Chương 16

Lục Nghiên đương nhiên hiểu ý tứ của Sương Sương, chỉ là lý giải có chút lệch lạc.

Hắn gật đầu: “Được, chờ ta một chút.”

Dứt lời, Lục Nghiên đã xuống xe ngựa.

Sương Sương cũng sửa sang lại xiêm y, sau đó đỡ vách xe mà đi xuống, hết thảy đều chuẩn bị tốt, bên ngoài vẫn là không có động tĩnh gì.

Sương Sương có chút buồn bực, nàng nghĩ thầm Lục Nghiên ở bên ngoài làm cái gì lâu đến vậy.

Sương Sương xốc màn xe lên, kết quả không nhìn thấy Lục Nghiên, Sương Sương ngây ngẩn cả người, Lục Nghiên đi đâu vậy, nàng còn tưởng rằng Lục Nghiên ở dưới xe ngựa chờ nàng nha.

Xảo Nguyệt cũng xuống xe ngựa, Xảo Nguyệt nhìn xung quanh, một lát sau mới nhìn thấy thân ảnh của Lục Nghiên, “Cô nương, Lục đại nhân đã trở lại.”

Sương Sương giương mắt nhìn qua, liền thấy Lục Nghiên đang đi đến đây, chỉ là phía sau hắn có hai bà vυ" đi theo.

Đến trước xe ngựa, Lục Nghiên nhìn Sương Sương: “Hai bà vυ" này sẽ dìu cô nương đi.”

Vừa rồi không biết tình hình sức khỏe của Sương Sương ra sao nên mới mạo muội ôm nàng, hiện tại không giống vậy, rốt cuộc nam nữ có khác.

Sương Sương: “……”

Nàng không nghĩ tới Lục Nghiên thế nhưng tìm hai bà vυ" tới đỡ nàng đi.

Lục Nghiên đợi một lúc lâu không nghe Sương Sương đáp lại, còn tưởng nàng lại choáng váng đầu óc, hắn hỏi Sương Sương: “Có chuyện gì sao?”

Sương Sương lúc này mới hồi thần lại: “Không sao cả, đa tạ Lục đại nhân…….. đã cứu giúp.”

Lục Nghiên xác thật giống như trong truyện viết không gần nữ sắc, thật sự là chính nhân quân tử.

Nói xong, hai bà vυ" liền đến một trái một phải mà dìu Sương Sương xuống xe ngựa.

Hai bà vυ" rất khỏe, một đường dìu Sương Sương xuống xe ngựa, đi đường vững chắc.

Lục Nghiên đi về phía trước, đám người Sương Sương theo ở phía sau.

Đi một đoạn đường liền đến nơi, hai bà vυ" đỡ Sương Sương ngồi dưới gốc cây to.

Lục Nghiên nhìn cục diện phía trước, đằng trước sơn tặc đều bị bắt, thủ vệ cũng không phải kém cỏi, chỉ là mới đầu có chút hỗn loạn, phải qua một lúc mới có thể bình tĩnh trở lại.

Chờ điều tra rõ ràng, mọi người mới có thể rời đi.

Lục Nghiên để Sương Sương lưu tại nơi này, chờ phía trước hết loạn rồi qua đi.

Nói xong, Lục Nghiên liền đi, thân phận hắn cao quý, cũng có rất nhiều cần phải làm.

Lục Nghiên vừa đi, hai bà vυ" cũng hiểu chuyện mà lui về phía sau vài bước.

Sương Sương cùng Xảo Nguyệt ở chỗ này đợi, đại khái khoảng nửa khắc, phía trước hoàn toàn hết hỗn loạn.

Lúc này thân thể Sương Sương đã hoàn toàn khôi phục, chân cũng không mềm, nàng cho hai bà vυ" già rời đi trước, sau đó cùng Xảo Nguyệt đi về phía xe ngựa của mình.

Một đường đi qua, dưới mặt đất hỗn độn còn có vết máu vẫn chưa được dọn dẹp sạch sẽ.

Xảo Nguyệt vừa thấy vết máu liền khẩn trương sợ Sương Sương lại ngất xỉu, còn che mắt Sương Sương lại.

Sương Sương giải thích với Xảo Nguyệt, nàng chỉ là đối với máu tươi mới cảm thấy sợ hãi.

Trên đất vết máu đã dần dần khô lại nên hiên tại nàng không chút sợ hãi, nếu còn máu tươi nàng cũng không dám đi qua.

Xảo Nguyệt đem lời nói của Sương Sương ghi nhớ trong lòng.

Hai người tiếp tục đi, lướt qua đám người, rốt cuộc cũng đến xe ngựa.

Hai chiếc xe ngựa của phủ Thừa Ân Bá một trước một sau, Sương Sương dựa vào một bên xe ngựa, nàng phát hiện Bùi Gia Ninh không ở trong xe ngựa.

Sương Sương vừa muốn hỏi xa phu Bùi Gia Ninh ở đâu, liền thấy Bùi Gia Ninh mang theo nha hoàn trở lại.

Bước chân Bùi Gia Ninh loạn choạng, khuôn mặt nhỏ trắng bệch, hiển nhiên là bị dọa không nhẹ, quả nhiên là nhu nhược đáng thương.

Chờ Bùi Gia Ninh đi đến, Sương Sương hỏi nàng: “Tỷ tỷ, tỷ không sao chứ?”

Về tình về lý, nàng là muội muội nên phải hỏi một chút.

Bùi Gia Ninh vỗ vỗ ngực: “Không có việc gì, chỉ là bị hoảng sợ.”

Trường hợp gặp phải sơn tặc ai cũng hoảng sợ đặc biệt là các tiểu cô nương.

“Vậy, hiện tại có thể đi rồi, chúng ta vẫn hồi phủ đi.” Bùi Gia Ninh nói.

Sương Sương gật đầu, hai người từng người lên xe ngựa, sau đó trở về phủ Thừa Ân Hầu.

……………………

Bên này, sơn tặc đã được xử lý, Lục Nghiên cùng Trần Niệm Viễn chuẩn bị hồi phủ.

Thê nhi của Trần Niệm Viễn đã lên xe ngựa, hắn cùng Lục Nghiên đi về phía xe ngựa.

Trần Niệm Viễn còn đang nói về sơn tặc, chỉ là hắn cảm thấy hắn đã quên cái gì đó, nhưng lại không nghĩ ra.

Đang nói chuyện, Trần Niệm Viễn bỗng nhiên nhớ đến, hắn vỗ bả vai Lục Nghiên: “Đúng rồi, Lục huynh, mới vừa rồi huynh đã đi đâu vậy?”

Sauk hi cục diện ổn định, Trần Niệm Viễn kêu hộ vệ đi tìm Lục Nghiên, nhưng không tìm được, Lục Nghiên đã đến chỗ nào hỗ trợ?

Bước chân Lục Nghiên chậm một chút: “Đi chân núi hỗ trợ, nơi đó cũng có sơn tặc.”

Trần Niệm Viễn bừng tỉnh, thì ra là thế.

Trần Niệm Viễn có chút thất vọng, hắn còn tưởng rằng Lục Nghiên là đi cứu mỹ nhân nào đó.

Hắn còn nhớ rõ thần sắc Lục Nghiên lúc cầm kiếm đi, biểu tình Lục Nghiên nghiêm túc, nhưng giữa mày ẩn một tia lo lắng, tựa hồ là ở lo lắng cho người nào đó.

Trần Niệm Viễn tưởng hắn đã nhìn lầm.

Vừa đi vừa nói cũng tới xe ngựa rồi, hai người từng người trở về phủ.

……………..

Khi Lục Nghiên hồi phủ đã là choạng vạng, liền đến thời gian phải dùng bữa tối, hắn trực tiếp đi chính phòng bồi Lục lão phu nhân.

Quả nhiên, Lục lão phu nhân đang hống Lục Tư Lãng.

Lục lão phu nhân thấy Lục Nghiên thực vui vẻ: “Con trở về rồi à, mau đi rửa mặt rồi dùng bữa.”

“Vâng, tổ mẫu,” Lục Nghiên gật đầu, sau đó đi một bên rửa mặt.

Chờ Lục Nghiên rửa mặt xong, bữa tối cũng dọn lên.

Lục Tư Lãng cũng ngoan ngoãn ngồi xuống một bên, không ồn cũng không nháo.

Lúc ăn và ngủ không nói chuyện, bữa cơm rất nhanh đã dùng xong.

Dùng cơm xong, Lục lão phu nhân cùng Lục Nghiên ngồi vào ghế.

Lục Tư Lãng lại ăn quá no nên ngồi không được, liền ở thính đường đi tới đi lui.

Lục lão phu nhân rất bất đắc dĩ: “Đứa nhỏ này, lần sau vẫn nên ăn ít một chút, bằng không không tốt cho thân thể.”

Chỉ là tâm Lục lão phu nhân không thể cứng rắn, khi Lục Tư Lãng làm nũng liền nhịn không được đồng ý.

Lục Nghiên gật đầu: “Vẫn nên như thế.”

Đang nói chuyện, một tiểu nha hoàn đi vào chính phòng: “Lão phu nhân, Tống đại phu đến.”

Lục lão phu nhân vừa nghe liền vội vàng nói: “Mau mời Tống đại phu vào.”

Lục lão phu nhân nhìn Lục Nghiên: “Con cũng nên để Tống đại phu bắt mạch xem sao.”

Người phủ Trấn Quốc Công đều ở trên chiến trường, đương nhiên có không ít vết thương trên người, thời gian lâu rồi cũng dễ dàng hình thành bệnh kín.

Lục lão phu nhân rất lo lắng, liền nghĩ cứ một thời gian liền mời đại phu đến phủ bắt mạch, như vậy nếu có bệnh gì cũng phát hiện kịp thời điều trị.

Tống đại phu thời trẻ là ngự y trong cung, y thuật tương đối cao, chỉ là tuổi tác đã lớn nên cáo quan về nhà, Lục lão phu nhân liền thỉnh Tống đại phu tới bắt mạch cho người trong phủ.

Lục Nghiên tất nhiên biết Lục lão phu nhân lo lắng cho hắn, hắn gật đầu: “Vâng, tổ mẫu.”

Khi nói chuyện Tống đại phu liền đến, đầu tiên là hướng Lục lão phu nhân cùng Lục Nghiên hành lễ, sau đó mới bắt đầu bắt mạch.

Tống đại phu vẫn luôn đến phủ bắt mạch, có thể nói tương đối hiểu biết về tình trạng sức khỏe của Lục Nghiên.

Sau nửa tách trà, Tống đại phu nói: “Lục đại nhân mạch tượng vững vàng, bệnh cũ cũng khôi phục rất tốt, lão phu nhân không cần lo lắng.”

Nghe xong lời này, mày Lục lão phu nhân liền giãn, thật tốt.

Lúc sau Tống đại phu lại bắt mạch cho Lục Tư Lãng, cũng không có vấn đề gì lớn.

Bắt mạch xong, Tống đại phu thu thập hòm thuốc, chuẩn bị rời đi.

Lục Nghiên chần chờ một lát, sau đó mở miệng nói: “Tống đại phu, ta có một chuyện muốn hỏi ông.”

Tống đại phu: “Lục đại nhân cứ nói, nếu lão phu biết, tự nhiên không nửa lời giấu giếm.”

Lục Nghiên ninh mày: “Tống đại phu có biết chứng sợ máu, bệnh này có nguy hiểm không, trị như thế nào?”

Hắn nhớ tới ban ngày sắc mặt Sương Sương tái nhợt.

Tống đại phu có chút kinh ngạc, sợ máu?

Lục Nghiên ở trên chiến trường gϊếŧ địch, nếu mắc bệnh sợ máu coi như xong rồi.

Không chờ Tống đại phu mở miệng, Lục lão phu nhân liền sốt ruột: “Nghiên Ca Nhi, con mắc bệnh sợ máu khi nào?”

Lục Nghiên lúc này mới nhớ tới, hắn nhấp môi: “Không phải con, là …… một bằng hữu của con.”

Lục lão phu nhân nhẹ nhàng thở ra, là bằng hữu của Lục Nghiên, còn tốt.

Tống đại phu lúc này mới mở miệng: “Chứng sợ máu không có gì nguy hiểm, nếu muốn trị liệu, chỉ có thể cho hắn đối mặt với máu nhiều hơn, dần dần liền thích nghi.”

Lục Nghiên gật đầu, thì ra là thế, không có gì nguy hiểm thì tốt rồi.

Lục lão phu nhân cho nha hoàn tiễn Tống đại phu ra ngoài.

Chờ Tống đại phu đi rồi, Lục lão phu nhân nhớ tới chuyện bằng hữu của Lục Nghiên mắc chứng sợ máu.

Lục lão phu nhân nghĩ tới nghĩ lui, những năm gần đây Lục Nghiên căn bản không có bằng hữu gì, chu dù có cũng chính là những bằng hữu trong quân, nếu là tướng sĩ mắc chứng sợ máu thật đúng là xong rồi, như vậy liền không thể lên chiến trường nên sớm trị liệu.

Lục lão phu nhân nói mãi với Lục Nghiên n việc này, còn nói thật sự không được thỉnh Tống đại phu qua đi nhìn một cái.

Lục Nghiên có chút bất đắc dĩ: “Tổ mẫu, Tống đại phu không cần đi qua, đến lúc đó con tìm đại phu khác y thuật cao minh hơn.”

Lục lão phu nhân gật đầu: “Được, vậy con nhất định phải chiếu cố vị bằng hữu kia thật tốt.”

Nếu có người biết tướng sĩ sợ máu chẳng phải sẽ bị cười nhạo sao, Lục Nghiên vẫn nên thỉnh đại phu điều trị cho thỏa đáng.

Lục Nghiên: “Vâng……”