Chương 12

Lục Nghiên nhăn chặt mày.

Hắn cho rằng hắn đã sớm quên giắc mộng này, không nghĩ bỗng nhiên xuất hiện trong đầu.

Lục Nghiên sắc mặt càng ngày càng lạnh, rất bức người.

Sương Sương không chú ý tới thần sắc Lục Nghiên, nàng chỉ có một cảm giác, đó chính là đau quá.

Nàng giơ tay bịt kín mũi, nàng nghĩ lưng Lục Nghiên sao lại cứng đến vậy.

Một lát sau, Sương Sương mới cảm thấy mũi đỡ đau một chút.

Lúc này, nàng mới phát hiện sắc mặt Lục Nghiên lạnh băng, tâm Sương Sương như bị nhấc bổng lên.

Nàng quên, Lục Nghiên hiện tại rất chán ghét nàng, nàng còn đυ.ng vào lưng hắn, khẳng định là không vui.

Sương Sương buông lỏng tay ra, sau đó nói: “Lục đại nhân, mới vừa rồi là tiểu nữ không cẩn thận va vào người, thật là ngượng ngùng.”

Thanh âm nàng vốn dĩ ôn nhu, lúc này còn mang theo một chút khóc nức nở, nghe liền có chút đáng thương.

Lục Tư Lãng cũng nhìn thấy Sương Sương rung rưng nước mắt, hắn vội la lên: “Sương Sương tỷ tỷ, tỷ không sao chứ?”

Sương Sương lắc đầu: “Không có việc gì, hiện tại đã tốt lên rồi.”

Lục Tư Lãng liền quay đầu nhìn về phía Lục Nghiên: “Nhị thúc, người đừng hung dữ với Sương Sương tỷ tỷ, tỷ ấy không phải cố ý, hơn nữa tỷ ấy nước mắt cũng chảy ra, hẳn rất đau a.”

Lục Nghiên: “……”

Hắn hung dữ sao?

Lục Nghiên không biết Lục Tư Lãng cùng Sương Sương hiểu lầm hắn, hắn hỏi Sương Sương: “Hiện tại như thế nào?”

Sương Sương vội vàng lắc đầu: “Không có việc gì.”

Có một chút đau.

Lục Nghiên xua tay: “Vậy tiếp tục đi thôi,” dứt lời xoay người đi phía trước.

Sương Sương cũng dắt tay Lục Tư Lãng đi theo Lục Nghiên.

Lục Tư Lãng vẫn thực lo lắng, lông mày nhỏ đáng yêu nhăn lại: “Sương Sương tỷ tỷ, vừa rồi tỷ giống như sẽ khóc lên, tỷ thật sự không có việc gì?”

Sương Sương nhéo khuôn mặt nhỏ của Lục Tư Lãng: “Thật sự không có việc gì, tỷ tỷ không lừa đệ.”

Lúc vừa đυ.ng vào xác thật đau lợi hại, qua một lúc tự nhiên sẽ đỡ đau một chút.

Lục Tư Lãng thở phào: “Vậy thì tốt rồi.”

Đằng trước Lục Nghiên cũng nghe hai người nói chuyện, hắn lại thả chậm bước chân để hai người theo kịp.

Lúc này Sương Sương cũng không dám thất thần, nàng vẫn duy trì khoảng cách hai bước chân với Lục Nghiên, cũng tốt hấp thu hơi thở để chữa trị ngọc bội, đồng thời chú ý ngàn vạn không thể lại đυ.ng phải Lục Nghiên.

Một đường không nói chuyện rất nhanh liền tới chính phòng.

Lục lão phu nhân cũng không có ở chính phòng, chỉ có hai tiểu nha hoàn giữ ở cửa.

Lục Nghiên cũng coi như đem người đưa đến nơi, công thành viên mãn.

Hắn cúi đầu nhìn Lục Tư Lãng: “Đã nhớ đường chưa?”

Lục Tư Lãng nghe xong lời này khuôn mặt nhỏ liền nhăn lại, hắn hàm hàm hồ hồ nói: “Giống như, đại khái…… Nhớ kỹ.”

Ánh mắt Lục Nghiên bất đắc dĩ, Lục Tư Lãng thật ra mới 4 tuổi a, hắn không nhớ được đường cũng coi như bình thường.

Sương Sương đang ở một bên nhìn, không phòng bị Lục Nghiên hỏi nàng: “Còn cô nương?”

Sương Sương có chút ngoài ý muốn, sau đó trả lời: “Hẳn là…… Nhớ kỹ.”

Nàng thầm nghĩ vườn này trừ bỏ hoa cỏ chính là các loại đường nhỏ, nàng nào khả năng đi một lần liền nhớ kỹ, hơn nữa nàng căn bản phân không rõ phương hướng.

Nhìn Sương Sương có bộ dáng chột dạ, Lục Nghiên liền biết Sương Sương căn bản không nhớ kỹ.

Lục Tư Lãng thầm nghĩ nhị thúc cũng thật quá nghiêm khắc, giống như lúc trước dạy hắn viết chữ.

Lục Tư Lãng hỏi Lục Nghiên: “Nhị thúc, con có thể uống nước không?”

Hiện tại là mùa hè, tuy nói trong vườn hoa cây cổ thụ rất nhiều, che không ít ánh mặt trời, có thể đi một đường đến chính phòng cũng quá khát rồi.

Lục Nghiên gật đầu.

Lục Tư Lãng liền ôm chén trà mà uống ừng ực.

Một bên Sương Sương cũng có chút khát nước, nhưng Lục Nghiên còn không có uống trà, nàng cũng không thể uống trước, nàng thầm nghĩ nàng vẫn là chờ Lục Nghiên đi rồi mới uống trà.

Chỉ là khát nước khống chế không được, Sương Sương theo bản năng vươn đầu lưỡi liếʍ môi.

Lục Nghiên liền thấy được một màn này, động tác hắn cứng đờ.

Lúc này Lục Tư Lãng cũng uống đủ nước xong, vừa định cùng Lục Nghiên nói chuyện, liền nghe Lục Nghiên ném xuống một câu: “Ta về trước,” nói xong liền xoay người rời chính phòng giống như một trận gió.

Lục Tư Lãng nghĩ Lục Nghiên có thể là có việc rất vội, hắn liền cùng Sương Sương nói: “Sương Sương tỷ tỷ, nhị thúc của để chắc là đi xử lý công vụ nên mới vội vàng như thế.”

Sương Sương gật đầu: “Chắc là vậy.”

Lục Nghiên đi rồi, Sương Sương cũng ngồi xuống ghế uống nước để giải khát.

Mới vừa uống xong chén nước, Lục lão phu nhân liền tới đây.

Nhìn thấy khuôn mặt nhỏ của Lục Tư Lãng đỏ bừng, hỏi: “Chơi vui lắm sao?”

Lục Tư Lãng dùng sức gật gật đầu, rất là vui nói: “Rất vui, nếu là mỗi ngày đều có thể cùng Sương Sương tỷ tỷ chơi thì tốt rồi.”

Lục lão phu nhân cố ý véo khuôn mặt nhỏ của hắn: “Con khỉ nhỏ.”

Nói chuyện được một lúc, mí mắt Lục Tư Lãng muốn nhíp lại, hiển nhiên là mệt mỏi muốn ngủ, Lục lão phu nhân cho bà vυ" đem Lục Tư Lãng ôm xuống.

Chờ Lục Tư Lãng đi rồi, Lục lão phu nhân cùng Sương Sương nói: “Tư Lãng đứa nhỏ này thật là, một hai phải quấn lấy con chơi.”

Bất quá như vậy cũng khá tốt, từ khi Tưởng thị về nhà mẹ đẻ, Lục Tư Lãng liền ỉu xìu, có Sương Sương bồi liền vui vẻ lên không ít, Lục lão phu nhân cũng yên tâm.

Kể từ đó, Lục lão phu nhân càng thích Sương Sương hơn, nàng nghĩ ngày sau có thể kêu Sương Sương tới phủ nhiều hơn.

Lúc này cũng không còn sớm, Sương Sương cũng nên hồi phủ, nàng đứng dậy hướng Lục lão phu nhân từ biệt.

Chỉ là không nghĩ tới Lục lão phu nhân lúc này chuẩn bị cho nàng không ít lễ vật, trong đó còn có hai dạng trang sức, nhìn qua liền biết rất quý trọng.

Sương Sương vội vàng đem trang sức trả lại: “Lão phu nhân, con không thể nhận.”

“Đứa nhỏ này con đang lớn, nên mang đẹp trang sức như vậy mới được.” Lục lão phu nhân nói.

Nàng cũng phát hiện, Sương Sương tới đây vài lần đều mang trang sức này, có thể thấy được Sương Sương là không có nhiều trang sức.

Sương Sương vẫn đem trang sức này trả lại: “Lão phu nhân, người như vậy lần sau con không dám tới.”

Thấy Sương Sương như thế, Lục lão phu nhân đành phải đem trang sức thu về.

Nói một lát, Lục lão phu nhân kêu nha hoàn tiễn Sương Sương ra phủ.

Lão ma ma nhìn biểu tình Lục lão phu nhân, nói: “Sương Sương cô nương quả thật là người tâm tính tốt.”

Đồ vật của phủ Trấn Quốc Công đều là vật quý giá, nếu là cô nương kiến thức hạn hẹp đã sớm nhịn không được mà nhận lấy.

Lục lão phu nhân gật đầu.

Nàng không phải muốn mượn việc này suy đoán tâm tính của Sương Sương, chỉ đơn giản muốn tặng trang sức cho Sương Sương, muốn Sương Sương càng thêm đẹp mà thôi, nhưng lại không nghĩ tới Sương Sương không nhận lấy.

Vậy là Lục lão phu nhân là càng ngày càng vừa lòng với Sương Sương.

…………………….

Thực mau liền đến thời gian dùng bữa tối.

Hiện tại Lục Kính Nhạc ở bên ngoài, Tưởng thị lại trở về nhà mẹ đẻ, phủ đệ to như vậy chỉ còn lại có Lục lão phu nhân, Lục Nghiên cùng Lục Tư Lãng, bọn họ đều đến chính phòng dùng bữa.

Lúc này Lục Tư Lãng cũng tỉnh ngủ, bà vυ" thay đổi xiêm y sạch sẽ, sau đó tới chính phòng.

Lục Tư Lãng liền bổ nhào vào lòng ngực Lục lão phu nhân, nãi thanh nãi khí nói: “Tổ mẫu.”

Lục lão phu nhân trìu mến mà sờ sờ đầu Lục Tư Lãng: “Ngủ hơn một canh giờ có đủ không?”

Lục Tư Lãng gật đầu: “Ngủ đủ.”

Đang nói chuyện, Lục Nghiên đi vào.

Lục Tư Lãng hướng Lục Nghiên hành lễ: “Nhị thúc.”

Tuy rằng tuổi còn nhỏ, chính là quy củ lễ nghi một chút cũng không dám quên.

Ba người ngồi xuống bàn bên, nha hoàn bắt đầu dâng món ăn lên.

Lục lão phu nhân chiếu cố Lục Tư Lãng ngồi xong, sau đó cùng Lục Nghiên nói: “Hôm nay cả ngày cũng chưa nhìn thấy con, chính là bận công sự sao, hôm nay không phải ngày hưu mộc sao?”

Lục Nghiên trả lời: “Chính là còn tồn lại không ít sổ con.”

Lục lão phu nhân bất đắc dĩ mà thở dài, đứa nhỏ này cùng cha nó giống nhau, là người liều mạng vì công vụ.

Mới vừa than xong, Lục lão phu nhân nhớ tới một sự việc: “Tổ mẫu nghe nói hôm nay Tư Lãng cùng Sương Sương lạc đường, là con dẫn hai người bọn họ trở về?”

Lục Tư Lãng tuổi còn nhỏ lại hay nói, phàm là có điểm việc gì đều sẽ nói cho Lục lão phu nhân, còn chưa tỉnh ngủ đã vội vàng nói cho Lục lão phu nhân nghe việc này.

Lục Nghiên nghe vậy liếc mắt nhìn Lục Tư Lãng một cái.

Lục Tư Lãng đầu nhỏ liền cúi thấp xuống.

Thanh âm Lục Nghiên thực vững vàng: “Đúng là có việc như thế, hai người bọn họ đều không biết đường.”

Lục lão phu nhân rất có hứng thú nói: “Lúc đó là con mang theo hai người bọn họ trở về, con đã thấy rõ bộ dáng của Sương Sương rồi phải không?”

Lần trước khi hỏi Lục Nghiên, Lục Nghiên nói không nhìn kỹ, lúc này đi một đường, Lục lão phu nhân không tin Lục Nghiên còn không có nhìn kỹ Sương Sương.

Động tác Lục Nghiên hơi ngừng lại, sau đó giơ tay múc cho Lục lão phu nhân một chén canh.

Hắn không trả lời vấn đề của Lục lão phu nhân hỏi, mà nói: “Nếu tổ mẫu thích, sau này có thể kêu nàng đến phủ nhiều một chút.”

Lục Nghiên rất hiếu kính với Lục lão phu nhân, cũng biết trải qua bi kịch mấy năm trước, Lục lão phu nhân không cùng người lui tới nhiều, hiện tại khó có được lại thích một tiểu bối, thật ra có thể thường xuyên gọi vào phủ bồi người.

Một bên Lục Tư Lãng nghe không hiểu đoạn đối thoại của Lục lão phu nhân cùng Lục Nghiên, bất quá hắn thật ra nhớ tới sự việc sáng nay.

“Tổ mẫu, người không biết, nhị thúc rất hung dữ, dọa Sương Sương tỷ tỷ sợ tới mức muốn khóc!”

Ngay sau đó, Lục Tư Lãng liền mô tả việc sáng nay.

Lục lão phu nhân càng nghe càng bất đắc dĩ, nguyên bản còn nghĩ dung mạo Sương Sương tuyệt sắc như vậy, Lục Nghiên nhiều ít sẽ đối với Sương Sương không giống với người khác một chút, không nghĩ tới tôn nhi này vẫn trước sau như một mà không thông suốt.

Thầm nghĩ chỉ có thể sau này lại nghĩ nhiều biện pháp làm hai người tiếp xúc.

Lục Nghiên lại múc cho Lục Tư Lãng một chén canh: “Uống đi.”

Lục Tư Lãng nhìn thấy bộ dáng này của Lục Nghiên, liền vội vàng ngoan ngoãn uống canh: “Ân, nhị thúc đích thân múc canh, quả nhiên rất ngon!”

Lục lão phu nhân cười, đứa nhỏ này thật là tinh nghịch.

Dùng cơm xong, Lục Nghiên theo thường lệ về thư phòng.

Liễu Xuyên đã đem sổ con phân xong, liền chờ Lục Nghiên xử lý.

Rất nhanh liền đến khuya, Liễu Xuyên buồn ngủ không chịu được ngủ gà ngủ gật.

“Liễu Xuyên, mấy ngày gần đây trong phủ có một cô nương thường đến…… Cô nương đó tên gì?”

Nghe xong lời Lục Nghiên nói, Liễu Xuyên giật mình tỉnh, nháy mắt tinh thần tăng lên gấp trăm lần: “Cô nương đó đại danh gọi là Bùi Sương Sương.”

Đây chính là lần đầu đại nhân hỏi tên một cô nương nha, lẽ nào mặt trời mọc từ hướng Tây?

Lục Nghiên nhấp môi, hắn vẫn luôn cho rằng nàng tên có một chữ Sương, nguyên lai kêu Bùi Sương Sương.

Liễu Xuyên kìm nén không được hỏi Lục Nghiên, “Đại nhân, lại hỏi tên Sương Sương cô nương?” Kết quả liền nhìn thấy sắc mặt Lục Nghiên lạnh băng, hắn lập tức khép miệng lại, không dám hỏi nữa.

Lục Nghiên không cảm thấy có cái gì kỳ lạ.

Hắn chỉ muốn biết người mà tổ mẫu thích tên gì mà thôi, chuyện này thực bình thường.