Chương 39: Là ai đã lấy huyết ngọc?

Ân Tố Tố nằm chưa bao lâu lại ngồi dậy, ôm đầu suy nghĩ về tính khả thi của ba nhiệm vụ này.

Huyết ngọc là Lục Dịch trả lại cho cô, Lục Dịch nhặt được ở đâu và lúc nào, nếu có thể hỏi được thì tốt rồi, còn có chuyện cứu Lục Dịch?

“Bảo ta cứu Lục Dịch? Hồi nãy gặp hắn lúc ngoài viện, tên Lục Dịch này cho ta cảm giác rất giống ca ca, có lẽ cũng là bậc Tông sư, còn cần ta cứu sao?”

【Kí chủ, hệ thống giao nhiệm vụ này đó.】

Ân Tố Tố trầm ngâm, nếu như hệ thống bảo cô cứu, vậy thì Lục Dịch chắc chắn sẽ gặp nguy hiểm. Hơn nữa, sau khi cứu Lục Dịch, yêu cầu được tham gia tra án, nói không chừng Lục Dịch sẽ đồng ý.

“Tiểu thư”.

Tiểu Nha ở bên ngoài gọi một tiếng, đẩy cửa bước vào, mang theo thực hạp.

“Tiểu thư, tuyết rơi càng lúc càng to, trù phòng của Kim Quang Tự sợ tới lúc đó không cách nào đưa đồ ăn cho các hương khách, vậy nên làm trước một ít canh súp và màn thầu, đợi đến bữa tối đem hâm nóng lại”.

Ân Tố Tố gật đầu, vô cùng hợp ý, đúng là không có cách nào.

“Không sao, chúng ta cứ ăn như vậy đi”. Ân Tố Tố nói.

“Vẫn là tiểu thư nhà mình tốt bụng, lúc em đi lấy đồ ăn, nhìn thấy có tới mấy nhà đang vây quanh tiểu hòa thượng quyết không bỏ qua, nếu không nhờ Lục đại nhân giải vây, đám người đó vẫn được nước làm tới, đòi ăn mấy món chay được làm thật tinh xảo cơ”.

Ân Tố Tố lắc đầu, lúc này dễ dãi với người khác cũng là dễ dãi cho chính mình, hơn nữa Kim Quang Tự này cũng không phải nhỏ, hà tất phải đắc tội với tăng nhân ở đây chứ.

“Em đi sưởi ấm đi, chỗ này của ta không cần người hầu hạ nữa”. Ân Tố Tố nói.

“Đa tạ tiểu thư”. Tiểu Nha vui vẻ trả lời một tiếng, sau khi để thực hạp xuống liền đi ra ngoài.

Đợi đến lúc trong phòng không còn người khác nữa, Ân Tố Tố thấp mới thấp giọng nói: “Mặc Mặc, giúp ta mở không gian, ta xem có gì dùng được không”.

【Vâng, kí chủ.】

Ân Tố Tố quét quanh không gian của mình một vòng, phát hiện chỉ lấy được một ít đồ, dù gì mấy món lớn lớn rất khó giải thích sao mà đem tới được.

Nghĩ ngợi một lát, Ân Tố Tố lấy mấy lá bùa trong hệ thống mà cô vẫn luôn không dùng đến, lại lấy một bình sứ đựng dược hoàn, còn có ngày Ân Nguyên Trình ra đời, cô đăng nhập nhận được một địa đồ ảo ảnh.

Địa đồ ảo ảnh này là một quả cầu thủy tinh hình tròn, cầu thủy tinh có thể căn cứ vào tình huống đang xảy ra mô phỏng cảnh tượng, cũng có thể căn cứ theo yêu cầu của chủ nhân biến thành sát trận hoặc mê cung.

Nghĩ đến ba lần truy sát hôm nay, Ân Tố Tố không hề do dự thiết lập ra sát trận, đem những thứ khác cất vào túi.

“Ta nhớ lúc xảy ra án mạng, không biết là ai làm ầm ĩ lên khiến người người đều biết, khiến cho lòng người hoang mang, mấy gia quyến tôn quý ầm ĩ đòi Kim Quang Tự phái người đến bảo vệ, vậy nên lúc đó cảnh tượng vô cùng hỗn loạn”.

Ân Tố Tố nhớ lại cảnh tượng kiếp trước, bây giờ xem ra là có kẻ cố ý, thừa nước đυ.c thả câu trốn thoát ra ngoài.

Nếu muốn phá án, vậy lần này buộc phải bắt được kẻ này.

.

Ăn tối xong, sau khi Ân Tố Tố dặn dò mọi người không có chuyện gì thì tuyệt đối không được ra ngoài, phải bảo vệ viện tử, liền quay về phòng.

Đợi đến giờ tý, Ân Tố Tố đứng dậy, sau khi chuẩn bị kỹ càng, khẽ mở cửa phòng.

“Mặc Mặc, dùng bùa ảo ảnh chưa?”

【Kí chủ yên tâm, đã dùng rồi, không ai phát hiện cô đã rời khỏi viện tử đâu.】

Ân Tố Tố gật đầu, linh hoạt nhảy qua bờ tường.

Kim Quang Tự lúc này im ắng, đến âm thanh vù vù của hoa tuyết rơi cũng nghe đến rõ ràng.

Trong màn đêm yên tĩnh, tiếng giày đạp trên nền tuyết nghe rất rõ. Ân Tố Tố nghĩ nghĩ, dùng khinh công, bước chân nhẹ nhàng, thẳng đến Vọng Tân Đình.

Xung quanh Vọng Tân Đình không có vật gì che chắn, nếu lúc này thật sự có người cố ý gây rối liền có thể nhìn ra.

Gió lạnh ban đêm thổi tới, Ân Tố Tố co ro quấn áo choàng quanh người.

Chính vào lúc này, một thân ảnh bay tới với tốc độ cực nhanh, phía sau là một thân ảnh nữa đang đuổi theo.

【Kí chủ, cứu người.】

Không cần Mặc Mặc nói, Ân Tố Tố đã vận nội lực, nhanh chóng đáp xuống Vọng Tân Đình, đuổi theo bóng đen kia, phía sau Ân Tố Tố, lại có một bóng đen đuổi theo cô.

Lục Dịch giữ chặt eo, máu tươi không ngừng trào ra qua kẽ tay, một đường tới đây, máu tươi rơi trên tuyết trắng, chỉ đến nơi hắn đang ẩn nấp.

Sắc mặt Lục Dịch trắng bệch: Đêm nay là ta hắn sơ suốt, nhưng kẻ đó quả là to gan, vậy mà dám tới kinh thành.

Một cơn gió lạnh thổi đến, lá rơi xào xạc, rụng lả tả trên nền tuyết, bước chân Lục Dịch ngừng lại.

“Sao không chạy nữa?” Kẻ kia cười nham hiểm, trên đoản đao là dòng máu tươi đang không ngừng chảy xuống, từng giọt từng giọt thấm đẫm trên nền tuyết trắng.

“Lẽ nào người không tò mò tại sao ta không lớn tiếng kêu cứu?” Lục Dịch hơi nhướng mày, nhìn kẻ đeo khăn che mặt kia, “không bằng ngươi đoán tiếp xem, tại sao ta dám đơn độc tới đây một mình?”

Kẻ che mặt nhăn mày một cái, chốc lát quét mắt quanh bốn phía, sau đó tiếp tục nhìn chằm chằm Lục Dịch.

“Ngươi không cần lừa ta, ngươi đây là đang kéo dài thời gian đợi người tới cứu ngươi”.

“Nếu ngươi đã biết, tại sao không dám tới gϊếŧ ta?” Lục Dịch lại hỏi.

“Ta không gϊếŧ ngươi không phải vì không dám, mà là có người muốn giữ lại mạng của ngươi, nhưng có lúc vẫn phải cho ngươi bài học”. Kẻ che mặt không phí lời, cầm đoản đao trên tay từng bước ép sát.

Sắc mặt Lục Dịch cứng lại, tay trái sờ vào trong người, lấy ra một quả cầu tròn.

Chính vào lúc này, một cây ngân châm phóng đến, phút chốc chặn lại đoản đao, sau khi chặn được đoản đao, cây ngân châm kia liền bất mất.

Kẻ che mặt nghiến răng quát: “Ai!”

“Tổ tông ngươi”.

Ân Tố Tố hạ giọng mắng một câu, ngẩng đầu nhìn qua, chỉ nhìn thấy hắc y nhân đuổi theo cô cũng đã tới đây.

“Lục Ngũ giúp ta trông chừng, ta đưa người này đi trước”. Ân Tố Tố tiến lên nói một câu với kẻ che mặt, một tay đỡ Lục Dịch lập tức bay đi.

Kẻ che mặt còn chưa phản ứng lại, một đạo kiếm khí bay tới, kẻ che mặt nghiêng mình tránh đi, sau lưng lại bị rạch một nhát đao, máu thịt lẫn lộn, đau đến mức sắc mặt hắn trắng bệch.

“Khốn kiếp, dám làm ta bị thương!”

Hắc y nhân không trả lời, biết mình lại hại nhầm người rồi, lại nhìn Ân Tố Tố kia sắp biến mất, lập tức đuổi theo.

Kẻ che mặt nghiến răng muốn đuổi theo, sau lưng lại truyền đến một trận đau nhói.

“Mẹ nó, có độc!”

Kẻ che mặt chỉ có thể cắn răng từ bỏ lần hành động này, nhìn chằm chằm tên hắc y nhân kia, quay người rời đi.

Bên này Ân Tố Tố đỡ Lục Dịch, thấp giọng hỏi: “Có chỗ nào vắng vẻ, xung quanh có vật che chắn không?”

Lục Dịch chìa tay chỉ về một phía nói: “300m phía trước, đi thẳng xuống, có một khe núi. Bốn phía trơn trượt, chỗ đó dễ xuống không dễ lên”.

“Không phải muốn xuống đó”. Ân Tố Tố cũng không giải thích, sau khi để Lục Dịch xuống, lập tức bay đến chỗ Lục Dịch nói.

Lục Dịch giữ chặt thắt lưng, còn chưa rõ chuyện gì đang xảy ra, không biết từ đâu liền xuất hiện ba người đuổi theo Ân Tố Tố.