Đỗ thị thấy vậy còn có gì không rõ, Bùi Chính Đức là hạ quyết tâm.
Bùi Chính Đức kêu gã sai vặt cẩn thận tiễn nha hoàn phủ Trấn Quốc Công phủ đi về.
Bùi Chính Đức nghĩ nghĩ, phủ Thừa Ân Bá sớm đã suy tàn, hiện nay thật vất vả mới có mối quan hệ với phủ Trấn Quốc Công, hắn đương nhiên không có khả năng từ bỏ.
Hắn tính toán ngày sau cho Sương Sương đi phủ Trấn Quốc Công nhiều một chút, nếu có thể được việc, phủ Thừa Ân Bá phủ cũng có không ít chỗ tốt.
Nếu việc không thành, dựa vào dung mạo Sương Sương, ngày sau có thể tìm nhà có quyền thế.
Thấy Bùi Chính Đức như thế, Đỗ thị biết nàng nói cái gì cũng vô dụng, liền không mở miệng nữa.
…………….
Trong tiểu viện.
Sương Sương vừa rửa mặt xong chuẩn bị nằm xuống, Bùi Chính Đức liền tới đây.
Sương Sương có chút kinh ngạc, Bùi Chính Đức sao lại đến đây?
Xảo Nguyệt trừng lớn mắt, mấy năm nay Bùi Chính Đức cơ hồ không có tới qua tiểu viện, sao đột nhiên lại đây.
Sương Sương hướng Bùi Chính Đức hành lễ: “Phụ thân tối như vậy còn có việc gì sao?”
Bùi Chính Đức nghiêm túc trên mặt mang theo chút ý cười: “Không có việc gì lớn.” hắn đem thiệp phủTrấn Quốc Công đưa cho Sương Sương.
Sau khi tiếp nhận thiệp, Sương Sương bừng tỉnh, nguyên lai là vì cái này a.
Lúc sau Bùi Chính Đức lại dặn dò Sương Sương, đi phủ Trấn Quốc Công phải hiểu quy củ, không thể tùy tiện hành sự, nói một đống sau mới rời đi.
Chờ Bùi Chính Đức đi rồi, Sương Sương ngồi vào ghế, nàng nhìn thiệp trong tay.
Xảo Nguyệt ở một bên nói thầm: “Lão gia nhiều năm như thế cũng chưa đặt chân tới tiểu viện của chúng ta, thật vất vả tới một hồi vẫn là vì cái này.” nàng thương tâm thay cho Sương Sương.
Sương Sương nhìn Xảo Nguyệt: “Ngày mai ta muốn mặc y phục thật đẹp ra phủ.”
Xảo Nguyệt gật đầu: “Nô tỳ liền đi chuẩn bị.”
Đến nhà người khác làm khách muốn mặc đẹp là điều đương nhiên, đây cũng là quy củ.
Cả đêm thực mau qua đi, sáng sớm hôm sau, Sương Sương liền dậy som trang điểm.
Chờ hết thảy chuẩn bị thỏa đáng, Sương Sương lên xe ngựa hướng phủ Trấn Quốc Công mà đi.
Nàng cũng coi như là đã tới hai lần, tới rồi liền có nha hoàn dẫn Sương Sương đi chính viện, nàng đến chính viện thời điểm Lục lão phu nhân đang ngồi uống trà.
Sương Sương hướng Lục lão phu nhân chào hỏi: “Gặp qua lão phu nhân.”
Lục lão phu nhân đem chén trà buông, sau đó quan tâm nói: “Mau ngồi xuống nói chuyện.”
Lục lão phu nhân nhìn Sương Sương: “Mấy ngày nay ta vẫn luôn nhớ vết thương ở chân con, giờ đã khỏi hoàn toàn chưa?”
Lời này của Lục lão phu nhân không phải giả, nàng thực thích Sương Sương, tự nhiên lo lắng cho Sương Sương.
Sương Sương trả lời: “Đã khỏi hoàn toàn, nay đã đi đường được rồi ạ.”
Lục lão phu nhân gật đầu: “Vậy thì tốt.”
Hai người đang nói chuyện đâu, Lục Tư Lãng liền tới, thanh âm thực thanh thúy: “Sương Sương tỷ tỷ, tỷ đến rồi!”
Lục Tư Lãng vui vẻ đến không được, vào phòng liền bổ nhào vào Sương Sương, ngửa đầu xem Sương Sương: “Sương Sương tỷ tỷ, mấy ngày nay đệ đều nhớ tỷ, sao giờ tỷ mới đến?”
Sương Sương nhéo mặt Lục Tư Lãng: “Tỷ tỷ không phải đã tới rồi sao.”
Tiểu hài tử không biết nói dối, cũng không biết như thế nào, Lục Tư Lãng chính là thực thích Sương Sương, mấy ngày nay đều nhớ đến Sương Sương, nghe Sương Sương đến liền vội đến chính phòng.
Nha hoàn ôm Lục Tư Lãng ngồi vào ghế bên cạnh Sương Sương, Lục Tư Lãng quấn lấy Sương Sương nói chuyện, thân mật đến không được.
Một bên Lục lão phu nhân dở khóc dở cười, nàng quay đầu: “Nghiên Ca Nhi còn chưa đến?”
Lão ma ma: “Có lẽ là trên đường trì hoãn, lão phu nhân đừng nóng vội.”
Không sai, hôm nay là ngày hưu mộc, Lục Nghiên vừa lúc ở nhà, Lục lão phu nhân kêu nha hoàn đi thỉnh Lục Nghiên lại đây, cũng cho hai người gặp mặt.
Chính là chờ đã nửa ngày Lục Nghiên cũng không lại đây, Lục lão phu nhân liền có chút sốt ruột, cho nên mới hỏi lão ma ma.
Một bên khác tiểu nha hoàn đang đi về phía hoa viên.
Hóa ra Lục Nghiên đi hoa viên luyện võ, tiểu nha hoàn đi đến tiểu viện tìm Lục Nghiên đương nhiên là không có ở đó, cho nên thời gian mới trì hoãn một chút.
Liền quay lại đi hướng hoa viên, thời điểm tiểu nha hoàn đến Lục Nghiên đang múa kiếm.
Lục Nghiên vóc dáng cao lớn, một khuôn mặt vô cùng tuấn tú, giờ phút này múa kiếm bộ dáng càng thêm đẹp, tiểu nha hoàn mặt nhất thời liền đỏ.
Lục Nghiên từ nhỏ tập võ, tai thính mắt tinh, tự nhiên nghe được tiếng bước chân tiểu nha hoàn, hắn ngừng lại, thanh kiếm nắm trong tay, “Có việc gì?”
Hắn mơ hồ nhận ra tiểu nha hoàn này lhầu hạ bên người Lục lão phu lúc này mới ngừng lại.
Tiểu nha hoàn nghe vậy vội vàng nói: “Hồi đại nhân, lão phu nhân kêu nô tỳ đến là để truyền đạt lại cho ngài muốn ngài đến chính phòng một chuyến.”
Lục Nghiên nhìn mũi kiếm, thanh âm có chút lãnh: “Rốt cuộc là có chuyện gì gấp?”
Tiểu nha hoàn cung kính nói: “Lão phu nhân nói người mới tìm được một quyển sách cổ, liền nghĩ đưa cho nhị thiếu gia.”
Lục Nghiên giương mắt: “Nói với tổ mẫu, buổi sáng ta có việc để tối ta qua.”
Lục Nghiên vừa nghe tiểu nha hoàn nói liền biết Lục lão phu nhân sợ là lại tìm tới cô nương thế gia nào rồi, muốn hắn cùng người ta gặp mặt.
Mấy năm nay Lục lão phu nhân đều là dùng chiêu này, những lần trước hắn không biết đi vài lần, kết quả mỗi lần đều thấy tiểu nương tử xa lạ, hiện tại hắn biết Lục lão phu nhân có chủ ý gì, đơn giản liền muốn không đi.
Tiểu nha hoàn sửng sốt, “Nhị thiếu gia, chính là lão phu nhân nói……”
Nàng còn chưa nói xong, Lục Nghiên liền nắm kiếm tiếp tục luyện, tiểu nha hoàn biết Lục Nghiên là sẽ không qua, bất đắc dĩ mà thở dài, chỉ phải hậm hực mà trở về.
Một đường trở về chính phòng, tiểu nha hoàn đem sự tình bẩm báo cho Lục lão phu nhân.
Lục lão phu nhân sau khi nghe xong rất bất đắc dĩ, nhưng nàng lại không có biện pháp gì với Lục Nghiên.
Một bên Sương Sương tuy không nghe tiểu nha hoàn cùng Lục lão phu nhân nói cái gì, nhưng cũng đoán không sai biệt lắm, nàng biết Lục Nghiên sợ là sẽ không lại đây.
Sương Sương có chút thất vọng, nàng nguyên bản còn nghĩ có thể chữa trị ngọc bội một chút, kết quả Lục Nghiên không có đến, chỉ có thể chờ lần sau.
Nếu Lục Nghiên không tới, Lục lão phu nhân nghĩ cách để Sương Sương mang Lục Tư Lãng đi chơi, nàng tính toán ngày sau lại tìm một cơ hội cho Sương Sương cùng Lục Nghiên gặp mặt.
…………………
Lục Tư Lãng dẫn Sương Sương đi hoa viên.
Phủ Trấn Quốc Công diện tích vô cùng rộng lớn, phía sau có hoa viên đẹp và rộng lớn, Lục Tư Lãng thực thích Sương Sương, liền nghĩ dẫn Sương Sương cùng đi vào trong ngắm cảnh.
Lục Tư Lãng không thích người nhiều, cho nha hoàn bà tử đều lui ra, nha hoàn bà tử không dám làm trái lệnh, tất cả đều lui ra ngoài, trong vườn chỉ còn lại Sương Sương cùng Lục Tư Lãng.
Lục Tư Lãng còn nhớ rõ lần trước chơi trốn tìm Sương Sương không cẩn thận bị trật chân, lúc này hắn liền không chơi trốn tìm, muốn Sương Sương bồi hắn chơi trò chơi khác.
Lục Tư Lãng ngoan ngoãn đáng yêu, Sương Sương đương nhiên thích, liền hống hắn chơi rất nhiều trò chơi.
Sau một lúc chơi đùa, hai người tính toán trở về, kết quả phát hiện ra một vấn đề rất lớn, đó chính là hai người đều không biết đường ra!
Vườn này cực lớn, đường đi lại rắc rối phức tạp, Sương Sương lại không rõ phương hướng, căn bản tìm không thấy đường ra.
Lục Tư Lãng là tiểu hài tử, hắn cũng không nhớ rõ đường.
Hai người nhìn nhau.
Sương Sương cắn môi, sớm biết vậy vừa rồi lưu lại mấy nha hoàn, nàng ngồi xổm xuống nhìn Lục Tư Lãng: “Tỷ tỷ không rõ phương hướng, đệ còn nhớ chúng ta là từ hướng nào tới không?”
Lục Tư Lãng gãi gãi đầu, không xác định mà chỉ cái phương hướng: “Hình như là bên này?”
Hai người liền theo hướng đó mà đi, kết quả càng đi càng hẻo lánh.
Chuyển qua đường mòn, phía trước đột nhiên xuất hiện một người, người này mặc áo choàng xanh đen, khuôn mặt tuấn mỹ, không phải Lục Nghiên thì là ai.
Sương Sương cả kinh, sao lại gặp Lục Nghiên ở đây?
Lục Nghiên cũng có chút ngoài ý muốn, hắn nhìn Sương Sương, lại nhìn Lục Tư Lãng.
Lục Tư Lãng nghi hoặc nói: “Nhị thúc sao người cũng ở chỗ này?”
Lục Nghiên: “Ta đi luyện võ, đương nhiên phải ở đây.”
Sương Sương vừa nghe liền minh bạch, Lục Tư Lãng là nhận sai đường, hai người các nàng là đi nhầm phương hướng.
Lúc này Lục Tư Lãng cũng phản ứng lại, hắn đem sự việc mình lạc đường cho Lục Nghiên.
“Hai người đều không biết đường?” Lục Nghiên hơi ngạc nhiên, bất quá tuy rằng hắn nói như thế nhưng mắt lại nhìn về phía Sương Sương.
Sương Sương có chút ngượng ngùng, nhưng nàng đúng là không phân biệt được phương hướng, nàng cũng không có biện pháp a.
Lục Tư Lãng cầu Lục Nghiên: “Nhị thúc, người mang con cùng Sương Sương tỷ tỷ ra ngoài được không?”
Trước mắt cũng không còn cách nào khác Lục Nghiên chỉ có thể dẫn bọn họ đi ra ngoài, Lục Nghiên xoa đầu Lục Tư Lãng: “Đi theo ta.”
Vừa lúc Lục Nghiên cũng muốn đi ra ngoài, xem như tiện đường.
Lục Nghiên đi ở phía trước, Sương Sương nắm tay Lục Tư Lãng đi phía sau Lục Nghiên.
Khoảng cách gần như vậy, Sương Sương mới phát hiện Lục Nghiên là thật sự cao, so với nàng cao hơn không ít.
Một đường không nói chuyện, ba người đi về phía trước.
Chỉ là Lục Tư Lãng tuổi vẫn còn nhỏ, đi một lát liền có chút mệt mỏi, cả người đều ỉu xìu.
Lục Nghiên xoay người: “Có muốn nhị thúc ôm trở về không?”
Lục Tư Lãng kiên định mà lắc lắc đầu: “Con đã trưởng thành, không cần người ôm,” một bộ dáng tiểu nam tử hán.
Không nghĩ tới một tiểu hài tử lại nói lời này, cực kỳ đáng yêu.
Dù cho Lục Tư Lãng nói như thế, Lục Nghiên liền nói: “Như vậy cũng tốt, đây mới là con cháu Lục gia.” dừng một chút lại nói, “Con cũng hơn hai tuổi liền có thể tập võ.”
Lục Tư Lãng vừa nghe lời này miệng nhỏ liền bẹp một cái, hắn biết muốn luyện võ mỗi ngày đều phải dậy sớm, còn khổ lại mệt, hắn không nghĩ đi, nhưng nương đã nói Lục gia con cháu đều phải tập võ, hắn cần thiết phải đi, hắn thật hy vọng không cần lớn lên.
Sương Sương nhìn Lục Tư Lãng bộ dạng đáng thương liền cười một cái, kết quả phát hiện ánh mắt Lục Nghiên lạnh băng.
Nàng vội vàng khôi phục sắc mặt, giả bộ đứng đắn.
Lục Nghiên xoay người: “Tốt, tiếp tục đi thôi.”
Tuy nói như thế, Lục Nghiên vẫn thả chậm bước chân, như vậy Lục Tư Lãng đi theo cũng nhẹ nhàng chút.
Nhưng thật ra Sương Sương lại phát hiện một chuyện.
Nàng phát hiện một khi Lục Nghiên đi xa một chút, liền không cảm nhận được cảm giác kia, nàng lại đi phía trước một chút, lại có thể cảm nhận được.
Nàng cẩn thận quan sát một chút, đại khái khoảng cách hai bước.
Sương Sương bừng tỉnh, hóa ra chỉ có đi gần Lục Nghiên trong vòng hai bước, mới có thể chữa trị ngọc bội.
Sương Sương quá mức chuyên tâm, thế cho nên không phát hiện bước chân Lục Nghiên đã dừng lại, không kịp phòng ngừa, nàng va vào lưng Lục Nghiên.
Lục Nghiên tựa như cục đá, mũi nàng có chút đỏ, nước mắt cũng trào ra.
Lục Nghiên nghĩ đi từ từ cho Lục Tư Lãng theo kịp, kết quả liền xảy ra việc này.
Hắn xoay người, liền thấy mũi Sương Sương phiếm hồng, nước mắt cũng trào ra.
Lục Nghiên thân mình cứng đờ.
Sương Sương bộ dáng rưng rưng nhìn của hắn quả thực cùng mộng giống nhau như đúc……