Dường như Dung Dục có chút hứng thú.
"Vốn nên một mạng trả một mạng, nhưng tôi có thể tha cho cô một mạng, thậm chí có thể giúp cô hoàn thành tâm nguyện để cuộc sống của cô không buồn cười như vậy nữa."
Một con cờ bị hủy đi bọn họ có thể làm thêm một con cờ khác, chẳng qua là nếu làm như vậy sẽ dẫn đến nhiều rắc rồi khác thôi.
Nhưng vô duyên vô cớ bị người ta phá rối cục diện đã được sắp đặt từ trước, dù sao bọn họ cũng sẽ làm cho đối phương phải trả giá đắt.
Thật ra người phụ nữ này bị đẩy ra chắn đao, bọn họ cũng thuận thế theo mà nguôi giận.
Nhưng sau này bọn họ cũng sẽ lật đổ tổ chức này, làm cho mọi người biết được hậu quả khi đắc tội với bọn họ!
“Điều kiện?”
Nghe thấy lời của Dung Dục, vẻ mặt của Nguyễn Kiều Kiều cũng không có chút thay đổi nào, cô lạnh lùng hỏi.
Chính là dáng vẻ này, một đóa hoa hồng gai diễm lệ làm cho Mục Dịch động ý niệm trong đầu, giống như trùng khớp với hình tượng nữ sinh đã tạo thành tổn thương lớn trong lòng anh ta.
Làm cho anh ta muốn mặc sức dày vò làm nhục cô, nhìn cô biểu hiện ra vẻ thống khổ khuất nhục, để anh ta được hưởng cảm giác thoải mái khi được trả thù.
Dung Dục liếc nhìn Mục Dịch, không nhanh không chậm nói:
“Làm công cụ tiết dục của mấy người chúng tôi.”
Nếu như đổi thành những người phụ nữ khác, khi bị dùng thẳng từ công cụ tiết dục để miêu tả, thì tất nhiên sẽ cảm thấy vô cùng tức giận và nhục nhã.
Nhưng từ nhỏ Nguyễn Kiều Kiều đã được đào tạo để trở thành một công cụ gϊếŧ người, dù sao thì phạm vi sử dụng cũng chỉ là công cụ mà thôi.
Cô thản nhiên đảo mắt nhìn bốn người đang đứng xung quanh, giống như đang xem xét vật phẩm gì đó, nói ra hai chữ.
“Thành giao.”
Thật ra bọn họ đều hiểu được, cô không hề có quyền lựa chọn, mạng của cô cũng đã nằm trong tay bọn họ rồi.
Nhưng thái độ của cô lại khiến cho bọn họ cảm thấy bản thân không chiếm được phần thắng, điều này rất đáng để suy nghĩ.
Lúc trước bất kể cô bị đánh đập bằng gậy gộc, hay bị Mục Dịch cưỡng bức, thì đều bày ra một bộ dáng không sao cả.
Ngoại trừ có một chút oán hận toát ra trong ánh mắt lúc nhắc tới việc bị tổ chức phản bội, thì cô giống như một người không có tình cảm.
Cũng đúng, cô vốn là công cụ gϊếŧ người, một lưỡi dao sắc bén gϊếŧ người không chớp mắt.
Mặc dù nhận được sự đồng ý của cô, nhưng Dung Dục cũng không buông lỏng đề phòng, cũng không cởi còng tay ra cho cô.
“Mục Dịch, cậu có thể tiếp tục.”
Dung Dục lui ra sau một bước và nói với Mục Dịch, giọng điệu của anh ta vẫn qua quýt như bình thường, giống như đang thảo luận về việc thưởng thức một bữa ăn.