Chương 9
Ngày hôm sau, Hàn Mai Mai tỉnh lại liền cảm thấy đau đầu.
Đúng lúc, dì Trương đẩy cửa vào: "Tiểu thư, cô dậy rồi. Ngày hôm qua thời điểm Ngụy Tổng đưa cô về, cô đã ngủ thϊếp đi."
"Cái gì! Ngụy Nhất Minh đưa tôi về!" Hàn Mai Mai chấn kinh, lập tức ngồi dậy. Cô chỉ nhớ ngày hôm qua cô đi toilet, nhớ mơ hồ, hình như có gặp một người đẹp trai. Trời ơi, cô sẽ không như vậy chứ!
Hàn Mai Mai chôn mặt vào trong chăn, thật muốn cả đời không gặp người!
"Đúng, đêm qua ông chủ cũng ở đó. Thấy tiểu thư như vậy, sắc mặt thật không tốt." Dì Trương có chút khó xử nói.
"Ba tôi ở nhà?" Hàn Mai Mai tới đây mấy ngày nay còn không có qua người ba này nha.
Dì Trương muốn nói lại thôi: "Tiểu thư, kỳ thật ông chủ bảo tôi lên kêu cô xuống."
"Bảo tôi xuống?"
"Người phụ nữ kia đến đây. Còn dẫn theo con riêng." Dì Trương hạ giọng nói.
Người phụ nữ kia? Chẳng lẽ là mẹ kế nguyên chủ lên sân khấu rồi!
Đầu Hàn Mai Mai càng đau.
Dì Trương vốn muốn chăm chút cách ăn mặc cho Hàn Mai Mai thật tốt, để cho bọn họ nhìn thấy khí thế của Đại tiểu thư.
Hàn Mai Mai cự tuyệt.
Lúc xuống lầu cô thấy một người đàn ông trung niên, một người phụ nữ trung niên và một cô gái.
Người đàn ông kia chắc là ba Hàn, trên 50 tuổi, thân thể mập, tướng mạo vẫn nhìn ra được lúc còn trẻ là rất tuấn lãng, cũng khó trách mẹ của Mai Mai đồng ý gả cho một tiểu tử nghèo.
Người phụ nữ kia nhìn qua chỉ có hơn - ba mươi tuổi, Hàn Mai Mai biết kỳ thật bà ta đã hơn bốn mươi, nhưng năm tháng không có lưu lại dấu vết trên mặt bà ta, gương mặt phong tình vạn chủng.
Sau cùng Hàn Mai Mai đưa ánh mắt đặt trên người cô gái kia, đây là nữ chủ.
Kỳ thật ba Hàn tên là Trình Chí Dũng. Trong tiểu thuyết nói, trước kia Từ Mỹ Phụng gả cho một Hoa kiều họ Trình, định cư ở nước ngoài. Về sau hoa kiều có tình nhân ở ngoài, bà ta mới ly hôn, sau cùng quyết định mang theo con gái rời khỏi đó, trở về nước.
Kỳ thật Trình Khả Hinh mà so sánh Hàn Mai Mai thì chênh lệch rất nhiều, nhiều lắm chỉ có thể xem như thanh tú, nhưng cô ta mặc váy trắng, nhìn có vẻ như tuổi còn rất nhỏ, nhưng Hàn Mai Mai vẫn liếc mắt một cái là có thể nhìn ra cô ta chỉ đang diễn.
"Đây chắc là Hàn Mai Mai rồi. Quả nhiên xinh đẹp như ba con nói vậy." Từ Mỹ Phụng đi lên phía trước thân thiết lôi kéo tay Hàn Mai Mai nói.
Hàn Mai Mai bất động thanh sắc mà kéo tay lại, sau đó cười tít mắt nói, "Chào dì."
Từ Mỹ Phụng quả nhiên sửng sốt một phen, bà ta sớm biết tính cách Hàn Mai Mai cực kỳ táo bạo, mà còn phản đối ba cô tái hôn. Vốn bà ta cho rằng Hàn Mai Mai sẽ khiến bà ta mất mặt, như vậy bà ta có thể diễn vở hiền lương thục đức trước mặt ba Hàn.
Ba Hàn cũng đối biểu hiện của con gái mình mà cực kỳ kinh ngạc, nhưng lại càng cao hứng, vốn tưởng rằng con gái sẽ đối mẹ kế có thái độ không hoà nhã, không nghĩ tới phản ứng của cô lại rất đúng mực.
Mà ánh mắt Trình Khả Hinh chớp động, sau đó cười tít mắt ôm cánh tay Hàn Mai Mai, "Em từ nhỏ đã muốn có anh chị, nhưng mẹ chỉ sinh mỗi mình em. Chị không ngại về sau em kêu chị là chị nha."
"A... ~" Hàn Mai Mai treo một bên tươi cười, sau đó giọng điệu có chút vô tội nói: "Thực đáng tiếc, mẹ tôi cũng sinh có mình tôi. Mà tôi cũng không có thói quen nhận thân thích lung tung."
Trình Khả Hinh hình như là bị lời nói của Hàn Mai Mai dọa sợ, cắn nhẹ môi dưới, trong hốc mắt chất chứa nước mắt, nhưng không có rơi xuống. Vẻ mặt ủy khuất nhìn Hàn Mai Mai, giống như hoàn toàn không biết chính mình làm sai cái gì vậy.
Ba Hàn thấy con gái bảo bối của mình bị ủy khuất thì mặt đen lại, "Vô liêm sỉ. Mày đang nói cái gì."
Hàn Mai Mai ngẩng đầu, nhìn ông ta, bình tĩnh nói "Câu nói kia của con sai hay sao?"
Ba Hàn nghẹn họng, "Tao và dì Từ, một thời gian ngắn nữa sẽ kết hôn. Khả Hinh gọi người là chị cũng không sai."
Từ Mỹ Phụng ở bên kia cười rất hòa ái, "Chí Dũng, anh đừng hung dữ với con bé như vậy. Mai Mai, chỉ là không thể ngay tức thì tiếp nhận chuyện này mà thôi. Anh cho con bé một chút thời gian."
Hàn Mai Mai thấy Từ Mỹ Phụng giả bộ, thật sự là cảm giác rất chán ghét.
Cô lui về sau một bước, sau đó nâng khóe miệng: "Thật xấu hổ, chúng ta không quen. Cho nên xin đừng gọi tôi là Mai Mai."
Tươi cười trên mặt Từ Mỹ Phụng lập tức cứng lại.
“Đây là thái độ gì. Nhanh giải thích với dì Từ." ba Hàn tức giận đứng lên, chỉ vào Hàn Mai Mai mắng. Ông ta thấy người phụ nữ của mình bị đối xử như vậy, cảm thấy đau lòng.
"Thái độ của con, không phải ba cũng đã thấy sao." Hàn Mai Mai không sao cả nhún vai nói, "Giải thích, thật sự xin lỗi là tôi không biết mình phải giải thích gì."
Ba Hàn giơ tay lên, muốn đánh Hàn Mai Mai, bị Hàn Mai Mai nhanh nhẹn tránh được.
Cô lùi lại một bước, "Nếu không có chuyện gì tôi muốn lên lầu. Hai vị khách mời cứ tự nhiên." Nói đến hai chữ “Khách mời” giọng điệu tăng mạnh.
"Con nha đầu kia, đứng lại cho tao." Trong mắt ba Hàn tỏa ra lửa giận, đối với bóng lưng Hàn Mai Mai quát lớn.
Trình Khả Hinh thấy ba mình tức giận như vậy, nhịn không được gọi, "Ba ba."
Hàn Mai Mai nghe thấy hai chữ này, lập tức xoay người, kinh ngạc nói, "Vị tiểu thư này, tôi không biết cô có vấn đề gì. Thích gọi ba của người khác là ba ba."
"Hàn Mai Mai!" Ba Hàn tay chỉ vào cô còn run run.
Mà Trình Khả Hinh vẻ mặt sợ hãi, trốn trong lòng mẹ cô ta mà khóc, thật giống như bị ủy khuất lớn lắm vậy.
Hàn Mai Mai nhìn thì không nói gì, cô hạ giọng, chậm rãi nói, "Chẳng lẽ, ba, ba thật sự còn có một đứa con gái nữa sao?"
Từ Mỹ Phụng nghe thế, mặt lập tức trắng bệch. Phải biết rằng từ một tiểu tam, sau đó trở thành phu nhân, đây là chuyện cực kỳ khó khăn. Bà ta cũng không muốn còn chưa được hưởng gì đã bị đá ra ngoài rồi.
Ba Hàn nghe những lời này, có cảm giác bị người nói trúng tim đen mà tức giận, "Tao mặc kệ thái độ của mày là gì. Dù sao tao cũng nói cho mày biết. Tao nhất định sẽ kết hôn!"
Hàn Mai Mai đột nhiên "Phốc xuy" cười lớn. Ba người còn lại thấy cô như vậy đều ngây ngẩn cả người.
Cô cười nói, "Ba ba, con chưa nói không cho ba kết hôn mà. Ba đương nhiên có thể kết hôn, đây là tự do của ba, con không có quyền can thiệp."
Ba Hàn sửng sốt một phen, có chút không xác định, "Vậy mày..."
Rất nhanh Hàn Mai Mai lại nói thêm, "Đương nhiên không phải kết hôn ở ngôi nhà này. Đây là nhà họ Hàn, mà tất cả đều là của nhà họ Hàn. Nơi này sẽ không đổi nữ chủ nhân." Thời điểm nói câu sau, biểu tình Hàn Mai Mai trở nên nghiêm túc.
"Việc này không cần mày quản!"
"Con nhớ giấy chứng nhận bất động sản không phải viết tên ba thì phải." Hàn Mai Mai dùng giọng điệu nghịch ngợm nói.
Ba Hàn thật không ngờ con gái mình có thể nói ra lời nói này,die nda nleq uydo n.com ông ta lập tức phản bác, "Tao là ba mày, mày đang nói cái gì. Mà tao đã cùng ông nội mày nói qua chuyện này rồi. Mày trẻ con quản nhiều như vậy để làm gì!"
"Ông nội nhưng lại nói với con. Nếu ba kết hôn, không có vấn đề. Lập tức chuyển đi, sau đó gửi thư từ chức đến tập đoàn Hàn Thị."
Ba Hàn hiển nhiên không tin con gái nói, "Mày nói bậy. Lần trước tao và ông nội mày đã nói qua, mà ông ta cũng đã đồng ý cho tao tái hôn."
"Vậy ba đi hỏi lại ông nội đi. Xem ông nội là nói như thế nào." Hàn Mai Mai nói xong những lời này cũng không muốn dây dưa gì với bọn họ nữa, xoay người liền lên lầu.
Sắc mặt ba Hàn ở phía sau thay đổi, thái độ Hàn Mai Mai chắc chắn như vậy, khiến ông ta có chút không chắc chắn, mà lần trước quả thật không có nói qua vấn đề này với ông nội nó thật.
"Chí Dũng, con bé nói bừa có phải hay không?" Từ Mỹ Phụng lôi kéo ống tay áo ba Hàn hỏi.
"Đừng làm phiền tôi!" Ba Hàn hất tay bà ta ra, đặt mông ngồi trên ghế sofa. Trên giấy chứng nhận bất động sản kỳ thật cũng không phải tên của ông ta, trước kia ghi là của Hàn Nhã Lan, về sau sinh ra Hàn Mai Mai liền đổi thành HànMai Mai. Cho tới bây giờ đều không phải tên của ông ta.
Không được, ông ta không thể vì mấy câu của con bé đó dọa sợ. Việc cấp bách bây giờ là ông ta phải về nhà cũ.
Ba Hàn nghĩ rõ ràng sau đó liền đứng lên, lập tức khôi phục trạng thái ban đầu.
Từ Mỹ Phụng bị bộ dáng âm trầm của ông ta làm cho hoảng sợ, thấy sắc mặt ông ta tốt lên rất nhiều, nghĩ muốn đi lên nói gì đó.
Ba Hàn không kiên nhẫn nói, "Hai người đi về trước. Tan làm tôi sẽ đi tìm hai người." Nói xong cũng không quay đầu lại đi ra ngoài.
Ông ta vừa đi, mặt Từ Mỹ Phụng liền vặn vẹo, nghiến răng nghiến lợi nói, "Đều tại nha đầu chết tiệt kia."
Mà không ai chú ý biểu tình của Trình Khả Hinh cũng không có tốt hơn chút nào. Cô ta oán hận nhìn hướng phòng của Hàn Mai Mai.
Hàn Mai Mai nằm ở trên giường, thở dài, thật sự là mệt nha! Cô nhớ rõ ở trong tiểu thuyết viết, khi ba Hàn dẫn hai mẹ con họ về nhà, nguyên chủ và bọn họ cãi nhau ầm ĩ, sau đó nguyên chủ bỏ nhà đi.
Sao cô phải bỏ nhà đi chứ? Dựa vào cái gì phải nhường chỗ cho tiểu tam. Lại nói nhà này vốn không phải của ba Hàn.