Chương 2: Lão xử nữ 30 tuổi xuyên sách thành nữ phụ 7 tuổi, nhìn lén nữ chủ (2)

Đối mặt với hoàn cảnh xa lạ khiến Lâm Xu cần thiết có được càng nhiều tin tức về thân thể này, còn may Lâm Tuyết Nhi không chút phòng vệ với cô, nhanh chóng nói hết những điều cô ấy biết.

Nói tóm lại, hiện giờ mặc dù cô là kế nữ của Lâm Tông Vực, nhưng bên trên còn có anh kế Lâm Tự, công việc của cha kế bận rộn còn, anh kế học lớp 12 ở kí túc xá của trường, cảm giác tồn tại của cô ở biệt thự cũng không lớn, dùng bốn từ an tĩnh ngại ngùng là có thể bao quát hoàn toàn.

Điện thoại Lâm Tuyết Nhi để trong túi áo đột nhiên rung lên, Lâm Xu nhìn khuôn mặt cô ấy ửng hồng, cuối cùng biến thành quả táo đỏ mọng nước, cô có ấn tượng với tình tiết này trong truyện, hơn nữa còn vô cùng sâu sắc, bởi vì đây là lần đầu tiên của nữ chủ, bị nam chủ giáo bá hẹn đến phòng học xảy ra quan hệ, sau đó nữ chủ bắt đầu không ngừng quấn quít với nam chủ.

Nói thật, cô không quá kháng cự khi xuyên đến cuốn truyện này, trong thế giới cũ cô vốn cũng ở một mình, sau khi cha mẹ li dị đều có tổ ẩm riêng, sau khi cô tốt nghiệp đại học cũng cắt đứt liên hệ, cái cô kháng cự chính là kết cục của nũ phụ Lâm Xu.

Vốn là thịt văn, tác giả không miêu tả chi tiết với vai phụ, Lâm Xu muốn được hả cho một người đàn ông bình thường, tiền đề là cô ấy không trêu chọc nữ chủ, nhưng trong hiện thực cô ấy là một người hay xoi mói, bằng không cũng không đến mức hơn 30 tuổi rồi còn không quen ai, trong khoảng thời gian ngắn cảm thấy hơi mờ mịt.

Lâm Tuyết Nhi đè xuống cảm giác ngượng ngùng khi sắp đi hẹn hò với bạn trai, khuôn mặt đỏ bừng nhìn bé gái trên giường, ngữ khí không kìm nổi sự hưng phấn: “Tiểu thư, tôi có thể đi ra ngoài một chút không, cô có thể ở nhà chơi điện thoại được không?”

Lâm Xu nhướng mày, nhìn đôi tay nắm chặt điện thoại đè trước ngực, nhìn hai quả cầu cực đại trước ngực nữ chủ thầm nghĩ bản thân cô lúc 16 tuổi có to bằng nửa cô ấy không, ánh mắt lóe sáng, tiếng nói của bé gái ngây thơ vang lên: “Em có thể đi với chị được không? Nếu không lát nữa dì Trần sẽ phát hiện chị đi ra ngoài.”

Dì Trần là mẹ nữ chủ, vì là mẹ đơn thân một mình nuôi nấng Lâm Tuyết Nhi, nên bà ấy là một người phụ nữ vô cùng nghiêm khắc, thậm chí đối với Lâm Tuyết Nhi vô cùng khắc nghiệt, hơn nữa lòng tự trọng còn vô cùng lớn, nếu biết đang trong thời gian đi làm, nhận tiền lương mà không làm việc nghiêm túc, chỉ sợ Lâm Tuyết Nhi sẽ bị quở trách một hồi.

Lâm Tuyết Nhi do dự vài giây, cuối cùng vẫn sợ bạn trai mong chờ nên thắng sự bất an trong lòng, gật đầu đồng ý.

Khóe miệng Lâm Xu cong lên, trên mặt lại là vẻ vui sướиɠ ngây thơ của trẻ em: “Vậy em nói với dì Trần, chúng ta đến hiệu sách mua sách.”

Chiếc xe màu đen chạy băng băng trên đường đưa hai người đến hiệu sách đối diện trường học, chờ khi chiếc xe biến mất ở đầu đường, Lâm Tuyết Nhi liền lôi kéo Lâm Xu chạy về cửa trường học, chờ đến khi hai người chạy đến phòng học đều đã thở không ra hơi, Lâm Xu còn tốt, chiếc áo thun trắng của Lâm Tuyết Nhi đã bị mồ hôi túa ra ướt nhẹp, dán vào người cô ấy phác họa ra sự gợi cảm khiến người khác chảy máu mũi.

Giáo bá Trương Kính đang đứng ở cửa phòng học, nhìn thấy Lâm Xu xuất hiện ngoài ý muốn thì nhíu mày, đầu ngón tay không kiên nhẫn gõ lên cửa sổ, ngữ khí không tốt: “Sao em lại mang thêm một người nữa đến?”

Giọng nói Lâm Tuyết Nhi mềm mại như nước, đi lên trước nắm lấy cổ tay áo của hắn làm nũng: “Đây là em gái của em, để em ấy một mình ở nhà em không yên tâm.”

Trương Kính quét mát nhìn Lâm Xu từ đầu đến chân, dáng vẻ trẻ con cái gì cũng không hiểu mới miễn cưỡng gật đầu, một chân đá văng cửa phòng học đi vào.

Rèm trong phòng được kéo kín, chỉ có những tia sáng mỏng manh mới miễn cưỡng có thể thấy rõ bàn ghế được bày biện chỉnh tề, Lâm Xu tìm một cái ghế ngồi xuống, chán muốn chết dòm ngó toàn cảnh phòng học, cách lần cuối cùng cô ngồi trong lớp học không biết đã qua bao nhiêu năm, còn nguyên thân ước chừng là lớp hai.