Chương 12: Bị phát hiện

Ba người cùng nhìn Minh Muội, Minh Muội trả lời: “Vô tình nghe được cao nhân của quý phái truyền lời nơi này có đệ tử của Phái Thượng Thiện, tại hạ chỉ là một tán tu, ít biết chuyện bên ngoài, đây lại là lần đầu tiên xuất môn nên mới muốn kiếm thêm chút thu nhập, bởi vậy mới hỏi cho rõ ràng, tránh mạo phạm các đệ tử của các đại môn phái.”

Thái độ thông minh này khiến ba người không khỏi thẳng sống lưng, vẫn như cũ là tên cầm đầu nói: “Ngươi rất biết điều. Biết chúng ta là đệ tử của Trì Doanh Môn.”

Minh Muội cười cười: “Tuy chỉ là tán tu nhưng muốn ra ngoài lịch luyện thì cũng phải hiểu biết sơ sơ về các đại môn phái. Như Hồng Liên phục sức tất là đệ tử của Trì Doanh Môn.”

“Tiểu tử ngươi được lắm nhưng mà đệ tử của Phái Thượng Thiện ở khu vực này là của Trì Doanh Môn chúng ta, ngươi đừng có nghĩ đến việc phân một chén canh. Muốn bắt đệ tử của Phái Thượng Thiện thì phải đi chỗ khác.” Tên cầm đầu nạt Minh Muội, muốn Minh Muội nhanh nhanh đi chỗ khác, nàng đang ước gì đấy.

“Nếu Trì Doanh Môn đệ tử không muốn người khác nhúng tay thì tại hạ sẽ rời khỏi đây ngay bây giờ.” Mười phần cung kính.

Ba người gật đầu nhường đường để Minh Muội đi.

Đang lúc Minh Muội mới đi được vài bước thì có cảm giác có một hơi thở cường đại áp tới, Minh Muội dựng đứng tóc gáy, một giọng nói lạnh như băng vang to bên tai Minh Muội: “Đợi chút!”

Minh Muội nắm chặt tay nhưng lại không thể không đứng lại rồi quay đầu, đối diện với người đồng dạng mặc Hồng Liên phục, nàng nhìn không thấu tu vi của hắn, hiển nhiên tu vi của người này cao hơn Minh Muội nhiều.

Minh Muội giả bộ trấn định, mặt khó hiểu nhìn người nọ hỏi: “Không biết có gì chỉ giáo?”

“Ngươi là tán tu từ đâu đến đây?” Người nọ nhìn Minh Muội khiến Minh Muội căng thẳng, đầu óc nhanh chóng suy nghĩ nên trả lời thế nào về vấn đề này, càng đòi mạng là Minh Muội không biết chỗ này là chỗ nào. Nếu trả lời không đúng thì chắc chắn sẽ lòi.

Minh Muội chớp chớp mắt, “Tại hạ có thể không trả lời vấn đề này được không?”

Người tới không ngờ rằng Minh Muội lại dám cự tuyệt trả lời, hắn đánh giá Minh Muội một lúc, “Luyện khí mười hai tầng, chỉ một bước nữa là Trúc Cơ. Chỉ là tán tu mà ở tuổi này đã có được tu vi như thế này rất khó được.”

Nói xong hắn bước đến bên cạnh Minh Muội, đi vòng vòng xung quanh nàng, đánh giá Minh Muội từ trên xuống dưới, tất cả tế bào trên người Minh Muội đều đồng thời kêu gào hai chữ nguy hiểm, nhưng người này chưa ra tay, nàng không dám lấy trứng chọi đá.

“Cũng nhờ cơ duyên xảo hợp thôi, nhưng mà cho dù tu vi tinh tiến có mau đi chăng nữa thì chưa Trúc Cơ vẫn không tính là đã bước vào cửa tu chân. Lần này ra ngoài cũng vì muốn tìm một viên Trúc Cơ đan. Đáng tiếc lại viêm màng túi nên đang chuẩn bị nổ lực một phen để mua được Trúc Cơ đan.” Minh Muội diễn xuất sự bất đắc dĩ, nỗi buồn của một tên tán tu một cách nhuần nhuyễn để đánh mất sự nghi ngờ của những người này với nàng, mong tránh được kiếp nạn này.

“Muốn Trúc Cơ đan vậy có hứng thú vào Trì Doanh Môn không?” Không ngờ tên kia đánh giá Minh Muội một lúc lâu xong lại đưa ra lời mời cho Minh Muội.

Một tên tán tu bình thường khi được mời gia nhập một môn phái tất nhiên hắn sẽ cực kỳ vui vẻ. Làm tán tu với làm đệ tử có môn có phái, thậm chí là đệ tử của đại môn phái khác biệt rất lớn, truyền thừa, tài nguyên, bổng lộc.

Bao nhiêu người muốn vào tu chân đại môn phái nhưng lại có bao nhiêu người thật sự vào được?

Đầu óc Minh Muội vẫn còn quay mòng mòng, ngạc nhiên hỏi: “Như ta cũng có thể vào Trì Doanh Môn sao? Ta có thể thông qua Hồng Liên trận của Trì Doanh Môn hả?”

Trước khi các môn phái thu đệ tử đều có một cửa thử luyện, Trì Doanh Môn thử luyện gọi là Hồng Liên trận, chính là một khu Hồng Liên Hải, ai có thể vượt qua Hồng Liên Hải thì có thể vào Trì Doanh Môn.

Tri thức này Tự Tân tiên sinh đã dạy hết rồi thành ra Minh Muội nhớ tới mới tiếp được câu chuyện không có gì khó.

“Ngươi chỉ còn một bước nữa là Trúc Cơ nên xem ra việc vượt qua Hồng Liên Hải không có gì khó khăn cả.” Người này vô cùng xem trọng Minh Muội.

“Vậy thì ngươi có nguyện gia nhập Trì Doanh Môn không?” Người nọ đợi một lúc lâu vẫn chưa thấy Minh Muội trả lời liền bất mãn hỏi.

“Có thể vào Trì Doanh Môn là may mắn của tại hạ.” Minh Muội nhanh chóng tỏ thái độ bản thân vô cùng nguyện ý. Dù sao vẫn còn phải qua cửa Hồng Liên Hải, không muốn vượt qua có một nghìn biện pháp.

“Vậy thì ngươi nhanh đi theo ta. Các ngươi tiếp tục lục soát ngọn núi này, nhất định phải tìm ra các đệ tử của Phái Thượng Thiện đang chạy trốn trên núi.” Người nọ quay đầu dặn dò ba người phía sau, ba người đồng thanh đáp: “Vâng, Tề sư thúc.”

Khuôn mặt lạnh lùng của hắn quay lại nhìn Minh Muội, nàng phi thường tự giác theo sau, người nọ lấy một đóa Hồng Liên nho nhỏ ra, Hồng Liên từ từ thay đổi càng lúc càng lớn, đến lúc nó như một chiếc đại thuyền hắn mới nhảy lên rồi liếc Minh Muội, “Đi lên!”

Phi hành khí à, Diệu Qua cũng có, có điều Diệu Qua rất ít khi dùng, Minh Muội chỉ biết đó là một đóa Lục Sương hoa, rất xinh đẹp.

Vài chào hắn xong Minh Muội mới nói: “Đa tạ!”

Xong xuôi mới thả người nhảy lên trên Hồng Liên, Hồng Liên lập tức bắt đầu chuyển động, Minh Muội mới lên nên đứng còn chưa vững, cả người nghiêng ra ngoài, hiểm hiểm nắm được một cánh hoa mới không té xuống.

“Lần đầu tiên ngồi phi hành khí hả?” Người nọ thấy bộ dáng chật vật của Minh Muội thì nhíu mày hỏi một câu, Minh Muội gật đầu nói: “Vâng!”

Nói cũng không sai, từ lúc Minh Muội dẫn khí nhập thể đến giờ nàng đi đến đâu cũng dùng pháp thuật hoặc bùa chú để giải quyết, bởi chưa Trúc Cơ nên có cho nàng phi hành khí nàng cũng dùng không được thành ra Diệu Qua chưa có làm cho nàng.

Cho nên đây thật sự là lần đầu tiên Minh Muội ngồi phi hành khí, nhất thời chật vật không có kinh nghiệm, không có kinh nghiệm á.

“Ngươi tên gì?” Người nọ lại hỏi, Minh Muội khựng lại, đáp: “Minh, Minh, Minh Thiên!”

Tên nàng không được xem là nổi tiếng nhưng mà Hi Thanh có tiếng, Diệu Qua cũng có tiếng, làm đệ tử của Diệu Qua, đồ tôn của Hi Thanh thì thế nào cũng dính chút danh tiếng, không cẩn thận ngươi ngoài sẽ nhận ra.

Thành ra Minh Muội quyết đoán dùng tên giả. Người nọ nghe thấy tên của Minh Muội thì nhíu mày, “Minh Thiên, làm một tán tu thì chỉ cần liên tục có ngày mai chính là điều may mắn lớn nhất. Nên ta hy vọng cái tên này sẽ mang lại may mắn cho mình.”

Thấy hắn tỏ vẻ không tin, Minh Muội vội kiếm một lý do cho bản thân. Tóm lại phải đưa ra chứng cứ có sức thuyết phục Minh Thiên là cái tên thật.

Người nọ liếc Minh Muội, từ lần đầu tiên hắn xuất hiện đến bây giờ hắn luôn cho Minh Muội cảm giác nguy hiểm.

“Minh, nếu như ta nhớ không lầm thì Thượng Thiện môn hạ, chưởng môn Hi Thanh độc nữ Diệu Qua chân nhân có thu một đồ đệ, hình như tên là Minh Muội.” Cái miệng của hắn như đang phun độc khiến dây thần kinh của Minh Muội căng đến cực hạn.

“A, Minh Muội à! Cùng họ với ta đó!” Minh Muội vẫn tỏ vẻ ngốc nghếch như cũ nhưng đã có một đạo pháp thuật đánh về phía nàng, Minh Muội vội nhảy khỏi phi hành khí. Người nọ không vì thế mà buông tha cho nàng, hỏa cầu từ khắp nơi rơi xuống sau lưng Minh Muội.

Minh Muội nhanh chóng kết một tầng sóng nước bao vây xung quanh để bảo vệ mình nhưng cảnh giới khác biệt, hỏa cầu của người nọ phá tan sóng nước của Minh Muội, nện lên người nàng, may mà trên quần áo có hộ thân cấm chế có thể phần nào chặn lại thế công của hỏa cầu.

Nhưng lúc này Minh Muội đang ở trên không trung, hỏa cầu không thương được nàng nhưng chúng nó cứ liên tục đánh lên người khiến tốc độ rơi xuống của nàng càng nhanh, đến lúc Minh Muội phản ứng tới thì đã cảm giác được sóng lửa nóng rực, nàng đang đứng trong một biển lửa rồi.

“A!” Minh Muội hét thảm một tiếng, người nọ cưỡi Hồng Liên bay đến, nhìn đại hỏa đang hừng hực thiêu đốt lẩm bẩm một câu, “Lửa lớn như thế này mà vẫn không gϊếŧ được ngươi thì coi như ngươi mạng lớn.”

Sau đó bay đi! Không còn tung tích.

Còn Minh Muội bị đánh rớt vào biển lửa thì đang quát to nóng quá nóng quá, may mắn có bộ quần áo trên người che chở nàng, cho dù tóc bị thiêu cháy, mặt cũng nóng hừng hực nhưng cuối cùng không có chết! Vội vận Ngự Hỏa Quyết tính chạy ra ngoài thì Vô Mao Thú quát to: “Đừng ra ngoài, nhỡ tên kia còn ở ngoài đó thì chúng ta thật sự chết chắc rồi. Dù sao bây giờ ngươi cũng không có bị lửa thiêu chết nên hãy chờ ở đây thêm chút nữa đi.”

Nghe cũng có lý, Minh Muội vận linh khí che chở bản thân, đối với mùi khét do tóc bị đốt trọi nàng thật sự không có cách nào giải quyết.

“Minh Muội, vận khí của ngươi khiến người khác không thể nào nói nên lời luôn.” Vô Mao Thú thật sự nhịn không nổi phải phun trào.

Về vấn đề này Minh Muội cũng nghiến răng nghiến lợi: “Ít nhất hiện tại chúng ta đều còn sống.”

Đều còn sống chứ không lẽ đang nói chuyện với quỷ sao! Không đúng, bỗng nhiên Minh Muội nhận ra vấn đề không đúng, chỉ vào Vô Mao Thú hỏi: “Ngươi, làm sao ngươi có thể nói chuyện được?”

Vô Mao Thú trợn mắt xem thường Minh Muội: “Hiện tại mới chú ý tới hả. Ta đã nói với ngươi ta là thần thú, chỉ cần đầy đủ linh khí thì tương lai bản thần thú sẽ phi thăng.”

“Thần thú, nếu ngươi có thể diệt đám lửa này ta sẽ công nhận ngươi là thần thú.” Đối với mỗ thú nuôi năm năm mà chỉ trưởng thành chút xíu, vẫn tiếp tục không có lông, ngoại trừ việc ăn linh quả của nàng, suốt ngày kêu gào trong thức hải của nàng ra thì không có nửa điểm cống hiến thú, mà còn dám luôn miệng nói nó là thần thú, Minh Muội không ném nó đi đã nể tình Huyết khế lắm rồi.

“Nếu ta có thể diệt đám lửa này thì đâu có cùng ngươi bị đuổi gϊếŧ đến biển lửa này đâu.” Vô Mao Thú trả lời không hề dè dặt.

Minh Muội nhìn đám lửa càng ngày càng lớn ở bên ngoài, “Lúc nào ta có thể hòa làm một thể với lửa, không còn sợ nó nữa thì tốt nhỉ!”

“Thế mà ngươi cũng dám tưởng, ta chưa thấy ai dám nói mấy câu như thế này bao giờ. Nhưng nếu ngươi có thể tìm được một loại trong Thập Đại Hỏa, để nó nhận ngươi là chủ thì sau này lửa thấy ngươi sẽ bỏ chạy. Hơi kém một chút so với ý nghĩ kỳ lạ của ngươi thôi. Ủa linh khí của ngươi còn có thể kiên trì bao lâu nữa?” Vô Mao Thú hỏi Minh Muội tại vì nó cảm thấy hơi nóng.

“Sắp kiên trì không được nữa, ngươi không thấy ta đang bốc cháy hả!” Minh Muội trả lời Vô Mao Thú, nó ngẩn ngơ, “Sao ta lại nghe thấy mùi thịt khét nhỉ?”

“Ngươi không có lông thì đương nhiên chỉ có mùi thịt khét rồi!” Minh Muội tốt bụng nhắc nhở nó, Vô Mao Thú cúi đầu nhìn bản thân, quả nhiên ngọn lửa xung quanh đang lủi thẳng lên người nó, da thịt trong trắng lộ hồng của nó đang sắp bị đốt thành than đen!

“Cứu mạng!” Vô Mao Thú thét chói tai, Minh Muội dùng một tay vớt cục thịt nóng phỏng tay là nó lên, “Đi mau!”

Không đi thì sẽ bị thiêu chết bây giờ!