Chương 41: Thật sự không truy cứu nữa sao?

Lục Dịch khẽ phủi cành cây khô vướng trên y phục, vịn vào tay ghế, từ từ đứng dậy, nhìn Ân Tố Tố hỏi: "Không truy cứu thật sao?”

Ân Tố Tố mím môi không nói.

"Ta nghĩ Ân tiểu thư vẫn là nên truy cứu một chút đi, huyết ngọc quý giá là một phần, nhưng thứ quý giá không nhất định khiến người khác nổi tâm tư lấy trộm nó đâu". Lục Dịch nói xong, chậm rãi đi về phía cửa, nhẹ nhàng mở một khe hở.

Gió lạnh theo khe hở ùa vào, còn cuốn theo một ít vụn tuyết, nhưng vừa rơi vào trong phòng, lập tức biến thành vết nước biến mất ngay.

Ân Tố Tố nhìn vụn tuyết biến mất, nhưng lại đang âm thầm nói chuyện với Mặc Mặc.

"Yên Nhiên là người của phủ Quốc công, lại là đích nữ, có món đồ tốt gì mà cô ấy chưa từng thấy qua, sao lại muốn lấy huyết ngọc của ta chứ?"

【Kí chủ, lẽ nào là vấn đề ở huyết ngọc?】

Ân Tố Tố hoài nghi trong lòng, lúc đầu khi huyết ngọc được tặng cho cô, cảm thấy có chút kỳ lạ, lúc đó cô chỉ cảm thấy thứ này đáng tiền, sau này lớn rồi mới biết cả kinh thành chỉ có duy nhất một miếng huyết ngọc, hơn nữa tất cả mọi người đều biết nó đang ở trong tay cô.

"Tạ Lục đại nhân nhắc nhở, ta sẽ để trong lòng". Ân Tố Tố nói.

Lục Dịch mở cửa to hơn chút nữa, gió lạnh lập tức ùa vào, khó khăn lắm mới tích được một chút ấm áp trong phòng chốc lát đã giảm xuống.

"Ân tiểu thư, chúng ta..."

"Có cháy! Có cháy rồi!"

"Mau dập lửa!"

"Người đâu mau tới đây!"

"Lục đại nhân, có người kêu cháy!" Ân Tố Tố nhìn chằm chằm Lục Dịch.

"Ân tiểu thư, ta đi trước một bước". Lục Dịch nói xong, liền chạy đi như bay đi.

Ân Tố Tố không lập tức chạy qua đó, mà nhắm mắt lắng nghe, âm thanh vừa nãy dường như từ.... phía Bắc truyền đến, đó chính là kẻ làm loạn ở kiếp trước.

"Lần này ta nhất định phải bắt được ngươi". Ân Tố Tố nói xong, rút ra một cuộn ngân châm từ trong áo choàng, sau khi giấu mấy cây châm vào trong tay, lập tức phi qua đó.

Đêm nay Kim Quang Tự đúng là náo nhiệt, Thượng Thiện Viện lửa cháy ngút trời, người xung quanh đều đã được điều qua đó, trực tiếp lấy tuyết xung quanh ném vào ngọn lửa đang cháy kia.

Tiếng cãi nhau ầm ĩ, tiếng la khóc om sòm, náo tới mức những trạch viện khác cũng hoảng loạn.

Ân Tố Tố bay đến, đáp xuống trên một cành cây, mắt thấy ngọn lửa ở Thượng Thiện Viện đang tắt dần, một thân ảnh dẻo dai luồn lách xuyên qua đám người đang khẩn trương dập lửa, dần dần đi vào bóng đêm.

Tìm thấy rồi!

Ân Tố Tố đi theo dấu chân kẻ đó, một đường thăm dò, cuối cùng dừng lại bên ngoài Bồ Đồ Viện.

【Kí chủ, đây là viện tử của Trình Yên Nhiên.】

“Phải, phủ Quốc công ở Bồ Đề Viện, hơn nữa Bồ Đề Viện không hề chịu bất kỳ ảnh hưởng gì từ bên ngoài, một mảnh tối đen, giống như không biết bên ngoài đang náo thành cái dạng gì rồi”.

Cót két—

Ân Tố Tố lập tức nghiêng mình tránh đi.

Cửa viện tử khẽ mở ra, kẻ vừa trốn thoát đi vào bây giờ lại đi ra, trên người mặc bộ y sam màu xám của tiểu tư cũng đã đổi thành trường sam màu lam, khí chất cũng từ một tên tiểu tư biến thành thư sinh.

【Kí chủ, mau đi theo.】

“Nhất định phải đi theo”. Nếu không cô lấy gì để thương lượng với Lục Dịch, khiến hắn đồng ý để cô cùng tham gia tra án đây.

Ân Tố Tố hăm hở, cẩn thận đi theo sau kẻ kia.

Lúc này, Bồ Đề Viện đột nhiên náo nhiệt hẳn lên, đèn đuốc sáng trưng, các hạ nhân loạn cào cào hết cả lên, tiếng cãi nhau vừa vang lên liền ngừng lại, tiếp theo đó liền có hạ nhân bị phái ra ngoài xem xét tình hình.

Ân Tố Tố phân tâm nhìn một chút, có mấy hộ vệ xách theo đèn l*иg chạy về phía Thượng Thiện Viện đang bốc cháy kia, tiểu tư bảo vệ trước cửa, căng thẳng chờ đợi.

Đợi đến khi Ân Tố Tố quay đầu nhìn lại, kẻ mặc thanh sam kia tựa như nhận được tín hiệu từ Bồ Đề Viện, chỉnh lại y sam, sau đó biến thành dáng vẻ vội vàng, sau khi đi vào một ngã rẽ, hòa vào một viện tử đang náo loạn.

“Đây thực sự là chuẩn bị rất kĩ càng”.

Sau khi Ân Tố Tố ghi nhớ phòng của kẻ đó, liền nhân lúc hỗn loạn mà trở về viện tử của mình, đem áo choàng dính máu thu lại, sau khi đổi thành chiếc mà hôm nay cô mặc, liền mở cửa gọi to: “Người đâu!”

“Tiểu thư”. Tiểu Nha vừa tỉnh dậy từ trong mộng, còn có chút mơ hồ, tưởng mình đã ngủ thϊếp đi rồi, liền vỗ mặt để bản thân tỉnh táo lại.

“Bên ngoài xảy ra chuyện gì mà ầm ĩ như vậy, bảo Thường An dẫn thêm mấy người nữa đi xem sao”. Ân Tố Tố phân phó.

“Vâng, tiểu thư”.

Đèn l*иg trong viện tử được thắp lên, Ân Tố Tố đi đến phía hương phòng của Tần Tư Sương, gọi Thanh Trúc đang trực đêm tới, dặn dò: “Thanh Trúc tỷ tỷ, mẫu thân uống trà an thần, không cần dùng hương để gọi người dậy đâu, mọi chuyện đã có ta”.

Thanh Trúc gật đầu trả lời một tiếng, gọi nha hoàn trong viện tử tập hợp lại một chỗ.

Bên này Thường An dẫn người quay về, lập tức đến bẩm báo với Ân Tố Tố: “Tiểu thư, Thượng Thiện Viện có cháy, sau khi dập được lửa, phát hiện có người chết bên trong”.

Tiểu Nha kinh hãi hô một tiếng, nhanh chóng che miệng mình lại.

“Giữa mùa đông thế này, lại còn có bão tuyết, sao lại cháy được?” Thanh Trúc có chút bất an, lập tức sai người kiểm tra lại chậu than trong tất cả các phòng một lượt, tránh xa mấy thứ đại loại như vải màn hay thư tịch gì đó.

“Lửa cháy có lớn không?” Ân Tố Tố truy hỏi.

Kiếp trước có huyết án, nhưng không có cháy. Kiếp này Thượng Thiện Viện lại bị cháy, nếu như mặt mũi của người đó bị thiêu hết, vậy thì không phải trực tiếp tuyên bố chết vì cháy mà không cần điều tra nữa hay sao?

“Lúc tiểu nhân đến, Thiếu khanh Đại Lý Tự Lục đại nhân cũng đang ở đó, hình như đang khiêng người ra thì phải. Tiểu nhân không nhìn kĩ, nhưng nghe người bên cạnh nói bị cháy rất nặng, nửa người gần như bị thiêu rụi”. Thường An nói.

Thanh Trúc lập tức quát: “Nói bậy bạ gì trước mặt tiểu thư đó”.

Ân Tố Tố bắt lấy tay Thanh Trúc, khẽ nói: “Thanh Trúc tỷ tỷ, ta không sợ. Ca ca cũng từng cùng ta thảo luận mấy vụ án lớn chưa có kết quả rõ ràng, thậm chí còn kinh dị đẫm máu hơn thế này, ta không sao”.

Thanh Trúc vừa nghe, sắc mặt lập tức trắng bệch, “thiếu gia hay nói với người mấy thứ như vậy?”

Ân Tố Tố xua tay: “Cha cũng từng nói, cha nói trưởng nữ trong nhà hiểu biết thêm một số thứ cũng không có gì là không tốt”.

Thanh Trúc lúc này tâm rối như tơ vò, nếu thật sự là lão gia nói, phu nhân không biết thì cũng thôi đi, nếu như biết, sợ là lại làm ầm ĩ một phen, Liễu di nương kia quen thói gây sóng gây gió, lỡ như nhân cơ hội này chia rẽ lão gia phu nhân, vậy thì không hay.

“Thanh Trúc tỷ tỷ, không sao, tỷ đi chăm sóc mẫu thân đi”. Ân Tố Tố nói.

“Tiểu thư, không phải là người muốn đi xem đó chứ?” Thanh Trúc căng thẳng nắm lấy tay Ân Tố Tố, sắc mặt càng khó coi hơn.

Lúc Ân Tố Tố đang nghĩ làm sao thoát thân, ngoài cửa có tiếng tiểu tư đến bẩm báo, Thường An lập tức đi mở cửa.

“Tiểu thư, là Trấn Nam Vương Thế tử phái người đến”. Thường An nói.

Hai mắt Ân Tố Tố sáng lên, “Thanh Trúc tỷ tỷ, ta đi gặp Cảnh Quân ca ca, huynh ấy lúc này lên núi tìm ta nhất định là có chuyện gấp”.

Lúc này Thanh Trúc mới thở phào một hơi, gọi mấy người đi theo Ân Tố Tố nói: “Chăm sóc tiểu thư”.

Ân Tố Tố cùng mấy người Tiểu Nha và Thường An ra ngoài, Tôn An đang đợi ngoài cửa.

“Ân tiểu thư, sao người ra đây rồi?” Tôn An ngạc nhiên nói, “tiểu thư, Thế tử đang ở Thượng Thiện Viện, bên đó nhiều người phức tạp, có hơi loạn. Thế tử bảo ta đến báo với người một tiếng, đợi xử lý xong bên đó, thì đón người xuống núi”.

Ân Tố Tố dùng ánh mắt ra hiệu cho Thường An, hắn lập tức hiểu rõ.

“Tôn quản sự, tiểu thư nhà ta hiếu kỳ, vậy nên muốn mượn danh Thế tử đi xem xem”. Thường An nói.

“Vậy được, Ân tiểu thư đi theo ta, ta đưa người qua đó”. Tôn An nói, gọi ra mấy người từ trong bóng tối, sau khi dặn dò một tiếng, mấy người ngay lập tức tản ra bốn phía.

Ân Tố Tố sớm đã biết xung quanh có người, cũng đoán được là Tiêu Cảnh Quân sắp xếp, có lẽ phía Thượng Thiện Viện là nơi đầu tiên bị động đến, biết kẻ này không bị thiêu chết, vậy nên lo lắng hắn vẫn lẩn trốn trong Tự, mới phái người đến bảo vệ cô.

“Làm phiền rồi”. Ân Tố Tố nói, đi theo Tôn An đến Thượng Thiện Viện.