Chương 7

Lục Nghiên quay mặt đi.

Sương Sương tất nhiên không biết Lục Nghiên suy nghĩ cái gì.

So với tiền triều thì triều Đại Chu cởi mở hơn rất nhiều, rất nhiều quý nữ mặc xiêm y cổ áo đều hở đến ngực, lộ ra một tảng lớn da thịt vùng ngực, Sương Sương mặc như vậy không tính là hở.

Nhưng Lục Nghiên lại càng nhíu mày, làm giữa hai mày dường như hiện ra chữ xuyên.

Xảo Nguyệt cùng Xảo Vân ở phía sau Sương Sương đều rất sợ hãi, đây không phải là vị đại nhân ngày ấy gặp ở Phổ Ninh Tự sao!

Hiện tại Lục Nghiên đặc biệt cau mày, nhìn càng thêm khí thế bức người, Xảo Nguyệt cùng Xảo Vân một chút cũng không dám cử động.

Cuối cùng Xảo Nguyệt lén lút kéo tay áo Sương Sương.

Sương Sương lúc này mới phục hồi tinh thần lại, nàng cảm thấy đầu óc nàng hiện giờ như bùn nhão, nàng trả lời: “Hôm nay trời mưa to nên tiểu nữ xin tránh mưa ở đây.”

Lục Nghiên hiểu rõ, tổ mẫu hắn Lục lão phu nhân rất lương thiện, tất nhiên là đồng ý để nữ tử này ở lại đây tránh mưa.

Sau khi nghe Sương Sương trả lời, Lục Nghiên liền xoay người đi.

Chờ Lục Nghiên đi rồi, Xảo Nguyệt cùng Xảo Vân mới thở phào nhẹ nhõm, đây là Lục Nghiên Lục đại nhân trong truyền thuyết chăng.

Sương Sương lúc này cũng phản ứng lại, nhận ra hắn rất quen thuộc với nơi này đồng thời nhìn thái độ của hắn dường như hắn là chủ nhân nơi này, ở phủ Trấn Quốc Công, tính đến tuổi tương đồng với hắn cũng chỉ có Lục Nghiên.

Sương Sương có chút không thể tin được, nói cách khác, nàng muốn tìm người cùng nàng có bát tự tương hợp lại là Lục Nghiên!

Sắc mặt Sương Sương trắng bệch, Xảo Nguyệt cùng Xảo Nguyệt còn tưởng rằng Sương Sương là bị Lục Nghiên dọa sợ, vội vàng nói: “Cô nương, chúng ta trở về phòng đi.”

Sương Sương thất thần gật gật đầu, sau đó cùng Xảo Nguyệt Xảo Vân trở về phòng.

Trong phòng, Xảo Nguyệt lấy khăn giúp Sương Sương lau tóc, chỉ khi tóc hoàn toàn khô mới có thể đi ngủ, bằng không sẽ đau đầu.

Một bên Xảo Vân trải chiếu, Sương Sương cái gì cũng đều không chú ý tới.

Nàng mang ngọc bội, đối với ánh nến cẩn thận mà kiểm tra sau một lúc lâu phát hiện vết rạn của ngọc bội lại biến mất một ít, lần này vết rạn thứ ba không có nứt thêm, mà là từ từ khép lại một chút.

Không sai, vết rạn của ngọc bội là bởi vì đυ.ng phải Lục Nghiên mới biến hóa.

Nhưng Sương Sương có chút không tiếp thu được, người nàng muốn tìm thế nhưng lại là Lục Nghiên!

Phải biết rằng Lục Nghiên chính là chán ghét nữ phụ nhất, hắn thậm chí liếc nhìn nữ phụ một cái cũng không có.

Cứ như vậy, nàng làm sao tới gần hắn, như thế nào sống sót, Sương Sương khóc không ra nước mắt.

Lúc này Xảo Nguyệt cũng đã lau khô tóc cho Sương Sương, nàng chảy đầu cho Sương Sương, sau đó nói: “Cô nương, Lục đại nhân nhìn cũng thật dọa người.”

Sương Sương gật đầu, nàng nhớ tới mới vừa rồi Lục Nghiên nhíu chặt mày, như là thực không kiên nhẫn.

Nàng hiện tại cùng nữ phụ trong truyện hoàn toàn không giống nhau nhưng Lục Nghiên cũng không thích nàng.

Sương Sương nhớ rõ ràng, Lục Nghiên chính là không thích tướng mạo này của nàng, thậm chí có thể nói là có chút mâu thuẫn.

Trong truyện Cao thị không muốn cùng Lục Kính Nhạc thành thân, nàng sinh hai nhi tử cũng không muốn chăm sóc, cơ hồ có thể nói là không nghe không hỏi, tuy rằng Lục Nghiên còn nhỏ, nhưng hắn từ nhỏ đã thông tuệ, hắn cũng biết phụ mẫu không hợp, Cao thị là bóng ma lớn trong lòng hắn.

Sau phủ Trấn Quốc Công bị lưu đày, Cao thị cùng Lục Kính Nhạc hòa li, quay mặt đi gả cho mối tình đầu Định Quốc Công.

Hơn nữa trên đường lưu đày gặp phải cướp, Lục Kính Nhạc vì bảo vệ người nhà bị chặt đứt một chân, đám cướp này dường như là Định Quốc Công phái đi, việc này không chừng cũng có liên quan đến Cao thị.

Sau khi Lục Nghiên ở nơi lưu đày hơn 5 năm, tính tình thay đổi rất nhiều.

Nhiều yếu tố kết hợp lại, Lục Nghiên đối với nữ tử có tướng mạo giống như Cao thị chút mâu thuẫn, tựa như Bùi Gia Ninh điềm mỹ khả ái, ngoan ngoãn hiểu chuyện ngược lại được mắt Lục Nghiên hơn.

Nghĩ đến đây, Sương Sương cắn cắn môi.

Điều mà Lục Nghiên không hài lòng nhất chính là diện mạo của nàng.

Làm sao nàng tiếp cận Lục Nghiên đây?

Sương Sương thật muốn khóc, nàng còn muốn sống a.

Xảo Nguyệt đem tóc Sương Sương buộc lại, sau đó nói: “Cô nương, cũng không còn sớm, nên nghỉ ngơi.”

Sương Sương gật đầu, sau đó nằm xuống giường.

Xảo Nguyệt đem ngọn nến thổi tắt, trong phòng tối om.

Sương Sương ngủ không được, nàng ở trên giường lăn qua lộn lại.

Xảo Nguyệt tại ngoại thất gác đêm, nghe được động tĩnh bên trong, nàng nhỏ giọng hỏi: “Cô nương, xảy ra chuyện gì, có chỗ nào không thoải mái sao?”

Sương Sương lắc lắc đầu: “Không có việc gì.”

Thẳng đến sau nửa đêm, Sương Sương mới dần dần ngủ.

…………………………....

Ở gian nhà bên kia.

Lục Nghiên ngồi trước án thư đọc sách, chỉ là rất lâu chưa lật sang trang khác

Liễu Xuyên ở một bên hầu hạ, hắn cư nhiên phát hiện Lục Nghiên hồi lâu không có lật sang trang khác.

Liễu Xuyên nhẹ giọng hỏi: “Đại nhân, sách này rất khó hiểu sao?”

Liễu Xuyên xem sách không nhiều lắm, bất quá hắn từ nhỏ hầu hạ Lục Nghiên, rất là hiểu tính tình Lục Nghiên, Lục Nghiên tuy rằng võ nghệ xuất chúng, nhưng rất thích đọc sách, rất ít thời điểm đọc sách không vào.

Lục Nghiên nhìn trang sách, trong đầu lại không tự chủ được mà hiện lên hình ảnh vừa rồi.

Sương Sương đầu tóc ươn ướt, còn có mắc cá chân tinh tế kia, ở trong đêm tối trắng như tuyết.

Lục Nghiên khép lại sách, hắn cảm thấy có chút nóng: “Đi pha chút trà tới.”

Liễu Xuyên sửng sốt: “Trà?”

Lục lão phu nhân chủ trương không nên uống trà đặc biệt là buổi tối, Lục Nghiên cũng dưỡng thành thói quen như thế.

Liễu Xuyên buồn bực, đại nhân sao bỗng nhiên muốn uống trà .

Lục Nghiên liếc mắt nhìn Liễu Xuyên một cái, cổ Liễu Xuyên chợt lạnh: “Nô tài này liền đi.”

Liễu Xuyên một đường chạy chậm đi trà phòng, sau đó cùng trà phòng Mã Tam nói: “Mã thúc, đại nhân muốn uống trà.”

Mã Tam cũng có chút kinh ngạc, hắn cũng biết Lục Nghiên buổi tối không uống trà, bất quá mọi việc đều có ngoại lệ, hắn liền nói: “Đại nhân nói muốn uống trà gì?”

Liễu Xuyên lắc đầu, hắn nào dám hỏi.

Mã Tam vuốt râu: “Nghĩ đến đại nhân bận rộn chính sự, lòng có u sầu, lúc này mới muốn uống trà để hạ hỏa.”

Liễu Xuyên thầm nghĩ cũng đúng, đại nhân cả ngày vội vàng, một khắc cũng không được nhàn, nghĩ đến áp lực quá lớn nên tích hỏa, vì thế muốn hạ hỏa.

Vì thế Mã Tam pha cho Lục Nghiên trà hạ hỏa, Liễu Xuyên vội vàng đem trà bưng lên.

Lục Nghiên uống hai ly trà, mày mới buông ra một ít.

Liễu Xuyên thở phào, nghĩ Mã Tam nói có lý.

........................

Một đêm thực nhanh qua.

Ngày hôm sau nhìn trời có chút âm u, bất quá hẳn là sẽ không tiếp tục trời mưa.

Sương Sương rời giường, đổi xiêm y.

Chờ hết thảy thu thập tốt, nàng đi gặp Đỗ thị, sau đó cùng Đỗ thị dùng bữa sáng.

Sauk hi dùng bữa sáng xong Đỗ thị mang theo Sương Sương đi chính phòng bái kiến Lục lão phu nhân.

Ở đây tránh mưa cả đêm vậy là đủ rồi cho nên Đỗ thị mang theo Sương Sương hướng Lục lão phu nhân từ biệt.

Tới chính phòng, đầu tiên là chào hỏi, sau đó từng người ngồi xuống.

Lục lão phu nhân tinh mắt phát hiện sắc mặt Sương Sương có chút tái nhợt, nhìn nhu nhược đáng thương.

Lục lão phu nhân thích nhất tiểu nương tử xinh đẹp, thấy thế liền nói: “Sương Sương xảy ra chuyện gì sao?”

Sương Sương ngượng ngùng nói: “Hồi lão phu nhân, con có chút không quen chỗ cho nên không ngủ được.”

Tối hôm qua nàng suy nghĩ miên mang tới nửa đêm, thật vất vả mới ngủ, sáng nay dậy liền có chút không thoải mái, bất quá lời này không thể nói ra, mới bại không quen chỗ.

Lục lão phu nhân nghe vậy nói: “Hài tử đáng thương, sau khi trở về phải nghỉ ngơi cho tốt, để tinh thần thoải mái hơn.”

Sương Sương sau khi đáp lời liền ngồi xuống.

Lão ma ma phía sau Lục lão phu nhân mở miệng nói: “Lão phu nhân, Phật đường trái cây đều dọn xong, đang đợi ngài qua.”

Đỗ thị cười: “Lão phu nhân đây là tin phật?”

Lục lão phu nhân gật đầu: “Ta tuổi tác đã lớn, bất quá là tìm việc để làm”

Trong kinh nữ quyến thường xuyên đi chùa miếu dâng hương, đối Phật gia cũng có chút hiểu biết, Đỗ thị liền cùng Lục lão phu nhân nói chuyện phiếm.

Bất quá Đỗ thị rốt cuộc không phải thiệt tình hướng Phật, nói mấy câu liền lộ nguyên hình, Lục lão phu nhân có chút không vui.

Nhưng thật ra Sương Sương lời nàng nói có chút ngoài ý muốn, Sương Sương lời nói đều có một ý nghĩa, đây là thật sự đọc qua kinh Phật.

Đỗ thị có chút ngượng ngùng, bất quá nhìn Lục lão phu nhân càng thích Sương Sương, nàng cũng vui vẻ theo, ngày sau hành sự sẽ càng thuận lợi.

Nói trong chốc lát, Đỗ thị cùng Sương Sương liền cùng Lục lão phu nhân từ biệt, sau đó trở về.

Ngồi trên xe ngựa, Sương Sương nhắm mắt lại.

Tối hôm qua nàng suy nghĩ cả một đêm, đã nảy ra một ý nghĩ.

Mặc kệ ra sao, nếu nàng muốn sống, vậy phải tận lực tiếp xúc Lục Nghiên, mặc dù Lục Nghiên không vui thậm chí là chán ghét nàng.

Nàng lần này lấy lòng Lục lão phu nhân cũng bởi vì vậy, nếu nàng được Lục lão phu nhân thích, liền có nhiều cơ hội tiếp xúc Lục Nghiên.

Sương Sương mơ hồ cảm thấy vết rạn của ngọc bội mỗi lần lành một ít, nàng là có thể sống lâu một thời gian.

Tóm lại, có thể sống lâu một ngày là tốt một ngày.

………………………….

Chờ Đỗ thị cùng Sương Sương đi rồi, lão ma ma đỡ Lục lão phu nhân đi Phật đường.

Trên đường, Lục lão phu nhân còn không ngừng khen Sương Sương.

Sương Sương không chỉ có bộ dạng xinh đẹp, hơn nữa tâm tính lương thiện, thực hợp với Lục lão phu nhân.

Lão ma ma cười nói: “Nếu lão phu nhân thích, ngày sau liền kêu Sương Sương cô nương tới trong phủ làm khách.”

Lục lão phu nhân gật đầu: “Đúng rồi, ta thiếu một đứa cháu gái ngoan ngoãn." Lục lão phu nhân năm đó mang thai rất gian nan, cho nên chỉ sinh một mình Lục Kính Nhạc, Lục Kính Nhạc lại sinh hai huynh đệ Lục Tấn, Lục Nghiên, Lục Nghiên chậm chạp chưa thành thân, Lục Tấn sớm qua đời, lưu lại huyết mạch cũng là con trai, lại nói tiếp phủ Trấn Quốc Công thật đúng là một nữ oa đều không có. Cũng chính là nguyên nhân này, Lục lão phu nhân mới phá lệ thích tiểu cô nương.

Khi nói chuyện liền đến Phật đường, Lục lão phu nhân bắt đầu lễ Phật.

Đãi lễ Phật xong, Lục lão phu nhân trở về chính phòng cùng Lục Nghiên cùng dùng bữa.

Lục lão phu nhân gắp cho Lục Nghiên một đũa nói: “Dạo này có phải rất bận không nhìn con gầy đi vài phần.”

“Gần đây không bận, tổ mẫu yên tâm,” Lục Nghiên trả lời.

Lục lão phu nhân nhớ tới Đỗ thị cùng Sương Sương: “Đúng rồi, ngày hôm qua nữ quyến phủ Thừa Ân Bá phủ tới thôn trang chúng ta tránh mưa, hiện tại đã đi rồi, tổ mẫu quên nói con chuyện này.”

Bất quá Lục lão phu nhân nghĩ đến Lục Nghiên không gặp cũng không sao, Lục Nghiên vẫn luôn thích ở thư phòng, không phải đọc sách chính là xử lý triều vụ.

Tay Lục Nghiên ngừng lại, sau đó ừ một tiếng tỏ vẻ biết.

Sau đó Lục lão phu nhân lại lải nhải mà nói rất nhiều, sau đó mới thả Lục Nghiên rời đi.

Rời chính phòng, Lục Nghiên bắt đầu xử lý công vụ.

Đây đều là những việc khẩn cấp bữa tối cũng dùng qua loa, dùng qua cơm tối lại vào bàn xử lý công vụ.

Liễu Xuyên vẫn luôn đứng phía sau hầu hạ, nếu Lục Nghiên có yêu cầu gì.

Liễu Xuyên nghĩ nghĩ, sau đó lặng lẽ đi trà phòng.

Trà phòng Mã Tam đang ngồi, hắn thấy Liễu Xuyên vội vàng: “Đại nhân có yêu cầu gì?”

Liễu Xuyên lắc đầu: “Đại nhân chưa nói muốn uống trà.”

“Bất quá đại nhân bận cả ngày hôm nay, ta liền nghĩ có nên pha trà hạ hỏa cho đại nhân hay không?”

Mã Tam gật đầu, Liễu Xuyên nói rất có đạo lý, “Ta lại pha cho đại nhân trà ngày hôm qua.”

Trà thực mau liền xong, Liễu Xuyên bưng trà trở về, sau đó giúp Lục Nghiên đổ ra chén: “Đại nhân, uống ly trà nghỉ ngơi một chút đi.”

Liễu Xuyên tưởng Lục Nghiên lần này khẳng định sẽ khen hắn.

Nhưng sau một lúc lâu cũng chưa có động tĩnh, hắn ngẩng đầu liền thấy thần sắc lạnh bang của Lục Nghiên.

Lục Nghiên buông bút: “Buổi tối ta không uống trà, ngươi đã quên?”

Liễu Xuyên sửng sốt, tối hôm qua là như thế nào?

Lục Nghiên nhíu mi: “Đi xuống.”

Liễu Xuyên thực ủy khuất: “Vâng.”

Hắn phát hiện hắn thật sự không đoán được tâm tư của đại nhân.