Chương 29

Hai người chưa vào cửa đã quỳ xuống trước mặt Lâm Đào.

"Lâm Đào, vết thương của nhi tử ta đã lên thịt mới! Cảm ơn! Cảm ơn! Trong nhà không có thứ gì tốt, mấy cuộn vải khô này tặng cho Lâm Đại nương, coi như là tiền chữa bệnh. Nó đã để được vài năm rồi, ngài đừng ghét bỏ nó."

Nhà nghèo có thể lấy ra một cuộn vải đã là một số tiền rất lớn rồi.

Lúc mặt trời lặn, người trong thôn từ ruộng trở về.

Người đi ngang qua đều dừng chân lại xem náo nhiệt.

Thỉnh thoảng có người đi đến hỏi thăm ông cụ: "Con ngươi đã khỏe rồi chứ?"

Ông cụ kích động gật đầu.

"Ôi chao! Cái phân lợn kia có thể làm thành thuốc được! Lát nữa ta đi ngang qua nhà của lão lý chính, xin chút ít mới được."

Nhiều người sợ đi trễ không lấy được phân lợn, hẹn nhau rồi vội vàng đi về.

Cũng có người chuyên tâm xem náo nhiệt, cùng nhau tụ tập lại.

“Phân gà trống mà Lâm thị đưa cho nhà Vương thẩm thật sự có tác dụng chứ?"

"Phân lợn còn có thể chữa bệnh thì vì sao phân gà trống lại không được? Nhưng mà nhà mẹ đẻ của Lâm thị không biết làm gì, thông thạo nhiều thứ như vậy?"

"Đúng vậy! Bản lĩnh của nàng đúng thật là rất xuất sắc."

Trong phút chốc, sự chú ý của mọi người dời lên người của Lâm Đào.



Trước kia những người từng thì thầm to nhỏ nghi ngờ nàng, giờ lại quay ngoắt lại.

Còn có mấy người phụ nữ còn trẻ, thậm chí còn nở nụ cười, tạo quan hệ tốt với Lâm Đào.

Có người tin, tất nhiên cũng có người không tin.

Có một nữ tử đứng ở giữa cất cao giọng nói: "Các người bị lừa dễ dàng như vậy sao? Phân heo sao có thể là thuốc được? Theo ta thấy, nàng nhất định đã cho cái thuốc gì đó vào. Phân heo chẳng qua là để lừa mọi người mà thôi! Đúng là người này còn ngu ngốc hơn người kia nữa!"

Một vài nữ tử cũng ở bên cạnh bồi thêm vào.

Lâm Đào nhìn thoáng qua nàng ta, người này có trong trí nhớ của nguyên chủ.

Người này tên là Cung Xảo Nhi, là hoa khôi của Cung Gia Trại. Trong nhà có một người ca ca đang học ý ở y quán, cuộc sống trong nhà rất thoải mái.

Khi Lý Tứ mười lăm mười sáu tuổi, ầm ĩ ở nhà cả ngày đòi kết hôn với nàng ta.

Nguyên chủ vì con, tất nhiên mang theo bánh đỏ đi đến. Không ngờ rằng Cung Xảo Nhi lại chướng mắt Lý Tứ.

Một nhà bọn họ xem thường nguyên phủ làm một người quả phụ tự mình nuôi sống mọi người trong gia đình.

Không đồng ý mối hôn sự còn chế nhạo nguyên chủ tới cửa làm mai mối.

Nói Lý Tứ là cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga! Nằm mơ!

Nguyên chủ bảo vệ cho đứa con, suýt chút nữa là lao ra đánh đấm với cả gia đình kia. Từ nay về sau, người hai nhà này đối xử với nhau như kẻ thù.

Lâm Đào không quan tâm lời nàng ta nói, vờ như chẳng nghe thấy gì, nhận lấy cuộn vải thô trong tay ông cụ.



"Được rồi, ta nhận tiền chữa trị. Sau khi con ngươi bóc da non ra thì rửa phân lợn đi. Sau đó ta sẽ lên núi tìm thảo dược về cho ngươi, ngươi cứ đúng giờ cho hắn dùng là được."

"Được được được, cám ơn Lâm đại nương, cám ơn Lâm đại nương."

Đôi bên nói cảm ơn xong xuôi, chuẩn bị đứng dậy rời đi.

Hai mắt Lý Tứ tỏa sáng, nhỏ giọng nói: "Nương, cuộn vải này có thể bán được không ít tiền đâu! Ngày mai con đưa lên trấn trên bán nhé!"

"Thật sao?" Lâm Đào mở vải ra xem.

Vải màu than chì, chất vải thô ráp cứng ngắc. Có lẽ là do để lâu nên một số nơi thậm chí đã xuất hiện màu hoen ố vàng.

"Đúng vậy đó nương à! Bán lấy tiền rồi mua gạo kê, có thể ăn được mấy ngày đi!"

Lâm Đào bới lông tìm vết một hồi: "Lão nương xem xét dáng vẻ ngươi này, không thì, lão nương cũng bán ngươi đi nhé? Bán lấy tiền, đoán chừng sáu tháng cuối năm chúng ta sẽ không đói bụng."

Lý Tứ xám xịt tránh ra, không dám hé răng lần nữa.

Nếu là trước kia, lão thái thái nói như vậy, hắn sẽ coi như là chuyện cười.

Nhưng bây giờ không giống như trước, lão thi thái có thể để đại ca ở trên núi một mình, nói bán hắn đi cũng không quá kỳ lạ?

Lâm Đào còn chưa đóng cửa thì bà Vương chân này gác chân kia chạy tới.

"Đại muội tử! Đại muội tử!"

Trong lòng của Lâm Đào hồi hộp, phải chăng là...