Minh Muội dùng hết sức để nắm chặt cơ hội khi nữ nhân này muốn nàng trở nên mạnh hơn nhưng Minh Muội không thể ngờ được nữ nhân lại dùng phương thức như thế này để nàng trở nên cường đại.
Bên Hồ bò lít nha lít nhít Hồng Nghĩ, Minh Muội nhìn mà phải hít sâu mấy lần, phần thân trên của nữ nhân nổi trên mặt nước, tay nắm Minh Muội như đang nắm một món đồ không đáng giá cân nhắc vậy.
Người Minh Muội được thi Tị Thủy Chú cho nên từ xiêm y đến cơ thể không có nơi nào dính một giọt nước.
“Ngươi đã giải độc Hồng Nghĩ có nghĩa là bây giờ ngươi sẽ không sợ độc của nó nữa, vì thế chúng ta có thể dùng chúng nó để luyện tập, nhiều Hồng Nghĩ như thế này nếu ngươi có thể gϊếŧ chết một nửa chúng nó thì ít nhất cũng có thể tăng đến Trúc Cơ trung kỳ.” Nữ nhân vừa nhìn đám Hồng Nghĩ chen chúc nhau bên bờ Hồ vừa nói ý định của nàng ta với Minh Muội.
“Lần đầu tiên hãy duy trì một canh giờ, sau khi chống đỡ được một canh giờ đến khi linh khí trên người ngươi hết sạch thì ta sẽ đến cứu ngươi, nếu như ngươi không chống đỡ được một canh giờ thì ngươi hãy trở thành đồ ăn của chúng nó đi.” Nữ nhân nói xong liền ném Minh Muội lên bờ, ngay chính giữa bọn Hồng Nghĩ, chứ không cho Minh Muội cơ hội nói câu nào.
Hồng Nghĩ tụ tập thành đàn cạnh mép nước, theo bản năng há mồm muốn cắn Minh Muội khi nàng bị ném lên bờ, ngay lúc Minh Muội bị ném văng ra nàng đã triệu hồi tường đất, tốt xấu gì cũng có chỗ đứng nghỉ, Minh Muội dùng Băng Tiễn để đối phó với đám Hồng Nghĩ chi chít kia, cùng là Băng Tiễn nhưng uy lực lúc Trúc Cơ nó mạnh hơn Luyện khí kỳ không chỉ là một chút.
Nói ví dụ như lúc còn ở Luyện khí mười hai tầng mỗi lần Minh Muội đọc khẩu quyết để hóa Thủy vì Băng sau đó thi triển Băng Tiễn thì số lượng Băng Tiễn không quá mười chi, sau khi Trúc Cơ thì con số này tăng gấp đôi.
“Phản ứng nhanh đó.” Nữ nhân không thèm báo trước khi ném Minh Muội đi nhưng dưới tình huống như thế mà Minh Muội còn có thể dùng tốc độ nhanh chóng triệu hồi tường đất, không để bản thân bị Hồng Nghĩ vây quanh hay bị ép chỉ có thể chính diện chém gϊếŧ bọn nó.
Bây giờ mặc dù nàng vẫn phải gϊếŧ chết chúng nó nhưng khi đứng trên tường đất thì Minh Muội chỉ cần đảm bảo trước khi Hồng Nghĩ leo lên tường đất nàng đã gϊếŧ chết hết quân tiên phong là có thể đảm bảo an toàn của bản thân.
Hồng Nghĩ lớn gấp đôi so với Kiến phổ thông, mục tiêu to lớn hơn nên việc gϊếŧ chết chúng nó sẽ dễ dàng hơn, lúc đầu Băng Tiễn của Minh Muội có một nửa thất bại song càng gϊếŧ thì độ chính xác càng tăng lên, ngưng luyện linh khí thành ba mươi chi Băng Tiễn thì tất cả đều bắn trúng thân thể bọn Hồng Nghĩ, không có mũi tên nào thất bại.
Nữ nhân vẫn đang liên tục theo dõi, nàng ta nở nụ cười tỏ vẻ hài lòng với việc Minh Muội nhanh chóng vào trạng thái chiến đấu và tiến bộ cực nhanh, hơn nữa biểu hiện càng ngày càng tốt.
Nhưng đang lúc nàng ta phấn khởi thì có một tiếng động rất nhỏ vang lên, Minh Muội đang chiến đấu không phát hiện, nữ nhân quả quyết nhìn Minh Muội.
Ngay lúc này đám Hồng Nghĩ đang bò lên tường đất đột nhiên thay đổi, bỗng từ bốn phương tám hướng nhảy lên người Minh Muội, Minh Muội không kịp phòng bị, chờ đến lúc phản ứng lại thì trên người đã bị Hồng Nghĩ cắn mấy vết, chúng nó không chỉ cắn truyền độc mà còn cắn cả thịt của nàng.
Minh Muội cảm giác được những con Hồng Nghĩ này mạnh hơn so với trước đây nhiều, không thì chúng nó không có khả năng cắn rách pháp y trên người nàng, đến thịt của nàng cũng có thể cắn rớt.
Liếc nhìn thoáng qua, Minh Muội đề phòng toàn thân, Hồng Nghĩ lúc ban đầu chắc là phẩm giai thấp nhất, còn nhóm này hẳn là trung giai Hồng Nghĩ, so với đê giai Hồng Nghĩ chỉ biết bò lên trên tường đất để công kích Minh Muội thì đám này đã có vài ý thức tự chủ, có nghĩa là chúng nó đã bắt đầu có trí tuệ cho nên mới biết đổi phương hướng tấn công Minh Muội.
Nhưng số lượng lớn đê giai Hồng Nghĩ đã khó đối phó, đến trung giai Hồng Nghĩ càng khó hơn, phía sau trung giai còn có Kiến Hậu.
Một canh giờ, phải chống đỡ đủ một canh giờ, Minh Muội híp đôi mắt, lúc này lại có một đám Hồng Nghĩ leo lên tường đất, bắt đầu nhảy lên người Minh Muội giống vừa rồi, đê giai Hồng Nghĩ ở phía dưới càng không từ bỏ tiến công bắt đầu bao vây bốn phía.
Minh Muội vội triệu từng tầng lại từng tầng tường đất che chắn trước mặt nhưng số lượng Hồng Nghĩ quá nhiều, nhiều đến mức chúng nó có thể xuyên qua khe hở của tường đất cắn lên người Minh Muội, thậm chí chúng nó còn gặm cả tường đất Minh Muội dựng lên, cắn cho tường đất bắt đầu rơi vỡ, Minh Muội bị chúng nó bao vây càng ngày càng hoảng, vết thương trên người cũng càng ngày càng nhiều, máu nhuộm đỏ xiêm y của nàng...
Xem ra nữ nhân kia nói không sai, bây giờ nàng không cần phải sợ độc Hồng Nghĩ nữa chứ nếu không bị cắn nãy giờ sớm đã trúng độc chết rồi.
Như vậy xem ra Hồ nước này có thể khắc chế Hồng Nghĩ, hoặc nói đúng ra là Hồng Nghĩ sợ Hồ nước.
Nghĩ đến điểm này, Minh Muội đang đần độn sắp chống đỡ không nổi nữa quyết đoán dẫn nước Hồ lên tạt chúng nó, nước Hồ văng lên người bọn Hồng Nghĩ lại khiến Hồng Nghĩ biến thành máu loãng.
Minh Muội thấy có hiệu quả thì hào hứng vô cùng, vội vã làm hoa tiêu, ít nhất có thể dựng tường nước bốn phía xung quanh để bảo vệ bản thân, đê giai Hồng Nghĩ không ý thức được sự lợi hại của bức tường nước Minh Muội mới dựng lên nên vẫn vọt lên người Minh Muội từ khắp nơi như cũ, đương nhiên chúng nó đã bị nước Hồ hòa thành máu loãng.
Không biết có phải nàng nhầm hay không nhưng Minh Muội nghe thấy vài đợt sóng âm rất nhỏ truyền đến, bọn Hồng Nghĩ đang vây quanh nàng từ từ lùi lại, cuối cùng biến mất trong bóng đêm.
Minh Muội thở phào, triệt tiêu tường nước, người lung la lung lay đi đến bên Hồ.
“Oa, Minh Muội, cả người ngươi chỗ nào cũng có vết thương hết, mau chữa trị đi!” Vô Mao Thú cảm giác bên ngoài không có động tĩnh gì nữa mới thò đầu ra từ linh thú túi, vừa thấy Minh Muội đã bị chấn động, thật sự là cả người Minh Muội từ trên xuống dưới đều là máu, pháp y trên người bị máu nhuộm đỏ, bộ dạng bây giờ của nàng thảm thiết đến nổi Vô Mao Thú không dám nhìn.
“Xùy, muốn chữa trị chớ nhưng mà ngươi cho là ta có thể chữa trị được hả!” Đến lúc này mà Minh Muội vẫn không quên trào phúng trở lại còn người thì ngã thẳng vào Hồ nước, Vô Mao Thú ré lên: “Minh Muội.”
“Máu, tất cả đều là máu, trên người nàng đều là máu, Vô Dịch, Vô Dịch chàng hãy giúp ta, mau giúp ta, giúp ta đi tìm nàng, giúp ta đi tìm nàng đi, ta cầu xin chàng, cầu xin chàng.” Một người đang không ngừng hộc máu đau khổ cầu xin người bên cạnh, nàng chỉ muốn tìm được hài tử của mình. Nàng nghe thấy con mình kêu đau, nàng nhìn thấy trên người nó toàn là máu, máu khắp nơi.
“Nhất Doanh, Nhất Doanh nàng bình tĩnh lại đi. Nàng phong ấn di dời lên người đứa nhỏ, độc mà nó trúng đã chuyển tới người nàng nên hài tử sẽ không sao, nàng đừng miên mang suy nghĩ.”
“Không, nàng gặp khó, nàng thật sự đang gặp khó, ta cảm giác được, thật sự là ta cảm giác được. Ta không chỉ phong ấn di dời trên người nàng mà còn có một đạo hộ thân cấm chế, Hữu Thủy Môn, Hữu Thủy Môn có một môn thuật pháp có thể truy bổn tố nguyên, Vô Dịch, dùng biện pháp này, dùng biện pháp này nhất định có thể tìm được nàng, nhất định có thể.” Cốc Nhất Doanh không quan tâm bản thân mới được giải độc người còn suy yếu, vẫn không ngừng van xin, nàng muốn tìm đứa nhỏ của nàng, nhất định phải tìm được.
“Có cấm chế do Nhất Doanh chân nhân hạ, dựa vào huyết mạch tuyến giữa các ngươi có thể dùng phương pháp ngược dòng để xem thử đứa nhỏ bây giờ đang ở đâu.” Một lão giả tóc bạc đứng bên cạnh gật đầu tỏ vẻ chuyện này có thể.
“Vậy làm phiền Thái Thượng chân nhân.” Cốc Nhất Doanh vừa nghe có thể truy tìm liền ao ước nhìn lão giả đầu bạc.
“Sư Phụ.” Đương nhiệm Chưởng môn của Hữu Thủy Môn Vô Dịch chân nhân cũng tỏ thái độ mong chờ với Thái Thượng chân nhân, người đã lui ra phía sau lại vì chuyện của đồ đệ mà phải trọng xuất.
Thái Thượng chân nhân gật đầu với Cốc Nhất Doanh, “Ta cần lấy máu của ngươi với Vô Dịch.”
Mới nói xong thì chớp mắt Thái Thượng chân nhân đã lấy một giọt máu trên người hai người họ, sau đó lặng lẽ đọc chú ngữ, máu của bọn họ bắt đầu vẽ nên một con đường, bỗng bay vụt ra ngoài.
Nữ nhân trong Hồ nhìn Minh Muội đang nổi trên mặt Hồ, thi pháp lật người nàng lại, sau đó cảm giác đến một đạo thuật pháp tìm kiếm truy đến, không cần suy nghĩ nữ nhân đã dựng tường chắn xung quanh Minh Muội, chặn thuật pháp kia lại, huyết thống làm đường, đây là thuật pháp chỉ có chí thân mới có khả năng thi triển, ý ở truy bổn tố nguyên.
Bây giờ Minh Muội đang hữu dụng với nàng ta, há có thể nhường người khác cướp nàng từ tay nàng ta sao. Chí thân mới có thể truy bổn tố nguyên, pháp lực của đạo thuật pháp truy tìm này không thấp, nếu để người truy được chỗ này sẽ không hay.
Nữ nhân híp mắt lại nhìn Minh Muội đang hôn mê, trên người Minh Muội nhất định có cấm chế do huyết thống chí thân hạ, nữ nhân không thèm do dự hạ một đạo cấm chế lên người Minh Muội, trực tiếp bao trùm lên đạo cấm chế cũ, sau động tác của nàng ta thì tơ máu đang bị nàng ta ngăn cách lập tức thu về.
Thái Thượng chân nhân khựng lại nhìn tơ máu đột nhiên thu hồi khi đang thi triển thuật pháp, Cốc Nhất Doanh vội vàng hỏi: “Chân nhân, sao thế ạ?”
“Không tìm được.” Thái Thượng chân nhân trả lời, Cốc Nhất Doanh thất thố: “Làm sao có thể, làm sao có thể như thế?”
Vô Dịch cũng gọi Sư Phụ, hiển nhiên hắn cũng muốn biết rõ chuyện này là sao.
Thái Thượng chân nhân nói: “Dùng phương pháp truy bổn tố nguyên mà tìm không được người thì chỉ có hai khả năng. Loại thứ nhất đó là người đã mất.”
“Không, nàng còn sống, ta có thể cảm giác được, giống như nhiều năm nay ta có thể cảm giác được niềm vui nỗi buồn của nàng, hiện tại nàng đang bị thương, nàng còn sống.” Cốc Nhất Doanh khẳng định mười phần, huyết mạch tương liên, hài từ nàng mười tháng sinh nặng đẻ đau, sống hay chết nàng có thể cảm giác được, không sai, tuyệt không sai.
Thấy Cốc Nhất Doanh khẳng định như thế, Thái Thượng chân nhân nói tiếp: “Vậy thì chỉ còn một khả năng khác đó là có người che đậy cấm chế, hơn nữa người nọ tu vi cao hơn ngươi, cũng cao hơn ta nên mới không dò tìm được.”
“Hiện giờ không có mấy người có tu vi cao hơn Sư Phụ.” Vô Dịch xen vào, Thái Thượng chân nhân thở dài: “Người không có nhưng Yêu, Ma, hoặc Quỷ lại không ít.”
Nghe thế Cốc Nhất Doanh bỗng ngây dại, “Trên người của nàng đều là vết thương, ta nhìn thấy cả người nàng toàn là thương...chảy máu khắp người, nàng còn không thể nói được, đều là lỗi của ta, lỗi của ta cả, lúc trước...lúc trước ta không nên vội vàng bế quan, không nên mà!”
Từng tiếng từng tiếng thét dài hối hận, đầu bên này Minh Muội bắt đầu có dấu hiệu tỉnh lại, nữ nhân đang nằm trên giường nhướng mày nhìn Minh Muội nói: “Biểu hiện tốt lắm.”