Chương 8

Đường bị sạt lở do mưa to mất mấy ngày mới tu sửa xong.

Huống chi Đỗ thị vốn không phải muốn đi thôn trang, cho nên nàng mang theo Sương Sương trực tiếp trở về kinh thành.

Trên đường tốn không ít thời gian, chờ hồi phủ đã là choạng vạng, lúc này Bùi Chính Đức cũng vội hồi phủ, người một nhà cùng nhau dùng đốn bữa tối.

Đỗ thị nghĩ ngày sau còn phải dùng Sương Sương, liền kêu Sương Sương lưu lại dùng bữa.

Trên bàn, Bùi Chính Đức khó được mà cùng Sương Sương nói chút chuyện phiếm.

Từ khi Kỷ thị mất, hắn cơ hồ không đặt chân đến tiểu viện của Sương Sương, mấy năm nay hắn cũng không xem qua Sương Sương, lúc này nhìn kỹ, hắn mới phát hiện Sương Sương là thật tốt, có thể nói là tuyệt sắc vô song.

Bùi Gia Ninh nhìn thấy một màn này liền nắm chặt tay.

Mấy năm nay Sương Sương cũng chỉ có ngày lễ ngày tết có thể đến, thế cho nên nàng đã quên nàng có một muội muội là Sương Sương.

Bùi Gia Ninh trong lòng có chút không thoải mái, từ trước Bùi Chính Đức đều cùng nàng nói chuyện, nhưng hiện tại lại đổi thành Sương Sương……

Bữa cơm thực mau liền dùng xong, Sương Sương trở về tiểu viện, Bùi Chính Đức cũng đi thư phòng, trong chính phòng còn lại Đỗ thị cùng Bùi Gia Ninh.

Đỗ thị cho nha hoàn lui xuống, sau đó cầm tay Bùi Gia Ninh: “Có chuyện gì không vui?”

Bùi Gia Ninh là nữ nhi của nàng, Đỗ thị tự nhiên biết tính tình Bùi Gia Ninh, bữa cơm này Bùi Gia Ninh cũng chưa dùng, hiển nhiên là không vui, hơn nữa hơn phân nửa cùng Sương Sương có quan hệ.

Bùi Gia Ninh cắn môi: “Nương, muội muội xinh đẹp như vậy, người nói ngày sau cha càng thích muội muội đúng không?”

Đỗ thị cười nói: “Đứa nhỏ ngốc, Sương Sương bất quá chỉ là thứ nữ, làm sao so được với con, hơn nữa phụ thân con cũng là vì Lâm Ca Nhi, trước mắt ca ca con bị nhốt trong nhà lao, đây là thời điểm dùng đến Sương Sương.”

Bùi Gia Ninh gật đầu: “Nữ nhi đã biết.”

Tuy nói như vậy nhưng trong lòng nàng vẫn không thoải mái.

Nói chuyện một lúc, Bùi Gia Ninh trở về phòng.

Nàng ngồi xuống tráp, sau đó nhìn gương mặt trong gương, mặt đúng có chút đẹp khả ái.

Bất quá, nếu nàng có thể có dung mạo như Sương Sương như vậy càng tốt.

…………...........

Sương Sương trở về tiểu viện.

Hôm nay ngồi xe ngựa một ngày, thân thể vốn dĩ yếu, hiện tại không thể chống đỡ được nữa, nàng mệt một câu cũng không nói, vội vàng tắm gội liền nghỉ ngơi.

Ngủ cả một đêm, ngày hôm sau tinh thần mới tốt chút.

Sương Sương nghĩ ở trong phủ nghỉ ngơi nhiều, nhưng ba ngày sau, Đỗ thị lại phái Phùng ma ma lại đây.

Nguyên nhân Lục lão phu nhân từ thôn trang đã trở lại, Đỗ thị tính toán danh nghĩa đi cảm tạ đến phủ Trấn Quốc Công.

Đỗ thị trong lòng nhớ Bùi Lâm trong nhà lao, liền nghĩ muốn có quan hệ với phủ Trấn Quốc Công, có thể mau chóng cứu Bùi Lâm ra.

Phùng ma ma nói xong liền đi, Sương Sương kêu Xảo Vân tiễn Phùng ma ma.

Chờ Phùng ma ma đi rồi, Sương Sương nhấp môi, nàng nhớ tới lần trước gặp Lục Nghiên ở thôn trang nhíu chặt mi.

Tính, vì mạng sống, nàng vẫn nên thử một lần, có thể sống thêm một ngày là tốt một ngày.

…………………………

Buổi chiều hôm sau, Đỗ thị mang theo Sương Sương đi phủ Trấn Quốc Công.

Phủ Trấn Quốc Công ở hẻm Liễu Thụ cạnh hoàng cung, trong hẻm Liễu Thụ những gia đình quý tộc đều sống ở đây, cách phủ Thừa Ân Bá có chút xa, xe ngựa đi một hồi lâu mới đến.

Chờ tới phủ Trấn Quốc Công, Đỗ thị nói ý đồ đến, người gác cổng liền đi bẩm báo.

Thực mau liền có nha hoàn đưa Đỗ thị cùng Sương Sương đi vào, một đường xuyên hoa phất liễu tới rồi chính phòng.

Lục lão phu nhân ngồi trên ghế, trong tay vê Phật châu, nhìn dáng vẻ là vừa lễ Phật xong.

Đỗ thị thấy Lục lão phu nhân liền nói: “Lần trước ở thôn trang tránh mưa một chuyện thật làm phiền lão phu nhân, nếu không có lão phu nhân giúp đỡ thật không biết phải sao?”

“Nay nghe nói lão phu nhân hồi kinh, ta liền mang theo Sương Sương tới cảm tạ lão phu nhân.”

Đỗ thị vừa nói nha hoàn liền trình lên không ít lễ vật, lễ vật này không nhẹ cũng không nặng, đều là đò mà Lục lão phu nhân yêu thích, Đỗ thị tốn không ít tâm tư.

Lục lão phu nhân lắc đầu nói: “Bất quá là tránh mưa mà thôi, thuận tay giúp một chút, nào đến nỗi đưa lễ vật như thế.”

Bất quá lời tuy nói như thế, nhưng Lục lão phu nhân vẫn nhận lễ vật.

Đỗ thị nói rất nhiều chuyện, Lục lão phu nhân ngẫu nhiên đáp lại vài câu, không khí coi như hòa hợp, bất quá thái độ so với ở thôn trang có chút lãnh đạm.

Đang nói chuyện, nha hoàn dâng trà.

Lục lão phu nhân nâng chung trà lên uống một ngụm.

Lần trước tránh mưa một chuyện xác thật là trùng hợp, nhưng lúc này tới cửa bái tạ, Lục lão phu nhân liền biết Đỗ thị nhất định có ý đồ.

Lúc trước nàng không biết sự việc của phủ Thừa Ân Bá, sau khi nghe ngóng, liền biết Bùi Lâm chọc phải thánh thượng, hiện giờ bị nhốt trong nhà lao.

Phủ Thừa Ân Bá sớm đã lụi bại, đương nhiên là không tìm được người hỗ trợ, huống chi Đỗ thị lại mang theo Sương Sương lại đây, đơn giản chính là muốn mượn Sương Sương leo lên phủ Trấn Quốc Công.

Chính bởi phát hiện được nguyên nhân nên Lục lão phu nhân hôm nay mới lạnh nhạt với Đỗ thị, nàng không thích lạo người như Đỗ thị.

Bất quá Lục lão phu nhân rất thích Sương Sương.

Sống đến từng tuổi này, việc gì cũng đều trải qua, mắt nhìn người cực chuẩn, đôi mắt Sương Sương thanh triệt không giảo hoạt, nàng liền biết Sương Sương là một cô nương tốt.

Nói đến mấy năm nay cũng có không ít người giống Đỗ thị tưởng đem cô nương nhà mình gả đến phủ Trấn Quốc Công.

Lục lão phu nhân cũng không một mực kháng cự, nếu xác thật là cô nương tốt, liền cho Lục Nghiên gặp một lần cũng không sao.

Dù gì tuổi tác cũng đã lớn, luôn ngóng trông Lục Nghiên có thể sớm ngày cưới vợ sinh con, chẳng sợ tạm thời không thể cưới vợ, trước cưới thϊếp thất trở về cũng không sao, như vậy cũng có người có thể ở bên chăm sóc Lục Nghiên một chút.

Có thể tưởng tượng những năm gần đây nàng giới thiệu rất người, Lục Nghiên cũng chưa xem một cái, Lục lão phu nhân rất lo lắng.

Nhìn bộ dạng này của Lục Nghiên, Lục lão phu nhân sợ Lục Nghiên không cưới vợ, cho nên nàng hiện tại có chút tuyệt vọng.

Trước mắt Sương Sương không chỉ xinh đẹp hơn nữa tính tình cũng tốt, nàng nghĩ nếu Sương Sương có thể gả qua cũng không tồi, bất quá Lục Nghiên thích mới được.

Sương Sương cũng uống trà, nàng mới vừa nói hơi nhiều nên cũng có chút khát.

Nàng vừa buông chén trà, liền nghe được giọng trẻ con, nàng quay đầu, liền nhìn thấy một nam hài cỡ ba- bốn tuổi đi đến.

Nam hài mặc một thân quần áo màu xanh ngọc, môi hồng răng trắng, đáng yêu cực kỳ, nam hài này là nhi tử của Lục Tấn huynh trưởng Lục Nghiên - Lục Tư Lãng.

Năm đó phủ Trấn Quốc Công một phủ bị lưu đày, Lục Tấn ở nơi đó cưới thê.

Lục Tư Lãng ôm lấy đầu gối Lục lão phu nhân, nãi thanh nãi khí nói: “Tổ mẫu, người nói hôm nay muốn chơi với con, người nói không giữ lời?”

Lục lão phu nhân yêu thương mà sờ sờ đầu nhỏ Lục Tư Lãng: “Có khách đến nhà, tổ mẫu bồi khách nhân nói chuyện.”

Lục Tư Lãng là cốt nhục duy nhất mà Lục Tấn lưu lại, Lục lão phu nhân tự nhiên là yêu thương hết mực.

Lục lão phu nhân cười nói: “Đứa nhỏ này mẫu thân về nhà mẹ đẻ, qua một thời gian mới có thể trở về.”

Đỗ thị khen: “Tiểu công tử thật dễ thương, rất giống tiểu tiên đồng của Quan Âm Bồ Tát.”

Sương Sương cũng cười theo, Lục Tư Lãng lớn lên xác thật là đẹp.

Nàng nhớ rõ trong cốt truyện, mẫu thân Lục Tư Lãng là Tưởng Uyển, Tưởng thị mẹ đẻ bệnh nặng, liền vội vàng mà trở về nhà mẹ đẻ, ước chừng hai ba tháng mới có thể trở về.

Lục Tư Lãng tuổi còn quá nhỏ, chịu không được đường xa, cho nên Tưởng thị để Lục Tư Lãng lưu tại trong phủ.

Lục Tư Lãng quay đầu, nhìn về phía khách nhân mà Lục lão phu nhân nói, sau đó liền nhìn Sương Sương.

Mắt nhỏ trừng lớn, sau đó nhìn về phía Lục lão phu nhân, “Tổ mẫu, con không cần người chơi với con, con muốn tỷ tỷ xinh đẹp này chơi cùng con.”

Lục Tư Lãng nói xong liền chạy tới trước mặt Sương Sương, còn ngửa đầu xem mặt Sương Sương.

Lục lão phu nhân đã bị chọc cười.

Lục Tư Lãng tuổi tuy nhỏ, nhưng là hài tử ngoan ngoãn biết nghe lời, nhưng đặc biệt thích người xinh đẹp chơi cùng, nên thấy Sương Sương lập tức chạy tới.

Lục Tư Lãng ngưỡng khuôn mặt nhỏ xem Sương Sương, hắn nghĩ tỷ tỷ này lớn lên cũng thật đẹp a.

Hắn cũng không nghĩ nhiều dù sao trước đây hắn gặp qua rất nhiều tỷ tỷ xinh đẹp đều cùng nhau chơi.

Sương Sương cũng bị bộ dạng đáng yêu của Lục Tư Lãng chọc cười, nàng nhẹ nhàng nhéo nhéo khuôn mặt Lục Tư Lãng: “Đệ nghĩ cùng ta chơi cái gì a?”

Lục Tư Lãng cười cong mắt: “Chơi cái gì đều được.”

Đỗ thị cũng nhìn ra Lục Tư Lãng thích Sương Sương, nàng vốn là nghĩ cùng người phủ Trấn Quốc Công có quan hệ tốt, cơ hội này sao nguyện buông tha, liền nói: “Sương Sương, con bồi tiểu công tử đi ra ngoài chơi đi.”

Lục lão phu nhân thấy vậy vui mừng, Tưởng thị mới vừa đi, Lục Tư Lãng có chút buồn, lần này có thể vui vẻ một chút cũng tốt.

Sương Sương vốn dĩ cũng thích tiểu hài tử nghe thế liền nắm tay Lục Tư Lãng đi ra ngoài, Lục lão phu nhân cùng Đỗ thị lưu tại trong phòng nói chuyện.

Một đường đi ra ngoài, Lục Tư Lãng còn không ngừng ngẩng đầu xem Sương Sương.

Vòng qua chính phòng là hoa viên nhỏ, có núi giả ao nước, rất là xinh đẹp, Lục Tư Lãng thường xuyên ở chỗ này chơi.

Sương Sương ngồi xổm xuống, Lục Tư Lãng nhìn Sương Sương: “Tỷ tỷ, tỷ tên gì?”

“Ta tên Sương Sương.”

“Đệ về sau có thể kêu tỷ là Sương Sương tỷ tỷ.”

Sương Sương hỏi Lục Tư Lãng: “Hiện tại tới đây rồi, đệ muốn chơi cái gì?”

Khuôn mặt nhỏ của Lục Tư Lãng nhăn lại, hắn nghĩ một lúc lâu nói: “Chơi trốn tìm đi,” trò chơi này là gần đây các nha hoàn tỷ tỷ cùng hắn chơi, rất là thú vị.

Sương Sương gật đầu: “Được.”

Sương Sương quay người đi, sau đó chờ Lục Tư Lãng đi trốn, chờ một lúc lại đi tìm Lục Tư Lãng.

Lục Tư Lãng hiện tại tuổi còn nhỏ sẽ rất dễ bị tìm thấy, Sương Sương cố ý giả vờ rất khó để tìm sau đó lại tìm được Lục Tư Lãng.

Lục Tư Lãng vui vẻ đến không được, cười không ngừng, tiếng cười đều truyền tới chính phòng.

Liên tiếp chơi vài hiệp, Lục Tư Lãng cười bụng đến đau sốc hông, lần này hắn nghĩ cùng Sương Sương trao đổi một chút, Sương Sương trốn hắn đi tìm.

Lục Tư Lãng nói xong liền đi xa một chút, bẻ ngón tay ú nu mà đếm.

Sương Sương cân nhắc một chút, sau đó quyết định đến bên cây liễu cạnh mà trốn.

Nơi này không khó tìm, nghĩ đến Lục Tư Lãng thực mau sẽ tìm được nàng.

Nghĩ thế Sương Sương ngồi xổm sau cây liễu, nàng đem tà váy thu nạp tốt, sau đó chờ Lục Tư Lãng lại đây.

Chỉ là đợi nửa ngày, cũng chưa thấy Lục Tư Lãng đến, thanh âm Lục Tư Lãng đều nghe không được.

Sương Sương cẩn thận lắng nghe, tiếng bước chân của nha hoàn đi theo Lục Tư Lãng đều không có.

Nàng nghĩ phỏng chừng Lục Tư Lãng tìm ở hướng khác.

Một khi đã như vậy, nàng cũng không cần chờ tại đây.

Sương Sương muốn đứng lên, chỉ là nàng ngồi xổm thời gian dài, chân có chút tê, khi đứng lên thân mình duy trì không được cân bằng, sau đó liền hướng phía sau mà ngã.

Sương Sương còn chưa phản ứng lại, nàng chỉ cảm thấy mắt cá chân đau xót, sau đó liền hướng trong ao ngã xuống.

Sương Sương lúc này mới ý thức được nàng tránh ở ao bên cạnh, vừa lúc hướng trong ao mà ngã, chẳng lẽ nàng lại rơi xuống nước, nàng vận khí cũng quá không tốt!

Sương Sương sợ tới mức nhắm lại mắt, nàng trong lòng chỉ có một ý niệm, đó chính là hiện tại thời tiết đã ấm áp, nước ao cũng không lạnh, hơn nữa ở chỗ này kêu cứu, nghĩ đến nha hoàn sẽ thực mau tới đây, sẽ không giống ở phủ Tế Ninh hầu.

Bất quá trong nháy mắt, có người cầm tay nàng, sau đó dùng sức ôm lấy nàng.

Sương Sương theo bản năng ôm lấy eo người đó, nàng thế nhưng không nghĩ lại rơi xuống nước.

Hai người ngã ngồi xuống trên mặt đất.

Cái này rốt cuộc an toàn, Sương Sương còn không có tới kịp thở phào một hơi, nàng liền cảm nhận được cái ấm áp, cảm giác thực thoải mái.

Đây là…… Lục Nghiên!

Là Lục Nghiên cứu nàng!

Lục Nghiên nhíu mi.

Hắn tới chính phòng là tìm Lục lão phu nhân, kết quả liền thấy được một màn vừa rồi.

Hắn còn nhớ rõ thảm trạng lần trước Sương Sương rơi xuống nước, cho nên lại cứu nàng một lần.

Chỉ là vừa rồi quá mức hoảng loạn, lúc này hắn mới phát hiện hắn còn ôm eo Sương Sương.

Vòng eo Sương Sương tinh tế như nộn liễu, quá mức mềm mại, phảng phất nhẹ nhàng một chạm vào liền gãy.

Lục Nghiên vội vàng buông lỏng tay ra.

Hắn nhớ tới Sương Sương còn dùng sức mà ôm hắn.

Có thể là bởi vì vừa rồi quá mức sợ hãi, Sương Sương ôm thật chặt, thân thể hai người đều dán vào nhau, Lục Nghiên thậm chí có thể cảm nhận được ngực đẫy đà mềm mại của Sương Sương theo hô hấp nàng mà phập phồng lên xuống.

Lục Nghiên thân mình liền cương!