Chương 15

Lục Nghiên quyền cao chức trọng, tuy rằng võ nghệ cao cường, nhưng bên người luôn có rất nhiều hộ vệ, để ngừa chuyện ngoài ý muốn phát sinh.

Hộ vệ bên người đều được huấn luyện từ nhỏ, chỉ là ngoại hình không được đẹp cho lắm.

Liễu Xuyên vừa đi, đoàn người bên cạnh Lục Nghiên nhìn càng thêm khí thế bức người.

Hơn nữa một chút tiếng động cũng không có.

Sau một hồi lâu, mới có một hộ vệ hỏi Lục Nghiên: “Đại nhân, chúng ta hiện tại đi đâu?”

Lục Nghiên trầm ngâm một lát: “Đi về phía trước đi.”

Hắn vốn là không thích tham gia yến hội, là Trần Niệm Viễn lôi kéo hắn tới, hiện tại vẫn nên trở về.

Đoàn người đi về phía trước.

Đi được một đoạn liền gặp Trần Niệm Viễn.

Trần Niệm Viễn đang ngồi nhìn thê nhi chơi, trên mặt hắn đều là ý cười, miệng còn không ngừng nói: “Coi chừng bị ngã.”

Trần Niệm Viễn và Lục Nghiên cùng tuổi, hắn ba năm trước đã thành thân, hiện tại hài tử đã hai tuổi.

Phu thê Trần Niệm Viễn tình cảm rất tốt, hiện giờ hắn hưởng thụ một nhà ba người đang nô đùa, càng thêm nhớ thương bạn tốt Lục Nghiên, mới vẫn luôn lôi kéo Lục Nghiên dự tiệc, nghĩ làm Lục Nghiên nhiều tiếp xúc nhiều với các cô nương, nói không chừng sẽ gặp người tâm đầu ý hợp.

“Sao lại trở về nhanh như thế?” Trần Niệm Viễn nhìn Lục Nghiên nói.

Lục Nghiên không trả lời Trần Niệm Viễn.

Bất quá Trần Niệm Viễn vừa thấy liền biết, Lục Nghiên cảm thấy không thú vị muốn chạy.

Vốn dĩ Lục Nghiên không muốn đến, là hắn một hai bắt Lục Nghiên lại đây, quả nhiên là đem người bắt tới cũng vô dụng.

Trần Niệm Viễn tận tình khuyên bảo: “Lục huynh, hôm nay có rất nhiều khuê nữ thế gia đến, có rất nhiều người dung mạo như hoa, một người cũng không lọt vào mắt huynh sao?”

“Huynh nhìn ta xem hiện tại hài tử đều đã hai tuổi, mỗi ngày trở về đều có thê nhi làm bạn thật tốt,” hắn muốn kích động Lục Nghiên.

Lục Nghiên nâng mắt nhìn: “Nhi tử của huynh đã bị ngã rồi.”

Trần Niệm Viễn quay đầu, con của hắn quả nhiên té ngã, hắn liền im miệng, vội vàng chạy tới hống nhi tử.

………………….

Sương Sương vẫn còn ngắm hoa ở nơi đó. Xảo Nguyệt lẩm bẩm nói vừa rồi thật đáng sợ.

Bỗng nhiên nghe được tiếng kêu khóc, nếu lắng nghe kĩ còn có tiếng binh khí va chạm nhau.

Sương Sương cũng nghe được, nàng nhìn về phía Xảo Nguyệt, nghi hoặc nói: “Có chuyện gì sao?”

Không đợi Xảo Nguyệt trả lời, tiếng khóc la càng lúc càng lớn, dần dần lan rộng, toàn bộ triền núi đều là tiếng la khóc.

Sương Sương ở phía trên, cách khá xa, chỉ trong chốc lát liền thấy rõ.

Dưới chân núi đều là sơn tặc, đều cầm đao kiếm, đang chém người cướp tiền bạc, gặp những cô nương xinh đẹp liền bắt lại.

Mặt Xảo Nguyệt trắng bệch: “Cô nương…… đó là sơn tặc!”

Lúc tiên đế tại vị sủng tín gian thần, dân chúng lầm than, không ít người sống không nổi, liền lên núi làm sơn tặc.

Thẳng đến khi tân đế đăng cơ, ngồi ổn ngôi vị hoàng đế sau liền xuống tay chỉnh đốn sơn tặc, không ít sơn tặc đều bị quan phủ truy nã quy án, chẳng qua vẫn còn dư lại một ít sơn tặc chống cự.

Sơn tặc đã ẩn trốn trong núi rất lâu nhằm tránh việc truy bắt của quan phủ, chỉ là thuế ruộng đất đã được miễn nên không trốn nữa, liền xuống núi cướp bóc, vừa lúc hội thơ hôm nay.

Sương Sương tâm bị treo lên, sơn tặc không phải đến dọa người, thật sự gϊếŧ người.

Xảo Nguyệt sợ hãi nói: “Cô nương, chúng ta chạy mau!”

Không lâu nữa sơn tặc sẽ đến đây mất.

Sương Sương gật đầu: “Chúng ta chạy lên trên đi.”

Sương Sương an ủi Xảo Nguyệt: “Hội thơ hôm nay có không ít thủ vệ, sơn tặc tấn công bất ngờ nên mới hỗn loạn như vậy, một lát nữa sẽ bị bắt thôi.”

Chỉ là muốn tóm gọn bọn sơn tặc cần phải tốn một ít thời gian, trong khoảng thời gian này sẽ có người bị thương, vẫn là sớm chút chạy trốn.

Các nàng vội vàng chạy về phía trước, bất quá sơn tặc cũng đến rất nhanh.

Khi sơn tặc bắt được một tiểu nha hoàn, liền một đao chém chết, máu bắn ra tung tóe.

Cách đó không xa Sương Sương cùng Xảo Nguyệt vừa lúc thấy một màn này.

Nhìn thấy máu chảy ra, Sương Sương bỗng nhớ đến bản thân sợ máu thấy máu liền xỉu.

Mặt Sương Sương liền tái nhợt như tờ giấy trắng, trên trán đều là mồ hôi lạnh, sau đó hôn mê bất tỉnh.

……………….

Chỗ Lục Nghiên cũng loạn cả lên.

Trần Niệm Viễn võ nghệ cũng chỉ biết chút chút, cũng may hắn mang theo không ít hộ vệ, cũng có thể bảo vệ được thê nhi.

Lục Nghiên ra lệnh cho hộ vệ đi bắt sơn tặc.

Hộ vệ đi theo Lục Nghiên đều đã chinh chiến nơi chiến trường, những hộ vệ đi theo hắn đều giỏi võ, đối phó đám sơn tặc không thành vấn đề.

Một bên Trần Niệm Viễn còn đang bảo hộ thê nhi sở họ kinh hách quá độ.

Hắn mới vừa hỏi xong thê nhi, liền phát hiện Lục Nghiên cầm kiếm đi hướng khác.

Trần Niệm Viễn giữ chặt Lục Nghiên: “Lục huynh, huynh muốn đi đâu?”

Lục Nghiên: “Ta đi phía trước nhìn xem.”

Lục Nghiên nghĩ tới Sương Sương, Sương Sương thân thể quá yếu, đi vài bước liền chịu không nổi, tình huống trước mắt sợ là chạy không được.

Lục Nghiên quay lại nơi đó tìm Sương Sương, dọc đường đi giải quyết vài tên sơn tặc.

Vừa đến nơi Lục Nghiên liền thấy Sương Sương té xỉu.

Xảo Nguyệt cũng ngốc theo, nàng đỡ Sương Sương lên, sợ hãi nói: “Cô nương, người làm sao vậy?”

Lục Nghiên bước nhanh đến.

Xảo Nguyệt thấy Lục Nghiên coi như gặp được cứu tinh: “Lục đại nhân!”

Lục Nghiên ngồi xổm xuống, thanh âm trầm thấp nói: “Cô nương của các ngươi xảy ra chuyện gì?”

Chẳng lẽ là bị thương? Nhưng trên người Sương Sương cũng không có vết thương gì.

Giọng Xảo Nguyệt có chút run: “Nô tỳ cũng không biết, cô nương bỗng nhiên té xỉu.”

Xảo Nguyệt càng nói càng sợ hãi: “Cô nương thân thể vẫn luôn yếu, mỗi năm đều phải dùng thuốc……”

Lục Nghiên nhìn mặt Sương Sương mắt nhắm chặt, đột nhiên bế Sương Sương lên đi về phía trước.

Xảo Nguyệt tuy không biết Lục Nghiên muốn làm gì, nhưng trước mắt chỉ có thể tin tưởng Lục Nghiên, nàng vội vàng đi theo.

Lục Nghiên rũ mắt nhìn Sương Sương, sắc mặt nàng vẫn còn rất tái nhợt.

Lục Nghiên bước nhanh chân, Xảo Nguyệt một đường chạy chậm mới có thể đuổi theo kịp Lục Nghiên.

Một lát sau, đến trước xe ngựa.

Lục Nghiên ôm Sương Sương lên xe ngựa, sau đó đem Sương Sương đặt lên thảm lông trên xe ngựa, để Sương Sương nằm ngay ngắn.

Sương Sương rất nhẹ, ôm vào trong ngực tựa như lông chim, Lục Nghiên ôm nàng lên xe ngựa một chút cũng không mệt.

Đay là xe ngựa của Lục Nghiên, xe ngựa rất lớn, có thể chứa vài người ngồi.

Xảo Nguyệt nhìn sắc mặt tái nhợt của Sương Sương: “Lục đại nhân, kế tiếp nên gì bây giờ?”

Hiện tại hẳn là tìm đại phu tới, nhưng bên ngoài quá loạn, đi đâu tìm đại phu bây giờ.

Xảo Nguyệt nói rất nhiều, sau đó mới phát hiện trên xe ngựa chỉ có âm thanh của nàng, thật sự có chút ầm ĩ.

Xảo Nguyệt vội vàng ngậm miệng, hiện tại nàng cảm thấy mình giống như ruồi nhặng, vẫn là đừng quấy rầy Lục Nghiên.

Trong xe ngựa liền an tĩnh.

Lục Nghiên cầm tay Sương Sương bắt mạch.

Lục Nghiên là từ trên chiến trường chém gϊếŧ mà sống sót, tuy rằng không hiểu lắm y thuật, nhưng cũng biết chút chút.

Xảo Nguyệt thấy thế không dám lên tiếng.

Lục Nghiên cau mày, mạch đập của Sương Sương so với người thường có chút nhanh, nhưng không đến nỗi phải hôn mê.

Lục Nghiên tính toán nữa thử một chút, sau đó liền nhìn thấy lông mi của Sương Sương run run.

Lông mi của Sương Sương rất dài, cong cong, giờ phút này nhẹ nhàng run run, đây là tỉnh? Nhưng sao không nhúc nhích.

Lục Nghiên: “Xảo Nguyệt, ngươi đi ra ngoài lấy chút nước tới.”

Xảo Nguyệt bừng tỉnh, đúng rồi, nên cho cô nương uống chút nước, nàng quá sốt ruột nên đã quên.

Xảo Nguyệt vội vàng xuống xe ngựa đi lấy nước.

Chờ Xảo Nguyệt đi xa, Lục Nghiên buông lỏng tay.

Hắn phát hiện lông mi Sương Sương lại run một chút.

Lục Nghiên nhìn khuôn mặt nhỏ của Sương Sương: “Tỉnh?”

Sau một lúc lâu, Sương Sương mới phản ứng lại Lục Nghiên là nói chuyện với nàng.

Sương Sương mở bừng mắt, thanh âm nàng có chút mềm: “Lục đại nhân……”

Đột nhiên không kịp phòng ngừa, Lục Nghiên liền nhìn vào mắt Sương Sương.

Sương Sương mới vừa mở mắt ra, mắt nàng tựa hồ chứa một tầng hơi nước, rung động lòng người.

Lục Nghiên theo bản năng quay mặt đi, mày cũng nhíu lại.

Sương Sương hoảng sợ, nàng cho rằng Lục Nghiên nghĩ nàng cố ý giả bộ bất tỉnh, nàng vội vàng giải thích: “Lục đại nhân, kỳ thật tiểu nữ chỉ mới tỉnh lại không lâu, tiểu nữ không có lừa người.”

Lúc Sương Sương được Lục Nghiên ôm đến xe ngựa lúc đó đã dần dần tỉnh lại.

Chỉ là khi đó đầu nàng vẫn chưa tĩnh táo, thân thể cũng không thể động đậy, thẳng đến mới vừa rồi Lục Nghiên bắt mạch cho nàng, nàng mới thật sự tỉnh lại.

Thời điểm Lục Nghiên chạm vào nàng, Sương Sương cơ hồ có thể cảm nhận được cảm giác ấm áp hướng trong thân thể mà đi, nàng muốn nhân cơ hội này làm ngọc bội khép lại nhiều một chút, kết quả đã bị Lục Nghiên phát hiện nàng đã tỉnh.

Giọng nói Sương Sương rơi xuống sau một lúc lâu, Lục Nghiên mới: “Ừm.”

Sương Sương thở dài nhẹ nhõm một hơi, xem như giải thích rõ ràng, nếu như bị hắn hiểu lầm cố ý giả bộ bất tỉnh, nhất định hắn sẽ càng thêm chán ghét chính mình.

Tỉnh lại cũng được một thời gian, trên người Sương Sương cũng có chút sức lực, nàng ngồi dậy.

Sương Sương ngồi cũng gần Lục Nghiên, hắn cơ hồ có thể ngửi được mùi hương trên người Sương Sương.

Lục Nghiên bất động thanh sắc mà lui về phía sau.

Lục Nghiên giương mắt: “Vừa rồi đã xảy ra chuyện gì?”

Sương Sương ngượng ngùng cúi đầu, thanh âm cũng thấp vài phần: “Tiểu nữ vừa rồi là…… thấy máu.”

Nàng từ nhỏ đã như vậy, vừa nhìn thấy người khác đổ máu liền ngất đi, vừa rồi là thấy máu trên người tiểu nha hoàn mới té xỉu.

Chỉ là việc này nói ra có vài phần ngượng ngùng, có vẻ lá gan nàng dường như rất nhỏ, nàng cũng không phải cố ý.

Lục Nghiên ngạc nhiên hóa ra là sợ máu.

Bất quá hắn chỉ nghe nói thôi đây vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy.

Đang nói chuyện, Xảo Nguyệt mang nước trở lại, nàng vừa nhìn Sương Sương liền kinh hỉ nói: “Cô nương, người tỉnh, người không có việc gì?”

Sương Sương gật đầu: “Không có việc gì, vừa rồi là bởi vì ta thấy máu mới té xỉu.” Sương Sương giải thích với Xảo Nguyệt một phen.

Xảo Nguyệt có chút buồn bực, cô nương trước kia không có bệnh này, nhưng nàng cũng không nghĩ nhiều.

Lúc này Xảo Nguyệt mới nói tình huống bên ngoài, sơn tặc đều bị bắt được, bên ngoài giờ đã an toàn.

Nếu bên ngoài không có việc gì, cũng nên đi xuống, cũng không thể ở trên xe ngựa của Lục Nghiên mãi, Lục Nghiên cũng có việc cần làm.

Nghĩ đến đây, Sương Sương bỗng nhiên có chủ ý.

Sương Sương: “Lục đại nhân, chân của tiểu nữ có chút đứng không vững, dường như không thể đi được……”

Kỳ thật Sương Sương có thể đi đường, chỉ là có thể đi hơi chậm nhưng nàng muốn Lục Nghiên ôm nàng đi trở về nhân cơ hội chữa trị vết rạn của ngọc bội.

Sương Sương chớp mắt, nhìn về phía Lục Nghiên.

************************

Chúc các bạn một ngày học tập và làm việc vui vẻ! Cảm ơn các bạn đã xem truyện!

Từ tuần sau mình sẽ đăng full tuần, 1 ngày 1 chương.Hẹn gặp các bạn vào thứ hai tuần sau lúc 14h.