Chương 28

Quả nhiên dưới sự chỉ bảo của Lâm Đào, hai chỉ dẫn nhỏ nhưng lại giống như chỉ dẫn của thần, đi tìm chỉ có chuẩn.

Khi trời ngả sang ánh vàng, Lâm Đào gọi mọi người chuẩn bị về nhà.

Hứa thị tranh thủ đếm lại số lượng trứng gà hôm nay thu hoạch được, hưng phấn kêu to: "Ba mươi sáu cái, ba mươi sáu quả trứng gà rừng."

Tuy rằng không đáng giá như già rừng, nhưng nếu bán được những quả trứng gà rừng thì có thể mua được không ít gạo kê!

Chu thị vẫn đi tới đi lui không ngừng, nhìn khắp nơi, chắc hẳn là đang lo lắng cho Lý Nhất.

Lâm Đào hắng giọng nói: "Tốt lắm! Hôm nay thu hoạch không tệ! Về nhà thôi!"

Dọc theo đường đi, Lý Tứ đã nói tới không dưới mười cách để ăn trứng gà rừng.

Lâm Đào hoài nghi, quần áo của hắn đã bị nước miếng làm ướt chưa.

Trên đường trở về, Chu thị rất lo lắng Lý Nhất đã về nhà hay chưa, Hứa thị ở bên không ngừng an ủi.

"Dù sao đi nữa, đại tẩu! Đại ca cũng không phải là trẻ con, còn có thể đi lạc ở đâu được nữa chứ?" Lý Nhị ở bên cạnh nói.

Nhưng trong lòng của Chu thị vô cùng rõ ràng, trước kia thì không biết, nhưng từ sau khi nàng ấy gả vào nhà họ Lý, chỗ Lý Nhất đi xa nhất là sau khi lão thái thái mất, hắn đi lên trấn trên cùng nàng ấy.

Về phần lý do vì sao đi đến chỗ đó với nàng ấy cũng tính là xa, đó chỉ là vì hắn lười biếng.

Bởi vì nàng ấy đi lên trấn trên, lão thái thái lại ở trong nhà chính, trong nhà cũng không có người hầu hạ hắn.

Chu thị thật sự lo lắng, vì lười biếng nên Lý Nhất sẽ trực tiếp ngủ tại chỗ đó, chờ nàng ấy đi đến đón.



****

Xuống núi, Chu thị chạy vội vào sân trong, không thấy người, lại chạy vào dãy phòng phía đông.

"Chết rồi! Nương! Lý Nhất hắn chưa trở về!"

Chu thị lịm đi ở cửa phòng phía đông.

"Trời sắp tối rồi, trên núi còn có sói nữa!"

Tuy rằng gả cho nam nhân lười biếng như Lý Nhất vừa phải chịu khổ vừa vướng vào rắc rối. Nhưng cũng tốt hơn làm quả phụ! Hơn nữa còn là một quả phụ ngay cả con còn chưa sinh được.

Về sau già rồi, ngay cả một người để nương tựa vào nàng ấy cũng không có!

Hứa thị bỏ sọt xuống, nói là muốn đi tìm.

Lâm Đào gọi người trở về.

"Tìm cái gì mà tìm? Nhanh đi nấu ăn đi. Có lẽ lát nữa hắn sẽ tự mình trở về! Ngươi lại đi ra lần nữa, hai người bỏ lỡ nhau, chốc nữa lại phải lên núi tìm người tiếp sao?"

"Đúng đúng rồi, nương nói đúng. Cho dù muốn tìm, cũng chỉ có thể đợi ngày mai hừng đông rồi mới đi được. Lúc này lên núi, chờ đến lúc ngươi vào trong rừng, trời cũng tối rồi! Vậy không phải cũng chịu chết thôi sao! Nấu cơm đi!"

Lý Nhị đẩy Hứa thị vào trong buồng.

Lâm Đào bỏ cái sọt xuống, đi vào nhà chính.

Không lâu sau chợt nghe được Lý Tứ kề tai Lý Nhị nói nhỏ.



"Lão Nhị, sao ta có cảm giác, lão thái thái cố ý để lão Đại lại trên núi?" Thật tàn nhẫn!

"Nói bậy! Sao nương có thể làm chuyện đó được? Trước kia nương đã từng nói, dù lão Đại có lười biếng thì cũng đi ra từ bụng của nàng. Chỉ cần một ngày nương còn sống thì cũng không thể hắn chết được."

"Mắt ca mù sao? Sao ca lại không biết lão thái thái đã không còn giống với trước kia nữa?"

"Có gì mà không giống trước? Vẫn dùng giày rơm và cành cây để đánh người mà? Ra tay cũng mạnh như thế mà? Nhưng mà thật ra nói về khác biệt thì lão thái thái đánh người còn nặng hơn trước kia!"

Lão Tứ cố gắng giải thích: "Vậy ca nói xem, trước kia lão thái thái ghét con của ca như thế, hiện tại lại xem hai đứa nhỏ kia như bảo bối đấy thôi? Hôm nay ở trong núi, ta còn nhìn thấy lão thái thái bế con của ca. Nghĩ lại xem, trước kia lão thái thái sao có thể làm ra việc này?"

"Lão Tứ, đệ có phải không muốn chi thứ hai bọn ta sống tốt đúng không? Đối xử tốt với Hứa thị, đối xử tốt với hai đứa nhỏ, nương đã giải thích cho ta rồi! Ta cảm thấy nương nói đúng! Đệ ngay cả tức phụ cũng không có, nói với đệ thì đệ cũng không thể hiểu được!"

Lâm Đào nhếch nhếch khóe miệng, không thể ngờ rằng đầu óc của Lý Tứ lại nhanh nhạy đến thế.

Nàng giấu kín mọi việc như thứ mà còn bị tên nhãi con này nhìn ra manh mối.

Nếu bọn họ đều giống như Lý Nhị thì đã có thể lừa lọc cho qua rồi.

Lâm Đào lấy mảnh vải bố lau mặt đi ra, Lý Tứ ngay lập tức ngậm miệng lại.

Lúc này, ngoài cửa nhà vang lên tiếng đập cửa.

"Lâm đại nương? Ngài có ở nhà không?"

Chu thị ra mở cửa thì người đến là ông cụ hôm qua đến xin Lâm Đào cứu giúp đứa con của ông.

Bên cạnh ông là một phụ nhân ôm đồ vật.