Nữ Sinh

9/10 trên tổng số 1 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Một sự bất ngờ, Gia được cử về làm giáo viên chủ nhiệm lớp Xuyến, Thục, Cúc Hương. Ba cô hoảng hồn vì thời gian qua đã “hành hạ” Gia bằng đủ trò nghịch ngợm của mình. Hùng quăn không dám đến lớp vì đã …
Xem Thêm

Xuyến khịt mũi:

- Thôi, anh muốn gọi là hối lộ hay bồi dưỡng gì kệ anh. Tụi này đồng ý tất. Miễn là anh chỉ cho tụi này một vài "bí quyết" để làm bài nghị luận.

Anh mỉm cười:

- Tôi nói đùa thôi chứ chẳng bắt các cô trả tiền cà phê đâu mà sợ. Còn về loại văn giải thích và chứng minh các nhận định văn học thực ra chẳng có bí quyết gì ghê gớm, cái chính là phải nắm được những ý tưởng chủ chốt trong nhận định, thông qua những khái niệm chính trong câu. Sau đó, thiết lập mối tương quan giữa nội dung nhận định và nội dung tác phẩm...Sau đó, anh bắt đầu hướng dẫn cho các cô gái cách tiến hành một bài nghị luận văn học như thế nào cho khoa học, rõ ràng, xuất phát từ những điểm chú ý được xác định trước. Anh giảng giải tận tình, dễ hiểu, và với những cô gái thông minh như Xuyến, Thục và Cúc Hương thì sự tiếp thu không gặp phải khó khăn nào.

Khi anh giảng xong, Xuyến gật gù:

- Trình bày khúc chiết, mạch lạc, có đầu có đũa, xứng đáng được điểm mười.

Thục khen:

- Anh thi vào trường sư phạm coi bộ hợp lắm!

Cúc Hương thì chọc:

- Ý kiến con Thục hay đấy! Anh ráng chờ một, hai năm nữa, tụi này tốt nghiệp phổ thông xong, sẽ rủ anh đi thi đại học chung cho vui.

Ba cô gái thi nhau nói, còn anh thì ngồi ngắm họ. Những gương mặt hồn nhiên, nghịch ngợm và ham học kia bao giờ cũng đem lại cho anh những ý nghĩ và những xúc cảm tốt đẹp.

Cúc Hương cứ xuýt xoa luôn miệng:

- Chà, chà, có một ông anh như anh kể cũng thú vị thật!

Xuyến "kê" Cúc Hương:

- Mới hôm trước mày còn bảo anh Gia láu cá như thằng cha Aresène Lupin gì đó, bữa nay mày lại trổ tài nịnh rồi. Cúc Hương chẳng hề bối rối, nó cười hì hì:

- Thì con người ta phải biết phục thiện chứ! Tao đâu có ngoan cố như mày!

Xuyến cự nự:

- Tao làm gì mà ngoan cố?

Cúc Hương nghinh mặt:

- Chứ gì nữa! Anh Gia giảng toát mồ hôi, mày không nịnh được một câu mà còn bày đặt bắt bẻ tao.

Xuyến bĩu môi:

- Tao không quen nịnh! Tao hành động thực tế hơn!

Cúc Hương ngạc nhiên:

- Mày định làm gì?

- Tao đi trả tiền cà phê.

Vừa đáp, Xuyến vừa đứng lên khỏi ghế. Anh hốt hoảng:

- Thôi, thôi, Xuyến đừng làm vậy! Kỳ lắm!

- Có gì đâu mà kỳ! Hôm trước anh trả tiền chè cho tụi này thì bây giờ tụi này trả tiền cà phê cho anh. Coi như huề! Nói xong, không để anh kịp ngăn cản, Xuyến vội vã đi lại chỗ quầy thu tiền.

Anh chỉ biết nhìn theo, lắc đầu.

Có một điều mà Xuyến, Thục và Cúc Hương lấy làm lạ là cho đến hôm nay, sau gần một tháng trời quen biết, anh chưa một lần mở miệng rủ chúng nó đi chơi, dù là đi xem phim, xem diễn kịch hoặc xem ca nghe ca nhạc. Anh chỉ gặp gỡ và trò chuyện với các cô gái ở một địa điểm bất di bất dịch là quán cây Sứ. Và trong những lần gặp gỡ đó, anh luôn luôn đối xử với họ một cách đàng hoàng, tử tế, tất nhiên mỗi ngày một thân mật hơn, nhưng vẫn giữ một khoảng cách nhất định. Điều đó khiến ba cô gái ngày càng quí mến và tin cậy anh hơn. Trong bọn, Thục là đứa đa cảm và kín đáo nhất nên Xuyến và Cúc Hương không hề biết nó thường nghĩ ngợi vẩn vơ về anh, mặc dù thường ngày Xuyến và Cúc Hương vẫn hay gán ghép anh và Thục để đùa cợt. Thấy anh không bao giờ nói đến chuyện đi chơi, Xuyến kết luận:

- Đây là một anh chàng cù lần!

Cúc Hương lắc đầu:

- Chưa chắc!

Xuyến vẫn khăng khăng:

- Chứ gì nữa! Chẳng bao giờ anh ta rủ bọn mình đi xem văn nghệ!

Cúc Hương nhún vai:

- Anh ta không rủ thì mình rủ. Biết đâu anh ta cũng thích rủ bọn mình đi chơi nhưng còn ngại nên chưa dám mở miệng.

Xuyến trầm ngâm:

- Nhưng đi chơi với anh ta, tụi mình phải đề cao cảnh giác.

Cúc Hương cười:

- Mày khéo lo! Anh chàng này không có vẻ gì nguy hiểm đâu! Chính mày chẳng nhận xét anh ta nhát gái là gì!

Xuyến tặc lưỡi:

- Ừ thì tao có bảo vậy. Nhưng ở đời chính những người bề ngoài không có vẻ gì nguy hiểm mới là những người nguy hiểm thật sự.

Thục cười khúc khích:

- Mày nói cứ như là lõi đời lắm vậy!

Cúc Hương phẩy tay:

- Ối, bọn mình ba đứa mà sợ gì! Ông bà ta đã dạy rồi! Ba người đánh một không chột cũng què!

Thục lè lưỡi:

- Tụi mày hung hăng quá hén! Dám đe dọa tính mạng anh ta một cách trắng trợn!

Xuyến liếc Thục:- Mày hở ra là bênh anh chàng!

Bàn định xong, ba cô gái đi gặp anh.

Vừa giáp mặt anh, Xuyến đề nghị thẳng:

- Tối nay anh đi xem văn nghệ với tụi này không?

- Xem gì vậy?

- Ca nhạc.

- đâu?

- Nhà văn hóa quận ba. Hay lắm!

Anh lắc đầu:

- Tôi không thích xem ca nhạc ở các tụ điểm. Tối nay ở nhà hát thành phố có đoàn ca múa nhạc trung ương biểu diễn, sao các cô không đến đó xem?

Xuyến nhăn mặt:

- Đó khó mua vé thấy mồ! Đâu phải muốn đi xem lúc nào cũng được như anh tưởng!

- Nếu các cô muốn đi, tôi mua vé giùm cho.

Ba cô gái cùng reo lên:

- Thật không?

Cúc Hương hỏi:

- Anh quen cô với cô nào trong đoàn ca nhạc phải không?- Không. Nhưng tôi có một anh bạn lam ở Công ty tổ chức biểu diễn. Tôi sẽ nhờ anh ta mua giùm.

Thục băn khoăn:

- Bây giờ chưa mua vé, làm sao tối nay đi coi kịp?

- Kịp chứ! Lát nữa tôi đi lấy vé.- Nhưng làm sao anh đưa vé cho tụi này? Đưa vào lúc nào? - Xuyến hỏi.

- Chiều nay đưa.

- Đưa ở đâu?

- Đây.Xuyến tặc lưỡi:

- Buổi chiều tụi này đâu có đi học.

- Vậy thì... vậy thì... - Anh lưỡng lự nói - Một ai đó trong các cô đến đây. Tôi sẽ đợi.

- Mấy giờ?

- Khoảng ba giờ.

- Được rồi! Khoảng ba giờ, con Thục sẽ đến gặp anh! - Vừa nói, Xuyến vừa liếc Thục.

Trước khi chia tay, Cúc Hương còn "dặn":

- Anh ráng đừng để lặp lại chuyện chiếc áo lính thủy nghen! Coi chừng con Xuyến nó sẽ "kỷ luật" anh đấy!

- o O o -

Đúng ba giờ, Xuyến, Thục và Cúc Hương đến quán đã thấy anh ngồi đợi ở đấy. Thấy ba cô gái cùng xuất hiện, anh ngạc nhiên hỏi:

- Sao lại đến đông đủ thế này?

Xuyến nhe răng cười:- Tụi này tính để con Thục đi, nhưng lại sợ anh bắt nạt nó nên phải đi theo bảo vệ.

- Hừm! Các cô làm như tôi là... là...

Anh chưa tìm ra từ thích hợp thì Xuyến đã cướp lời:

-... là Hùng quăn không bằng!

Xuyến nói vừa dứt câu, Cúc Hương đã nhanh tay cấu nó một cái đau điếng khiến nó la lên oai oái.

Anh nhìn Cúc Hương:

- Hùng quăn nào vậy?

Cúc Hương nhún vai:

- Ối, hơi đâu anh nghe lời con Xuyến! Nó chuyên môn nói bậy không hà!Rồi như để cho anh không kịp "chất vấn" tiếp chuyện Hùng quăn, Cúc Hương chìa tay ra:

- Vé đâu?

Anh rút mấy chiếc vé trong túi áo ra đưa cho Cúc Hương. Nó lật tới lật lui mấy tấm vé rồi đột ngột kêu lên:

- Ủa, sao chỉ có ba vé?

- Thì ba vé chứ mấỷ Các cô chỉ có ba người kia mà!- Còn anh nữa chi !

- Không, tôi không đi. Tôi xem đoàn này rồi.

Cúc Hương thở dài thất vọng:

- Vậy mà tụi này tưởng có anh cùng đi chứ !

Cả Xuyến và Thục cũng nhìn anh với vẻ thắc mắc. Nhưng không để cho các cô gái kịp "hạch hỏi", anh vội vã cáo từ và lên xe phóng đi.Xuyến nheo mắt nhìn Cúc Hương, kết luận:

Thêm Bình Luận