Chương 1: Ngày mới của " Quậy"
Bầu trời đầy sương, gió nhè nhẹ thổi, từng cánh hoa rung rinh, rung rinh đón nắng sớm. Gần đó có một ngôi biệt thự xa hoa, lộng lẫy mang kiến trúc cổ điển nhưng cũng không kém phần hiện đại. Chủ nhân của ngôi biệt thự ấy là Trần phu nhân, Trần Diễm Lệ, một người phụ nữ không hề tầm thường. Chồng mất cách đây nhiều năm đã giao lại công ty THE MINE cho bà, bà đã tự mình dẫn dắt, lãnh đạo công ty cho đến ngày hôm nay. Bà còn có hai người con một trai và một gái, chúng đều xinh như công chúa, hoàng tử trong truyện cổ tích và đặc biệt chúng cũng thông minh, tài giỏi không kém gì bà mẹ của chúng. Nhưng bà có vẻ đau đầu với cô con gái út. Cô ấy khá là quậy phá và ắc hẳn bà phải mau chóng tìm chồng cho cô nếu không bà con phải khổ dài dài...........
5h30'
Hôm nay cô công chúa của chúng ta dậy hơi sớm thì phải. Cũng đúng thôi vì hôm nay là ngày cô ấy bước chân vào cổng trường đại học ấy mà. Nhưng hình như đó không phải lí do. Nếu là những người khác thì đây ắc hẳn sẽ là một cái cớ to đùng để dậy thật sớm và tươm tất chuẩn bị mọi thứ cho ngày trọng đại này. Nhưng.....đối với nó, một cô bé với biệt danh là "QUẬY" thì đây sẽ là một cái lí do không thể bỏ qua để bày trò chọc phá.
-Mẹ cũng lười ghê! Giờ này rùi mà còn chưa dậy là sao?(sớm chán công chúa à) Hay là mình rủ lòng thương gọi bọn họ dậy nhỉ?-một kế hoạch "nho nhỏ" được nảy ra trong cái đầu chứa toàn chất xám của nó. Nghĩ là làm liền. Nó nhanh tay vệ sinh cá nhân rồi chạy ra đứng ở đầu cầu thang, hai tay vắt thành cái loa rồi:
-AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA-nó hét lên như chưa từng được hét, phải công nhận một điều rằng dây thanh quản của nó cũng tốt lắm, cộng thêm chất giọng trời ban, tiếng hét của nó đã "bay cao vang xa", ngôi biệt thự như rung rinh. Chỉ khổ cho những sinh linh nhỏ bé đang ngon giấc trong ngôi nhà này phải lồm cồm bò dậy chạy tán loạn tưởng rằng "động đất".
-Có chuyện gì?-Tiếng mẹ nó hốt hoảng
-Ay ya! Đang ngủ mà ai la hét kinh khủng thế?-Nhật Luân từ trong phòng đi ra tức tối, biết chắc lại trò của nó chứ chẳng ai, vừa hay thấy nó đứng ở đầu cầu thang mà cười còn mọi người ở dưới nhà cứ loạn tùng phèo hết cả lên
-Chuyện gì vậy? Động đất à?-bà quản gia vừa nói vừa ôm tim vì không ôm chả nhẽ để nó bay đi dạo chơi chắc.
-Mẹ ơi! Con sợ quá...động đất ghê quá à, mẹ có sao không?-Bảo Trâm vừa nói vừa khóc ôm lấy bà quản gia
-Mẹ không sao, con nín đi-bà quản gia ôm Bảo Trâm vỗ về. Tính Bảo Trâm hiền lành, nhút nhát và mít ướt lắm.
-Có ai nói cho tôi biết chuyện gì không?-Trần phu nhân nhìn về phía đám người làm. Tất cả đều lắc đầu, im bặt.