể cho qua được, coi như là anh giúp người đi, phải có lòng khoan dung một chút chứ, cũng không cần truy cứu nữa, dù sao cô gái này đã giúp anh dọn dẹp lại bàn đọc sách……À….! Anh vừa nghĩ ra một cách vẹn toàn cả đôi bên.