Chương 11: Ôm không nổi

Cho dù Ân Nguyên Tân chín chắn hơn nữa thì cũng chỉ là một đứa trẻ lên tám, muốn ôm Ân Tố Tố đang mặc áo bông cồng kềnh cũng không dễ dàng, chẳng bao lâu cả mặt đã đỏ bừng lên rồi.

Ân Tố Tố có chút xấu hổ, xem ra làm em bé lâu quá, trừ ăn ra thì chính là ngủ, càng ngày càng nặng hơn rồi.

Ân Hằng thấy vậy đón Ân Tố Tố qua, ước chừng một chút rồi nói: “Quả cân này nhà mình lại nặng hơn rồi?”

Tần Tư Sương không nhịn được che miệng khẽ cười, nói: “Có hơi ham ăn rồi”.

Ân Tố Tố hơi bực mình muốn trợn mắt trắng, làm gì có chuyện gọi con gái là quả cân chứ!

【Kí chủ, mau nhìn ca ca cô kìa!】

Ân Tố Tố lập tức nhìn qua, thấy Ân Nguyên Tân ban nãy vốn dĩ còn tươi cười một chút, nhưng sau khi thấy cha mẹ đều vây quanh cô, gương mặt lại có chút ảm đạm.

Ân Tố Tố thở dài một tiếng, aizz, đúng là đứa trẻ tâm tư mẫn cảm mà.

Hoặc là sau khi lớn lên Ân Nguyên Tân lại cảm thấy bản thân lúc này có chút nực cười, dù sao Ân Tố Tố vẫn còn nhỏ tuổi, cần có người chăm sóc, nhưng tâm tình cũng sẽ có lúc không được tốt. Tuy biết như vậy là không đúng, nhưng vẫn không nhịn được mà có chút buồn bực trong lòng.

Ân Tố Tố cụp mắt nghĩ, Ân Nguyên Tân sau khi trưởng thành đích xác là nghĩ thông rồi, nhưng quá khứ khi còn nhỏ không thể nào quay lại lần nữa, nhân cơ hội này nỗ lực bù đắp tình thân sẽ tốt hơn.

【Kí chủ, cô giả bệnh đi!】

“Ta đang bình thường thì sao giả bệnh được chứ, mẫu thân lại lo lắng thì biết làm sao”. Nghĩ lại khoảng thời gian đó mẫu thân vì cô mà cả người gầy đi một vòng, cô không muốn dùng cách này khiến mẫu thân lo lắng nữa.

Nhưng mà, ngược lại có thể dùng cách khác.

Ân Nguyên Tân đang cúi đầu không biết nghĩ gì, đột nhiên một bàn tay nhỏ lạnh ngắt chạm vào cậu, vừa ngẩng đầu, liền nhìn thấy gương mặt cười đến vô cùng đáng yêu, khiến người ta nhịn không được muốn nhéo một cái.

Ân Hằng đang ôm Ân Tố Tố cười nói: “Thích ca ca tới vậy à, cha đang ôm mà vẫn đòi ca ca".

Ân Nguyên Tân nắm lấy bàn tay nhỏ đó, mềm mềm lại lành lạnh.

Lạnh sao?

Ân Nguyên Tân lại ngẩng đầu nhìn xung quanh, rõ ràng là đang ở trong nhà, lại đang đốt than, trên bàn còn có canh Cổ Đổng, trong phòng nóng tới nỗi cậu phải cởi cả ngoại y, nhưng muội muội lại mặc áo bông có chút cồng kềnh mà tay vẫn lạnh tới vậy, lẽ nào là vì lần đó bị bệnh vẫn chưa khỏe sao?

Ân Tố Tố tuyệt đối không ngờ tới lần này cô cố ý để ca ca phát hiện sức khỏe cô không tốt sẽ có ảnh hưởng rất lớn tới tình bạn của cậu và Tiêu Cảnh Quân.

“Mẫu thân, sức khỏe muội muội vẫn chưa tốt lên sao?” Ân Nguyên Tân khẽ hỏi.

“Tốt lên nhiều rồi, đại phu nói không còn gì đáng ngại nữa”. Tần Tư Sương an ủi nói, trước đây đứa con trai này của bà không quan tâm đến muội muội, cuối cùng cũng trưởng thành rồi.

Ân Nguyên Tân vốn muốn mở miệng, xong lại không nói nữa, chỉ nhìn Ân Tố Tố.

“Hệ thống, bùa thu hút yêu mến”.

【Nhận được, kí chủ!】

Trong chốc lát, Ân Nguyên Tân cảm thấy muội muội thật đáng thương, sinh ra sức khỏe không được tốt, mẫu thân vẫn luôn chăm sóc mới từ từ tốt lên. Sau lễ Trảo Chu gặp Trấn Nam Vương lại bị cướp vận may, sau đó bệnh nặng một trận, khó khăn lắm mới khỏi bệnh nhưng tay vẫn luôn lạnh ngắt như vậy.

【Kí chủ, cô thông minh quá đi, vậy mà nghĩ ra việc lợi dụng chuyện này.】

Ân Tố Tố đắc ý nhướng mày, vấn đề lớn nhất của Ân Nguyên Tân thực ra là cô, bởi vì cô còn nhỏ nên cướp đi mọi sự quan tâm của người trong nhà, mà cậu chỉ vì lớn hơn một chút, lại chỉ có lão phu nhân hỏi han quan tâm, so sánh hai bên, tất nhiên cậu sẽ gần gũi với lão phu nhân hơn.

Bất luận là cổ đại hay hiện đại, mọi người đều cảm thấy lớn thì nên nhường bé, nhưng không ai nghĩ tới, bất luận là lớn hay bé thì đều là trẻ con mà, mà đã là trẻ con thì đều muốn được quan tâm yêu thương.

Lúc sau cả nhà đều ngồi vào chỗ, mọi người đều tự nhúng món mình thích ăn, rất náo nhiệt, chỉ có Ân Tố Tố tay chân ngắn cũn cần Vương ma ma chăm sóc, Vương ma ma cố ý cầm bát cháo đi quanh nồi canh Cổ Đổng, mới đưa đến bên miệng cô: “Tiểu thư, ăn canh Cổ Đổng nào ~’

Ân Tố Tố: “……”

Lấy cháo để lừa trẻ con có thực sự ổn không!

Nhưng Ân Tố Tố vẫn rất phối hợp mở miệng, trông rất đáng yêu, lúc này cô đang muốn thể hiện cảm giác tồn tại trước mặt Ân Nguyên Tân, dễ thương như vậy là điều đương nhiên.

Một bữa cơm rất nhanh đã ăn xong, phía lão phu nhân cũng phái người qua đón Ân Nguyên Tân.

Tần Tư Sương đích thân thắt lại áo choàng cho Ân Nguyên Tân, hỏi han một lúc, mới bịn rịn không nỡ để cậu đi.

Người của lão phu nhân đứng trong phòng thỉnh thoảng vẫn nhìn qua mấy lần, chỉ là Tần Tư Sương ánh mắt tràn đầy lo lắng cho con trai không nhìn thấy, Ân Hằng đang ôm Ân Tố Tố cũng không để ý.

Nhưng Ân Tố Tố lại để ý rõ ràng, lão phu nhân này đúng là lắm tâm tư!

【Kí chủ! Kí chủ! Vậy mà đã khôi phục được 30% rồi, trước kia vốn là không đó!】

Như vậy Ân Tố Tố cũng rất hài lòng rồi, dùng cả cơ hội lẫn bùa, cuối cùng cũng lôi kéo được ca ca từ chỗ lão phu nhân về phía mình một chút rồi.

“Mặc Mặc, ta biết, đây là cuộc chiến lâu dài”.

Ngày hôm sau.

Ân Tố Tố vươn cổ nhìn ra cửa, nhưng không nhìn thấy ca ca đến.

Không thể nào chứ.

Ân Tố Tố không khỏi cau mày, hôm qua cha vô tình nói ca ca sẽ tặng mẫu thân một bức họa, vừa mở ra ánh mắt Ân Tố Tố trực tiếp ngơ luôn. Không ngờ ca ca cô kiếp trước lại thâm tàng bất lộ tới vậy, nét vẽ phi phàm, ai mà nghĩ nó được vẽ ra từ tay một đứa trẻ tám tuổi chứ.

Vậy nên Ân Tố Tố nhân cơ hội này hét lớn, họa, họa, cuối cùng cũng nhận được một chút chú ý từ người lớn.

Thấy thế Ân Hằng cười trêu: “Để ca ca dạy con vẽ là được rồi.”

Ân Tố Tố vô cùng kích động bắt lấy tay Ân Nguyên Tân, đúng, đến dạy muội vẽ, vẽ mãi vẽ mãi, quan hệ tình thân giữa chúng ta sẽ đạt 100%.

Ân Nguyên Tân cũng gật đầu đồng ý rồi, kết quả đã tới chiều hôm nay rồi vẫn chưa thấy Ân Nguyên Tân tới.

Cô nhớ tối hôm qua hình như ca ca nói hôm nay được nghỉ, không cần tới thư viện học.

Vương ma ma thấy vậy, ôm Ân Tố Tố lên, vỗ nhẹ lưng cô, nghĩ có lẽ đứa trẻ mới bây lớn chắc nghe không hiểu lời bà nói đâu: “Chắc là bị lão phu nhân tàn nhẫn đó giữ lại rồi, chẳng qua là tìm đại lý do gì đó, ừm, lớn tuổi rồi thì ngoài bị bệnh còn dùng được lý do gì nữa”.

Ân Tố Tố ngộ ra rồi! Vậy mà lại không muốn họ ở cùng nhau!

Nhưng ưu thế của lão phu nhân thực sự rất rõ ràng, vốn dĩ quan hệ giữa họ đã thân thiết sẵn, cộng thêm việc lão phu nhân đã lớn tuổi, càng dễ dàng có được sự quan tâm, vậy nên có lẽ khoảng thời gian này ca ca sẽ không đến đâu.

Nhưng mà mà ca ca cô không đến, vậy thì toàn bộ kế hoạch của cô đều không dùng được rồi.

Buổi tối Ân Hằng tới, quả nhiên nói lão phu nhân bệnh rồi.

Bà bà* bệnh rồi, mẫu thân cô khẳng định phải hầu hạ bên giường, nhưng Ân Hằng nói bà vừa khỏi bệnh, con thì còn nhỏ, vậy nên để Liễu di nương đi thay.

*Bà bà: cách gọi mẹ chồng thời cổ đại.

Mẫu thân cô cũng không cảm thấy có gì không đúng, nhưng Ân Tố Tố lại cảm thấy có chuyện lớn rồi.

Liễu di nương là người của lão phu nhân, lão phu nhân lại lợi dụng sự hiếu thuận giữ chặt ca ca cô, nhìn bên ngoài thì Liễu di nương và ca ca cô không có qua lại gì, nhưng cũng không cản được lão phu nhân sẽ làm chuyện gì đó.

Không được, cô không thể để lão phu nhân toại nguyện.