“Em không ngu ngốc như thế đâu, lỡ như cha phát hiện ra thật, cùng lắm thì trở mặt với cha, có gì ghê gớm đâu.” Lâm Thần Hoan làm bộ hào hiệp trượng nghĩa, là cô có lỗi với Ngôn Hi, cho nên nhất định phải giúp cô ấy giải quyết chuyện hôn sự không mong muốn này.
“Thần Hoan, cảm ơn em, nhưng mà không cần phải phiền phức như vậy đâu, chị chỉ muốn bỏ đi khỏi đây là giải quyết được mọi chuyện rồi.”
“Chị không cần lo lắng chuyện này, em tự biết phải làm thế nào, chị phải biết điều này, nếu như chị thoát được rồi, cha nhất định sẽ tìm cách bắt chị về, cho nên tốt nhất chúng ta cùng nhau hợp tác hành động, chị đi chạy trốn, còn em nghĩ cách khiến tay Tổng giám đốc kia cự tuyệt hôn sự này.”
Kìm nén nỗi chán chường trong lòng, Lâm Ngôn Hi ủ rũ nói: “Rober canh phòng nghiêm ngặt như vậy thì chạy trốn thế nào?”
Lâm Thần Hoan đột nhiên cười rất hưng phấn, cô đắc ý ngẩng cao đầu nói: “Em lại đang nghĩ đến một cách có thể sử dụng được, nói không chừng có thể giúp chị chạy thoát khỏi giám sát viên Rober ngoài kia đấy.”
“Hả? Cách gì?”
“Chúng ta chơi trò hoán đổi, em cải trang thành chị....chị cải trang thành những người khác, sau đó thừa lúc ánh đèn ở nhà hàng tây mờ mờ ảo ảo, em ngăn Rober lại, chị mau chạy trốn đi.”
“Làm sao em cải trang thành chị được? Mặc dù chiều cao, vóc người của chúng ta không kém nhau bao nhiêu, nhưng một bên tóc dài, một bên tóc ngắn, nhìn liếc mắt cũng phát hiện ra điểm nghi vấn.”
“Cái này đơn giản thôi, em sẽ đi ra ngoài mua tóc giả rồi quay trở lại, chúng ta tách ra hành động, chỉ cần hẹn thời gian nhất định thay quần áo trong toa-lét, em biến thành chị, chị chỉ cần thay đổi trang phục, biến thành một vị khách nào đó trong nhà hàng là có thể quang minh chính đại đi qua ngay trước mặt Rober rồi.”
“Cứ cho là cách này thành công đi, nhưng đến lúc đó em ăn nói sao với cha?”
“Không có chuyện gì đâu, hổ dữ không ăn thịt con, cùng lắm thì cha mắng em một trận thôi, làm gì được em nào?”
Cũng đúng, dù tức giận thế nào cũng là con gái mình, Lâm Ngôn Hi tán đồng gật đầu một cái, “Cứ làm thế đi, nhưng mà chị nghĩ chúng ta nhất định phải bàn bạc cẩn thận hơn, ví dụ như thời gian, địa điểm, chị phải cải trang như thế nào, càng kỹ lưỡng càng tốt, nếu không để lộ ra sơ hở chỉ làm Rober càng đề cao cảnh giác.”
“Dĩ nhiên rồi! Quyết định như vậy đi, bây giờ chúng ta lập tức bàn kế hoạch.”
Lâm Thần Hoan cầm giấy bút ngồi xuống ghế sofa, bắt tay bàn bạc kế hoạch chạy trốn của Ngôn Hi.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Kể từ cái đêm bị ngã lăn quay ra sàn nhà, Tề Hàn Tinh không dám liều lĩnh xông thẳng vào nhà, dù gì thì nhà anh cũng bừa bộn chả khác gì bãi chiến trường, tốt nhất là anh nên an phận một chút, đợi bật đèn lên đã rồi bước vào phòng, như mọi ngày chào đón anh vẫn là phòng ốc dơ dáy bẩn thỉu, hiu quạnh lạnh lẽo thôi.
Nhưng tối nay, khi vừa bật đèn lên, hiện ra trước mắt anh là một khung cảnh quen thuộc, căn phòng không còn hỗn loạn như anh nghĩ, mà thật chỉnh tề ngăn nắp, trơn bóng sạch sẽ giống như khi Lâm Ngôn Hi còn ở đây.
Trái tim bất giác nhảy lên đập thình thịch liên hồi, chỉ sợ cảnh tượng trước mắt chỉ là ảo ảnh ngắn ngủi trong nỗi mong nhớ cháy bỏng của mình, Tề Hàn Tinh chớp chớp mắt, vậy mà mặc kệ anh chớp mắt bao nhiêu lần, sự thật vẫn tồn tại như cũ ngay trước mắt.
“Ngôn Hi!” Miệng nhẹ nhàng nỉ non gọi tên cô, Tề Hàn Tinh cảm giác nhịp tim mình càng lúc đập càng nhanh hơn, không kìm nén được nỗi kích động trong lòng, anh chạy như bay về phía cầu thang trên lầu.
“Tề ca!”
Một giọng nói lớn tiếng nhanh chóng làm bước chân của anh dừng lại, cũng phá hủy lòng hy vọng mãnh liệt của anh thành tro bụi.
Quay người lại, anh ủ rũ nhìn Lôi Hạnh Nhi không biết từ đâu chui ra, cô là con gái nuôi được Lôi Mạnh Thiên và Thích Tương Ninh nhận nuôi, cũng chính là em gái của Lôi Hạo.
“Có tật giật mình phải không?” Vẫn cho rằng trò đùa của mình đã thành công, Lôi Hạnh Nhi hoàn toàn không chú ý tới bộ dạng thất vọng của anh, cao hứng chạy tới trước mặt anh.
Gõ mạnh xuống đầu cô cái, Tề Hàn Tinh giả bộ tức giận trách móc: “Cái con bé này, làm anh cứ tưởng ăm trộm chứ!” Nếu anh bình tĩnh suy nghĩ lại một chút, không bị tâm trạng vui sướиɠ làm u mê chính bản thân mình. Anh nên sớm nghĩ ra không phải là Lâm Ngôn Hi mới phải, bởi vì cô ấy sẽ không bao giờ làm ra vẻ huyền bí mà tắt điện đi cả.
Làm mặt quỷ trêu tức anh, Lôi Hạnh Nhi không nhận sai làu bàu nói: “Đầu óc anh là bã đậu à, ăn trộm mà dọn dẹp lại phòng ốc cho anh sao?”
“Điều này cũng khó nói lắm!” Nghĩ đến lần đầu tiên gặp Lâm Ngôn Hi, cô nàng đã đi ăn trộm còn nán lại dọn dẹp bàn đọc sách của anh, Tề Hàn Tinh bất giác khẽ mỉm cười.
“Hừm! Anh cười thần thần bí bí như vậy có phải là có bí mật gì không thể cho ai biết phải không?” Đôi mắt nhanh như chớp theo dõi chuyển biến trên gương mặt anh, Lôi Hạnh Nhi giống như muốn mò ra tin tức gì kinh thiên động địa từ nụ cười khó hiểu của anh.
“Nhóc con!” Liếc nhìn cô một cái, Tề Hàn Tinh ngồi xuống ghế sofa.
“Nghe nói gần đây anh đang khốn khổ vì tình thì phải?” Lôi Hạnh Nhi ngồi xuống bên cạnh, liếc mắt nhìn anh với vẻ tò mò cực độ, xem ra không moi được tin tức gì cô tuyệt đối không buông tha cho anh.
Tề Hàn Tinh chau mày, cố gắng không tỏ ra sợ hãi, bình tĩnh nói: “Em nghe nhà báo nào phao tin vịt lung tung thế, sao anh không biết nhỉ?”
“Tân ca!”
Gõ mạnh lên đầu cô một cái nữa, Tề Hàn Tinh mắng: “Ngốc quá! Purple nói gì em cũng tin à?” Anh biết nhất định là cái tên Tân Tránh kia chạy đi tán dóc lung tung với Hạnh Nhi rồi, chắc hắn muốn tìm Yellow nhưng sợ ‘đánh rắn động cỏ’, mà mình thì sợ tò mò mang họa vào thân, lại không muốn bị mấy anh em xem thường, vì vậy giật dây cho cái con tiểu yêu tò mò lắm chuyện này, cho nó tới đây dò la tin tức đây mà!
“Tại sao lại không được tin?”
Bị cô hỏi ngược lại, Tề Hàn Tinh không biết phản ứng thế nào, cuối cùng không thể làm gì khác là giả bộ ngớ ngẩn để qua mắt cô mà nói: “Dù sao cũng không được tin, em không được đi theo anh hỏi linh tinh.”
“Có tật giật mình!” Lôi Hạnh Nhi bĩu môi, nhìn anh bằng ánh mắt nghi ngờ, cô đâu phải là trẻ con lên ba khóc lóc đòi kẹo, tùy tiện nói một hai câu mà đuổi cô đi được chắc.
“Em đó, bớt xía vào chuyện của người khác đi, tự lo cho bản thân mình ấy. Nếu em còn không chuyên tâm học hành, anh dám đảm bảo sang năm em sẽ không lấy nổi tấm bằng đại học đâu.”
“Phì, phì, phì!” Lôi Hạnh Nhi trừng mắt to như quả chuông, nghiêm chỉnh kháng nghị: “Anh cứ nguyền rủa em đi, sang năm nhất định bổn tiểu thư sẽ lấy được tấm bằng đại học cho anh xem.”
“Mong là như vậy.” Đương nhiên Tề Hàn Tinh không tin cô làm được, bởi vì anh thừa biết, con bé này mặc dù thông minh, nhưng làm việc không đàng hoàng nghiêm chỉnh, lại lười biếng, vì vậy không nên xen vào việc của cô mà rước họa vào thân cũng chưa biết chừng. Cứ nhìn cái bộ dạng này của cô đi, người ta thì học đại học bốn năm, còn vị tiểu thư ra dáng thông minh tài giỏi này lại học y khoa phải mất những bảy năm, hiện tại cô cũng chỉ mới bước vào năm thứ năm, làm sao mà tốt nghiệp được?
Lôi Hạnh Nhi mất hứng, bĩu môi lên án nói: “Em dọn dẹp lại phòng ốc giúp anh, đã không cảm ơn em thì thôi, lại còn chế nhạo em, anh cũng chả kém em đâu!”
Nhéo mũi cô một cái, Tề Hàn Tinh trêu chọc cô nói: “Đừng tức giận, không nếp nhăn lại thi nhau kéo đến bây giờ.”
Lôi Hạnh Nhi lo lắng sờ nắn gương mặt xinh đẹp của mình, không tìm được nếp nhăn nào mới yên tâm, ra vẻ tủi thân oán trách: “Sớm biết tới đây bị anh chọc tức thế này, có cho tiền em cũng cần!” Cô lại bĩu môi tiếp tục than vãn: “Tội nghiệp em, cực khổ giúp anh dọn dẹp cái chuồng heo này sạch sẽ, sáng bóng hẳn lên, đúng là uổng công rồi.”
“Đừng tức giận mà, anh mời em ăn tối, coi như cảm ơn em giúp anh quét dọn sạch sẽ lại cái chuồng heo này có được không?”