Động à! Sau khi Duy Phất nói thì Hồ Trai nhảy khỏi cửa Động. Lộ ra một cái Động nhỏ cỡ người Minh Muội.
Đương nhiên theo sau tới còn có một cỗ hắc khí.
“Hồ nước này nếu không có Tử Ngọc hấp thụ bớt một bộ phận độc khí thì chỉ sợ nó còn độc hơn bây giờ.” Thấy sự kinh ngạc của Minh Muội Duy Phất mới giải thích như thế.
Minh Muội cảm thấy bí mật của Hồ nước này càng ngày càng nhiều.
Duy Phất như đã nhìn thấu tâm tư của Minh Muội, “Yên tâm đi, không phải ta đã nói rồi sao? Ta còn cần ngươi giúp ta cho nên ta sẽ không lấy mạng của ngươi. Ngươi còn không tin hả? Hồ nước này còn có bao nhiêu bí mật đi chăng nữa đều không quan trọng, ngươi vì cường đại, vì được sống, ta cũng vậy.”
Nàng ta đang nhắc nhở Minh Muội hiện giờ sinh tử của các nàng đã nối liền với nhau, cho dù Duy Phất còn cơ hội nào khác thì rõ ràng Minh Muội đang là lựa chọn tốt nhất vào lúc này.
“Vâng.” Minh Muội cụp mắt, Duy Phất nói tiếp: “Đi luyện công đi. Ta nhắc lại cho ngươi nhớ, cái Động này càng vào sâu thì độc khí càng nồng, chẳng sợ là ta đã sống trong Hồ mấy trăm năm cũng không dám vào sâu quá bởi vì độc khí kia cũng có thể gϊếŧ chết ta.”
Đến Duy Phất đã sống mấy trăm năm trong Hồ cũng không dám tới quá gần cái Động nơi độc khí phát ra, có thể nghĩ độc khí bên trong mạnh bao nhiêu.
Nhưng mà nàng muốn hiểu rõ thông suốt từ đầu đến cuối Vô Danh Quyết thì chỉ có chỗ này mới là nơi tốt nhất.
Minh Muội vái chào Duy Phất sau đó bước dài xuyên qua Động khẩu mà Hồ Trai đã lộ ra, vừa mới bước vào Minh Muội đã cảm giác được một cỗ cường đại hơi thở đánh về phía nàng, muốn đánh tan nàng luôn. Thậm chí hô hấp còn cảm thấy khó khăn, đầu như biến thành keo dán.
“Mau, Minh Muội, mau vận chuyển Vô Danh Quyết, mau lên!” Đầu óc có một chốc không tỉnh táo, Vô Mao Thú kêu gọi trong thức hải làm nàng tỉnh lại, Minh Muội giật mình, không dám chậm trễ vội vàng vận chuyển công pháp của Vô Danh Quyết.
Vạn vật bổn không phân loại, chính con người đã phân loại chúng nó. Minh Muội đọc thầm câu này để bản thân trầm tĩnh lại, để độc khí thông qua hít thở, làn da, chậm rãi tràn ngập toàn thân, ban đầu rất thống khổ, rất khó chịu, cảm giác giống như lần đầu tiên dẫn khí nhập thể lại bị người hút hết linh khí vậy.
“Độc khí, Linh khí. Vì sao Ma có thể lấy Ma khí để tu luyện còn con người lại không thể?” Minh Muội lẩm bẩm tự hỏi.
Từ lúc khai thiên tích địa đến nay, thiên thanh trọc, nhưng vạn vật tồn tại đều có lý do của nó, Độc khí cũng vậy, cho dù nó chỉ có thể gϊếŧ người, chỉ biết lấy tính mạng con người đi chăng nữa.
Cái gì là Linh khí, cái gì lại là Độc khí, tất cả chỉ là do con người đặt tên cho những hơi thở tồn tại lại gây ra tổn thương cho bọn họ. Nhưng ai quy định Độc khí nhất định chỉ gây thương tổn cho con người?
Lần đầu tiên vận chuyển công pháp của Vô Danh Quyết Minh Muội không ngừng suy ngẫm về vấn đề này. Độc khí liên tục tràn vào thân thể của nàng khiến nàng lại bắt đầu hấp thu độc khí màu đen trong vô thức, thậm chí ngay trong lúc đang hấp thu nàng đã tấn giai Trúc Cơ trung kỳ mà Minh Muội không hề phát hiện, chỉ biết chuyển hóa độc khí hút vào trong cơ thể thành một bộ phận của cơ thể nàng hết lần này đến lần khác.
Tu chân vô năm tháng, lần này Minh Muội luyện hóa không biết đã qua bao lâu, đột nhiên nàng bị tiếng đánh nhau đánh thức, Minh Muội mở choàng mắt, thò đầu ra xem xét thử, có một cỗ cường lực đánh về phía nàng, Minh Muội nhanh chóng rụt cổ lại, chỉ nháy mắt đó nàng lại thấy được Vương Trượng, cái Vương Trượng từng đem Hồ nước quấy đến long trời lở đất mà nàng từng chứng kiến. Không phải Vô Mao Thú bảo người kia đã bỏ đi rồi sao? Sao hắn lại xuất hiện ở đây nữa?
“Minh Muội, nhanh đi hỗ trợ, Duy Phất chân nhân sắp chịu không nổi nữa rồi. Ngàn vạn lần không thể để Duy Phất chết, nếu nàng chết thì chúng ta sẽ bị nhốt ở đây không ra ngoài được đâu.” Minh Muội đang suy nghĩ loạn xạ thì Vô Mao Thú nhảy vào Động, quát to trong thức hải nàng.
Chưa biết vì sao người đã bỏ đi còn quay lại thì đúng lúc này Duy Phất bị Vương Trượng kia đánh trúng, cả người văng về hướng của Minh Muội, ngay sau đó một kẻ tóc trắng xóa vươn tay chuẩn bị chưởng về phía Duy Phất, miệng nói: “Bây giờ thì nửa viên nội đan còn lại của ngươi sẽ là của ta.”
“Mau, mau lên Minh Muội. Duy Phất không thể chết, không thể.” Vô Mao Thú lại tiếp tục quát to trong thức hải Minh Muội.
Cứu người ấy hả, nàng đến Duy Phất còn đánh không lại thì người lợi hại hơn cả Duy Phất làm sao nàng có thể cứu Duy Phất ngay trước mắt hắn được, chuẩn bị đi tìm chết hay sao? Nhưng mà Vô Mao Thú tuyệt đối sẽ không lừa nàng, việc này liên quan đến vấn đề sống còn, cứu Duy Phất thì còn có thể có một đường sinh cơ chứ nếu không cứu thì nàng nhất định phải chết, nàng chỉ có thể cứu.
Muốn cứu người thì phải có lợi thế, Minh Muội vội lấy một bộ trận bàn ném ra ngoài, đương nhiên cùng với đó còn có mấy trương nổ mạnh phù chú, nhân lúc người nọ trốn tránh Minh Muội vội vã chạy tới đỡ Duy Phất đi trốn, muốn trốn cũng chỉ có thể trốn vào Động đầy độc khí phía trong.
Người đàn ông tóc bạc kia đầu tiên phải đối diện với nổ mạnh phù chú tập kích, sau đó lại bị vây trong trận pháp mà Minh Muội đã ném văng ra, Minh Muội tính nhẩm thời gian trận pháp có thể ngăn hắn, dùng Phong Hành Thuật đỡ Duy Phất chạy vào sâu trong Độc khí Động, dần dần bắt đầu cảm giác được độc khí càng ngày càng đậm đặc. Duy Phất bảo dừng: “Không được, không thể tiếp tục vào sâu bên trong nữa!”
“Không đi vào trong thì hắn ta đuổi theo làm sao bây giờ. Trận pháp kia của ta tuy được trưởng bối ban tặng nhưng mà ta không biết tu vi của ngươi ra sao, cũng không xác định người nọ có am hiểu trận pháp hay không, càng không thể xác định trận pháp có thể chống đỡ bao lâu.” Minh Muội nói với Duy Phất.
“Yên tâm, rất ít người của Hữu Thủy Môn tinh thông trận pháp.” Duy Phất trấn an Minh Muội, Minh Muội nhớ trước đây Duy Phất còn nói người nọ sợ độc khí trong Hồ nước nên sẽ không dám xuống dưới này đâu, bây giờ thì sao? Cho nên nàng giữ thái độ hoài nghi với lời nói của nàng ta.
“Ngươi lại gần đây chút.” Duy Phất vốn đã bị thương nặng, bây giờ thương càng thêm thương, cho dù đang ở trong bóng tối nhưng Minh Muội vẫn có thể cảm giác được hơi thở của nàng ta vô cùng mỏng manh.
Tuy không xác định Duy Phất rốt cuộc muốn làm gì nhưng Minh Muội vẫn dựa gần hơn, lúc nàng vừa tới gần Duy Phất đã thi Định Thân Thuật, Minh Muội cực kỳ hoảng sợ, Duy Phất tiến hành thi pháp, lấy một giọt tinh huyết của bản thân đồng thời cũng lấy một giọt tinh huyết của Minh Muội, sau đó một đạo kim quang ẩn hiện, xuất hiện hai cái ký hiệu tạo thành từ máu bay ra từ tay nàng ta, một cái dừng trên trán Minh Muội một cái dừng trên trán Duy Phất sau đó biến mất, còn Duy Phất cũng chống đỡ không được bắt đầu thu nhỏ lại, thu nhỏ lại, lại thu nhỏ lại đến chỉ còn bằng bàn tay Minh Muội mới đáp trên tay nàng, dường như đang ngủ.
Minh Muội cuối cùng cũng có thể hoạt động trở lại, vội vàng kiểm tra xem Duy Phất đã làm gì nàng, nàng cực kỳ sợ hãi Duy Phất mạnh mẽ cùng nàng khế Phó Chủ khế. Nhưng lại nhìn thấy trên đường số mệnh ngoại trừ màu xanh thuộc về Vô Mao Thú còn có thêm một điểm màu trắng, quấn chặt lấy đường số mệnh, đây là đồng sinh cộng tử khế hả?
Không phải đồng sinh cộng tử khế chỉ có thể khế một cái thôi sao? Trước kia nàng với Vô Mao Thú khế giả khế à? Giả?
Minh Muội muốn phát điên, thật sự là rất muốn phát điên, lại cố tình từ lúc khế đồng sinh cộng tử khế với Duy Phất nàng có thể cảm nhận được sinh mệnh của Duy Phất đang rất mong manh, Duy Phất đã ngất đi nên không có khả năng giải thích tình huống hiện tại cho nàng.
“Này, Minh Muội, Duy Phất chân nhân đang bị thương, ngươi có muốn đưa nàng vào giới tử không gian của ngươi không?”
Vô Mao Thú hợp thời nhắc nhở, “Nếu có thể thuận tiện đưa ta vào đó luôn thì tốt quá.”
“Không phải chỉ có thể khế một lần đồng sinh cộng tử khế thôi hả?” Không thể tìm Duy Phất giải thích thì hỏi thử Vô Mao Thú cũng được, cho dù Vô Mao Thú có khả năng không trả lời được nhưng còn hơn là không được hỏi, nếu có vấn đề mà hỏi không ra nàng sẽ nghẹn chết mất!
Vô Mao Thú nói: “Bình thường sẽ như vậy không sai. Nhưng có một loại yêu thú ngoại lệ.”
Không ngờ rằng Vô Mao Thú có thể giải đáp thắc mắc cho nàng, Minh Muội nghe Vô Mao Thú nói liền vội vàng hỏi: “Yêu thú gì vậy?”
Vô Mao Thú nhìn Minh Muội đáp: “Bạch Ngọc Giao.”
Bạch Ngọc Giao, Minh Muội không hỏi tiếp Vô Mao Thú mà đưa Duy Phất với Vô Mao Thú vào giới tử không gian Hi Thanh cho nàng, còn nàng thì chạy về phía Thư Lâu của Phái Thượng Thiện. Trực tiếp chạy đến chỗ lưu trữ ghi chép về tất cả các loại yêu thú.
Nàng vô cùng quen thuộc Thư Lâu nên nhanh chóng tìm được ghi chép về Bạch Ngọc Giao.
Bạch Ngọc Giao là loại Giao gần giống Long nhất, do toàn thân óng ánh trong suốt tựa Bạch Ngọc nên mới có tên này. Sinh ra đã có hai sừng, thiện biến ảo, có thể tinh lọc độc khí, tuy là Giao nhưng lại có thể thích nghi và sinh sống ở tất cả mọi hoàn cảnh trong thiên hạ, có thể phá bất kỳ kết giới nào trong thiên địa. Thiện thủ chứ không phải công, có sự thân cận tự nhiên với các loại thủy sinh yêu thú, chỉ có Bạch Ngọc Giao có thể dưỡng ra Tử Ngọc Trai.
Có điều Bạch Ngọc Giao có một điểm yếu rất lớn đó là lúc vượt Long Môn chuyển hóa thành Long thì pháp lực sẽ mất hết, đó là lúc Bạch Ngọc Giao yếu ớt nhất cũng là lúc dễ dàng bị người khác trọng thương.
Minh Muội tiếp tục xem hết tất cả ghi lại về Bạch Ngọc Giao, đột nhiên hiểu rõ vì sao Duy Phất lại biến thành bộ dạng mình người đuôi Cá như bây giờ, chắc là lúc nàng sắp vượt Long Môn hóa Rồng thì bị người tập kích, lúc chạy trốn nàng biến ảo thành Cá lại bị người đoạt mất nửa viên nội đan nên chỉ có thể vẫn luôn duy trì bộ dáng thân người đuôi Cá này.
Về phần nội đan của Bạch Ngọc Giao có thể làm gì, Minh Muội hít một hơi, không muốn xem tiếp nữa.
Lần này xem ra nàng đã đối đầu đến chết với Hữu Thủy Môn rồi.
“Sao? Không tra được hả? Không tra được thì để ta nói cho, ta biết.” Vô Mao Thú không thể theo Minh Muội vào Thư Lâu, thấy Minh Muội bất mãn bước ra còn tưởng rằng Minh Muội không tìm được bản ghi chép nào, nó đang muốn thể hiện thì Minh Muội nói: “Yên tâm, còn chưa có vấn đề gì mà Thư Lâu của Phái Thượng Thiện không có ghi lại.”
Vô Mao Thú bị tưới một gáo nước lạnh, nhìn Minh Muội nói: “Ngươi đã biết bản lĩnh của Bạch Ngọc Giao thì nên cao hứng mới phải, vì sao lại có cảm giác tương phản?”
Minh Muội đáp: “Bởi vì Hữu Thủy Môn.”
Hữu Thủy Môn, Minh Muội lại lần nữa bi ai vì sự xui xẻo của bản thân. Sao lại khéo như vậy cơ chứ, khéo đến mức dùng Thổ Độn Thuật chạy trốn lại trốn vào chỗ này? Đây nhất định là cấm địa của Hữu Thủy Môn, sao nàng lại có thể vừa khéo xông vào đây? Cấm địa của chính Hữu Thủy Môn mà bọn họ không biết bố trí kết giới xung quanh hả?
“Hữu Thủy Môn thì sao? Đối đầu Hữu Thủy Môn thì thế nào? Có quan hệ gì đâu, Hữu Thủy Môn cũng có mặt diệt Phái Thượng Thiện mà, tương lai ngươi sẽ phải đối phó không chỉ có Hữu Thủy Môn mà là sở hữu môn phái tham dự diệt Phái Thượng Thiện ở Vị Hình Giới, thậm chí cả Yêu, cả Ma.” Vô Mao Thú nhắc nhở thẳng Minh Muội, Minh Muội giật mình, “Ý của ngươi là rận nhiều thì không sợ ngứa hả?”
“Chẳng lẽ không đúng sao?” Vô Mao Thú hỏi lại.
Minh Muội ôm ngực, đúng thế. Không biết Duy Phất là lão yêu quái đã sống bao nhiêu năm, có nàng ta chỉ đạo thì nàng có thể trưởng thành nhanh chóng, cho nên lợi sẽ lớn hơn tệ.