Chương 10: Bù đắp tình thân

Vương ma ma cẩn thận cất túi gấm đi, tiểu Thế tử của Trấn Nam Vương Phủ tuy tuổi còn nhỏ nhưng nhìn vào có thể thấy được tương lai sau này của y rồi, lời hứa này đáng giá ngàn vàng.

Có lẽ, tiểu thư hay Ân gia thực sự sẽ có ngày phải nhờ kẻ khác giúp đỡ thì sao.

Sau khi Trấn Nam Vương phi cẩn thận thăm dò một hồi, liền hài lòng ngồi nói chuyện một lúc với Tần Tư Sương, cho đến khi Tiêu Cảnh Quân đi vào mới cáo từ về Trấn Nam Vương Phủ.

Tần Tư Sương lập tức đi thẳng đến phòng Ân Tố Tố, thấy cô vẫn còn khỏe mạnh, ngồi chơi trống lắc mới thở phào một hơi, ngồi gục xuống ghế.

Vương ma ma đến chỗ Tần Tư Sương nói vài lời, lại lấy viên đá kia ra, sau khi nhận được sự đồng ý của Tần Tư Sương, cẩn thận cất vào trong hộp.

Mà Ân Tố Tố lúc này không thèm quan tâm bên ngoài ra sao, mà là gương mặt đầy khó hiểu hỏi hệ thống: “Mặc Mặc, một cơ hội bù đắp tình thân là sao? Lẽ nào đối tượng là lão phu nhân, vậy thì ta không làm nổi, lão phu nhân là kẻ ngu muội, lửa đốt không nổi, đóng băng không đổi, cực kỳ cố chấp.

【Kí chủ, đối tượng là Ân Nguyên Tân.】

Ân Tố Tố ngạc nhiên, ca ca?

Từ sau khi Ân Nguyên Tân tròn 12 tuổi, quan hệ với kí chủ mới dần thân thiết hơn, trước đó vì lão phu nhân gây khó dễ dẫn đến tình thân lạnh nhạt.



Ding! Nhiệm vụ: Bù đắp tình cảm huynh muội với Ân Nguyên Tân, phần thưởng chưa biết.



Ân Tố Tố rơi vào trầm tư, ca ca cô đích xác là sau 12 tuổi không biết đã trải qua cái gì mà lại thân thiết hơn với cô và mẫu thân.

Cũng chính vì ban đầu quan hệ không tốt, vậy nên lần đó Liễu di nương nịnh bợ săn đón, ca ca vẫn không lay động mà đứng về phía cha cô.

“Mặc Mặc, một cơ hội là ý làm sao?”

【Kí chủ, cơ hội sẽ được kích hoạt vào thời điểm cụ thể, có thể tăng thêm 30% tỷ lệ thành công.】

“Chỉ có 30% thôi hả”. Ân Tố Tố có chút thất vọng, cô còn tưởng là 100% cơ.

【Vâng, kí chủ, dù sao thì quan hệ tình cảm giữa hai người gần như bằng không.】

“!”

Bây giờ Ân Tố Tố mới biết hóa ra ca ca không muốn gặp cô và mẫu thân tới vậy.

Về việc tại sao sau này Ân Nguyên Tân thay đổi, có lẽ là do đọc một số sách thánh hiền, dần dần cũng thông suốt rồi, chỉ là tuy quan hệ đã tốt hơn nhưng cũng không quá thân mật.

Trống lắc trong tay rơi trong vô thức, cô bỗng "a" lên một tiếng, dường như đã mở được nút thắt gì đó, Ân Tố Tố lúc này tỉnh táo hơn bao giờ hết.

Tại sao cô phải tránh xa những người có quan hệ với nữ chính nhỉ, cho dù không cần vị hôn phu nữa, nhưng ca ca sao có thể không cần chứ?

Cho dù tên đệ đệ kia là kẻ ăn cây táo rào cây sung không cần quan tâm, nhưng ca ca nhà mình thì nhất định phải lôi kéo.

Đúng rồi, kiếp trước quan hệ huynh muội tuy cũng tốt nhưng vẫn không qua được hảo cảm của ca ca đối với nữ chính, nhưng đời này thì khác, nếu từ nhỏ quan hệ giữa họ đã tốt, vậy thì cho dù hào quang nữ chính mạnh hơn nữa, ca ca cô cũng tuyệt đối không làm ra những chuyện giống kiếp trước.

Sau khi nghĩ thông điểm này, trong lòng Ân Tố Tố cũng nhẹ nhõm hơn, lập tức bắt đầu sắp xếp kịch bản, xem xem khi nào có thể dùng cơ hội này.

Có rồi!

Ân Tố Tố nhớ ra sắp tới sinh thần của mẫu thân rồi, đến lúc đó cho dù lão phu nhân cố ngăn cản đi nữa, nhưng con trai chúc mừng mẫu thân còn cản được hay sao?

Sau khi tìm được cách ứng phó, Ân Tố Tố cũng không gấp nữa, bắt đầu giả vờ buồn ngủ, luyện tâm pháp nội công.

Chớp mắt một cái đã là một tháng sau rồi, sinh thần của Tần Tư Sương tới rồi.

Ân Hằng vì chuyện dạo trước mà áy náy trong lòng nên muốn bồi thường cho thỏa đáng, nhưng Tần Tư Sương không muốn khoa trương, chỉ nói muốn cả nhà cùng ăn một bữa cơm.

Phía lão phu nhân khẳng định là không tới, nhưng ngược lại có thể gọi con trai qua.

Lý do quang minh chính đại như vậy lão phu nhân cũng không tiện ngăn cản, không can tâm tình nguyện mà để Ân Nguyên Tân qua đó, nhưng trước khi cậu đi vẫn dặn dò rất nhiều thứ.

Ân Tố Tố nhân lúc này bảo hệ thống sử dụng cơ hội bù đắp tình cảm.

“Sinh thần mẫu thân con, có chuẩn bị quà gì chưa?” Ân Hằng vừa đi vừa hỏi.

Mặt Ân Nguyên Tân có vẻ ủ rũ, gật gật đầu, là tổ mẫu chuẩn bị.

“Thật ra mẫu thân con cũng không cần gì quý giá cả, một câu chúc mừng hay một bức họa do con vẽ là được rồi, đều là người một nhà, cũng không phải người ngoài”. Ân Hằng nói.

Ân Nguyên Tân khẽ đáp một tiếng, nghĩ đến chiếc nhẫn vàng trong hộp cẩm, nghĩ nghĩ một hồi rồi lại nói: “Có một bức họa Hàn Tuyết Ngạo Mai, lát nữa con sai người đưa tới”.

Ân Hằng hài lòng gật đầu, đứa con trai này của ông ta vẫn rất để tâm.

Rất nhanh hai người đã tới Ngô Đồng Uyển, bên này Vương ma ma đã chuẩn bị xong canh Cổ Đổng, cũng chính là lẩu của hiện đại, vừa hay cả nhà vừa nhúng đồ ăn vừa trò chuyện.

Bên cạnh bàn là rượu ấm, còn có nước mật ong, một ít món điểm tâm khéo léo chưa từng thấy qua, nghe nói là Vương ma ma đặc biệt làm. Không thể không nói, Vương ma ma đúng là không ai sánh được mà, sắp xếp khéo léo, lại khiến Ân Tố Tố càng thêm bội phục.

Ân Nguyên Tân vừa bước vào liền nhìn thấy một bàn đồ ăn, sững sờ một lát, bước lên trước nói: “Chúc mừng sinh thần mẫu thân, chúc mẫu thân luôn khỏe mạnh”.

Khóe mắt Tần Tư Sương ửng hồng, nhưng vẫn kiềm chế được, chỉ khẽ nói: “Nào, mau ngồi, học hành mệt rồi chứ”.

Chuyện lần trước Tiêu Cảnh Quân nói Vương ma ma đã kể lại với Tần Tư Sương không sót chữ nào, Tần Tư Sương ý thức được đây là cơ hội tốt, liền nói lại với Ân Hằng.

Ân Hằng dứt khoát hẹn Trấn Nam Vương cùng uống trà, lại vô tình hữu ý nhắc đến chuyện đi thư viện học tập, Trấn Nam Vương dùng quan hệ đưa Ân Nguyên Tân vào thư viện học chỗ Tiêu Cảnh Quân đang học.

Phải biết đó là nơi mà chỉ có con em của những đại gia tộc có địa vị mới có tư cách vào học, sau khi Ân Nguyên Tân vào đó, tất nhiên sẽ có nhiều dị nghị, nhưng có Tiêu Cảnh Quân bảo vệ, hai người lại vô cùng ăn ý, dần dần Ân Nguyên Tân đã có được chỗ đứng vững chắc.

Sau khi Ân Tố Tố biết được không thể không bái phục ca ca cô, quả nhiên thiết lập nhân vật nam hai cũng không tồi.

“Mọe nó, mau tới xem xem muội muội của huynh đi chứ”. Ân Nguyên Tân vẫn chưa biết làm sao để chung sống với mẫu thân liền tìm cớ vào nội đường, nhưng sau khi nhìn thấy Ân Tố Tố liền đứng im không bước qua nữa.

Ân Tố Tố có chút bực bội, đây là cớ làm sao, gương mặt khiến người gặp người yêu này của cô hoàn toàn không có vấn đề gì mà, còn dùng cả bùa chú, ca ca cô rốt cuộc đang chần chờ cái gì chứ.

Tần Tư Sương bước qua, mỉm cười ôm Ân Tố Tố vào lòng.

Ân Tố Tố vẫn luôn nhìn ca ca, vậy mà nhìn thấy một tia ngưỡng mộ trong mắt cậu, biểu cảm trên mặt cũng trở nên ảm đạm.

Thì ra là vậy!

Ca ca cô bị lão phu nhân ép, vì lúc đó mẫu thân cô còn phải học quản lý sự vụ trong nhà, sợ rằng không thể chăm sóc tốt cho con. Tần Tư Sương cảm thấy có lẽ để người già chăm sóc cũng rất tốt, lúc đó chính bản thân bà còn lo chưa xong.

Nào biết trẻ con đều thích mẫu thân bên cạnh, đến đến đi đi, lại thêm việc lão phu nhân đối xử với ca ca cô rất tốt, so với Tần Tư Sương “thờ ơ không quan tâm” thực sự có khác biệt rất lớn, dần dần quan hệ giữa ca ca cô và họ trở nên lạnh nhạt.

Không được, không thể để lão phu nhân thành công.

“Ca ca, ca ca, ôm ôm”.

Ân Nguyên Tân sững sờ, nhìn muội muội vẫy tay về phía mình, ma xui quỷ khiến liền bước qua.