Chương 1: Xuyên Thư

Ánh trăng lạnh lẽo đổ xuống, dưới sàn gỗ quần áo vươn vãi khắp nơi trải dài đến chiếc giường king size sang trọng.

Nơi này là khu biệt thự nổi tiếng nhất Ninh Thành, được xây dựng trên ngọn núi Phượng Minh Sơn nổi danh, có mức độ an ninh cao nhất thành phố, đảm bảo mỗi hộ gia đình cao quý đều có thể yên tĩnh thưởng thức cảnh đêm tuyệt đẹp của Ninh Thành.

Nhưng mà lúc này, trên chiếc giường lớn king size, có hai người đang quấn lấy nhau, nào có tâm tư để thưởng thức cảnh đẹp trước mắt.

Chiếc chăn gấm lụa một nửa rơi trên mặt đất, một nửa miễn cưỡng nằm ở eo của người đàn ông, làm lộ ra làn da màu mật ong cùng tấm lưng cường tráng, xương bướm uyển chuyển nhấp nhô như con bướm non có cánh, mồ hôi trong suốt đứng thẳng trên vòng eo trượt xuống.

Dưới tấm chăn gấm lộn xộn là một đôi bàn chân nhỏ trắng nõn đang cuộn tròn, khó nhọc cọ cọ vào ga trải giường màu đen, nhỏ nhắn phấn nộn, đáng yêu không thể tả.

Chung Niệm Niệm không khống chế được mà phát ra tiếng ậm ừ, vươn chiếc cổ mảnh khảnh ra, sau đó cằm nhỏ bị hàm răng người kia bắt được, không nặng không nhẹ cắn một cái, như thể đang trừng phạt cô vì đã vùng vẫy.

Khi mây tan và cơn mưa ập tới, Chung Niệm Niệm nở một nụ cười mãn nguyện rồi nép vào l*иg ngực ấm áp, cánh tay người đàn ông ôm cô thật chặt, tràn đầy sự chiếm hữu.

***

Chung Niệm Niệm giật mình tỉnh dậy, đây là lần thứ N cô mơ cùng một giấc mơ trong tháng này rồi.

Ánh nắng xuyên qua rèm cửa màu xanh lam chiếu vào, loang lỗ trên gương mặt cô, làn da trắng nõn gần như không có lỗ chân lông hơi ửng đỏ, cánh môi anh đào hé mở, thở hổn hển.

Nhớ đến cảnh tượng trong mơ, sắc mặt Chung Niệm Niệm lại càng đỏ thêm vài phần.

Vỗ vỗ mặt, chân trần bước xuống giường, vén rèm cửa lên, dưới ánh nắng cô lười nhác vươn vai, hít một hơi thật sâu, cố gắng quên đi cảnh tượng trong mộng.

Hiện tại cô vẫn còn nhiều chuyện quan trọng hơn phải làm.

Chung Niệm Niệm vừa mới tốt nghiệp đại học, một tháng trước khi đang ngồi tàu hỏa đi du lịch, sau khi ngủ dậy thì cô đã xuyên đến đây.

Trải qua một tháng, cuối cùng cô cũng phát hiện ra mình đã xuyên vào một bộ truyện tranh có tên "Bạch Liên phản công" và trở thành nữ phụ bia đỡ đạn thứ hai có cùng họ tên với cô, đại minh tinh Chung Niệm Niệm.

Cô chỉ tùy tiện mua quyển truyện tranh này trong lúc ngồi trên tàu nhàm chán, có thời gian liền lật ra xem, lúc đầu nhìn thấy trong truyện tranh có một nhân vật cùng tên họ với mình, nét vẽ xinh đẹp cô liền thích thú xem thử.

Kết quả càng xem càng tức giận, cuối cùng câu chuyện kết thúc lãng nhách khiến cô tức giận đem truyện tranh ném vào thùng rác, sau đó ngủ một giấc tỉnh dậy liền xuyên đến đây.

Trong truyện tranh, nguyên chủ là một đại minh tinh, mỗi cái giơ tay nhấc chân đều lộ ra phong tình vạn chủng, cô xuất đạo năm 22 tuổi và trở nên nổi tiếng nhờ vẻ ngoài xinh đẹp của mình, năm nay đã 25 tuổi, kể từ khi xuất đạo, cô vẫn luôn có một người bạn trai thanh mai trúc mã.

Mọi thứ đều hoàn hảo cho đến khi nữ chính của quyển truyện gốc, Hùng Ngọc Linh được trọng sinh trở lại.

Diện mạo của Hùng Ngọc Linh chỉ được xem là thanh tú, rất yêu thích diễn xuất, luôn muốn trở thành một diễn viên xuất sắc, mãi đến khi bước chân vào giới giải trí cô ta mới biết tấm màn đen tối phía sau. Bởi vì từ chối quy tắc ngầm, không có tài nguyên nên trong giới giải trí vẫn không có chỗ đứng.

Cho đến một lần cô ta bị đạo diễn lừa đi quán bar, sau khi uống rượu xong liền thất thân, còn bị chụp ảnh uy hϊếp, cuối cùng không chịu đựng nổi mà tự sát.

Sau khi trọng sinh Hùng Ngọc Linh bề ngoài vẫn là dáng vẻ tiểu bạch liên, nhưng trong lòng thì chỉ muốn trả thù. Người đứng mũi chịu sào chính là nguyên chủ lúc ấy đang thuê phòng riêng bên cạnh quán bar.

Dựa vào lợi thế đoán trước tương lai, Hùng Ngọc Linh đã liên tiếp nhận nhiều bộ phim có kinh phí thấp nhưng rất dễ bạo. Sau khi nổi tiếng cô ta đi khắp nơi chèn ép nguyên chủ, không tiếc hạ thấp thù lao đóng phim và đại ngôn để giành giật vai diễn, đại ngôn của nguyên chủ.

Kể từ khi xuất đạo nguyên chủ chưa bao giờ gặp qua khó khăn như lúc này, cô liền nghĩ cách dụ dỗ vị thiếu gia giàu có tên Lục Mục rồi bỏ rơi thanh mai trúc mã của mình.

Ở đoạn giữa, Chung Niệm Niệm vì quá tức giận nên không đọc mà chuyển thẳng đến phần kết cục.

Nguyên chủ sau khi được gả vào nhà họ Lục thì sinh cho Lục Mục một đứa con trai, nhưng Lục Mục lại yêu sâu sắc nữ chính Hùng Ngọc Linh, để có được nữ chính anh ta khắp nơi hãm hại bạn trai của nữ chính, người kia là thanh mai trúc mã của nguyên chủ Tô Ốc. Sau đó nguyên chủ cũng vì ghen tuông mà gây khó dễ cho nữ chính.

Cái kết còn khó tưởng tượng hơn, Lục Mục bị đánh bại phải ngồi tù cả đời, nguyên chủ mang theo con trai bỏ trốn nhưng giữa đường xảy ra tai nạn xe, con trai đã chết chính cô cũng bị tàn tật vĩnh viễn.

Thời điểm Chung Niệm Niệm xuyên qua rất trùng hợp, vừa vặn ở cùng một chỗ với Lục Mục làm những chuyện không thể miêu tả. Lúc ấy cô còn chưa nhận ra mình đã xuyên không, chỉ cho rằng là đang nằm mơ, nhìn đôi con ngươi sâu như hồ nước, chiếc mũi cao thẳng, hầu kết gợi cảm và bờ vai rộng của Lục Mục. Đáng chết cô vậy mà lại say mê.

Mãi đến ngày hôm sau, cảm giác thân thể như bị máy xúc nghiền nát, cô mới biết rằng mình đã xuyên không, ngay lập tức liền xách quần áo bỏ chạy trước khi Lục Mục tỉnh lại.

Hồi tưởng dừng lại ở đây.

Người đại diện Tạ Tú đã mua bữa sáng trở về.

Đem bữa sáng ném lên bàn, Tạ Tú khoanh tay bất mãn nhìn Chung Niệm Niệm: "Em tính khi nào thì chuẩn bị phẫu thuật? Nếu xác định ở đây làm thì chị sẽ phong tỏa tin tức trước."

Chung Niệm Niệm ngậm bàn chải đánh răng, mơ hồ trả lời: "Em sẽ không làm phẫu thuật đâu."

Tạ Tú: "..."

Kế tiếp cô ấy chống nạnh hét lớn: "Em là nữ minh tinh nổi tiếng, hiện tại chưa kết hôn mà đã có thai, không làm phẫu thuật vậy em định làm thế nào? Rời khỏi giới giải trí sao?"

Chung Niệm Niệm đánh răng xong, Tạ Tú nhìn cô vùi đầu ăn sáng, hận sắt không thành thép nói: "Quên chuyện mang thai đi, ăn ăn ăn, nằm viện hai ngày em ít nhất cũng tăng lên hai cân, chị nghĩ em là đang muốn chị tức chết thì có."

Chung Niệm Niệm so với bất kỳ ai khác càng không nói nên lời, bởi vì cô không có đọc kỹ cốt truyện, cho nên lúc mới xuyên qua cứ nghĩ rằng sau khi kết hôn với Lục Mục mới có thai, hơn nữa cô nhớ rõ hôm đó Lục Mục cũng đã làm các biện pháp bảo hộ, mãi đến khi thời điểm chụp quảng cáo bị ngất xỉu, sau đó Tạ Tú đưa cô đến bệnh viện thì mới phát hiện ra mình đã mang thai...

Cô vừa lướt điện thoại vừa liếc nhìn Tạ Tú: "Chị đừng có nóng giận, không phải em còn chưa sinh sao, vẫn còn có thể đi làm thêm vài tháng nữa nha."

Ngày thứ hai sau khi xuyên tới đây, cô nhìn trong tài khoản của mình có gần năm ngàn vạn tiền tiết kiệm, cô đã ôm ngực hơn nửa ngày, cười đến không khép được miệng.

Số tiền nhiều như vậy cũng đủ để cô sống sung sướиɠ vui vẻ cả đời, hiện tại cô chỉ vừa mới chia tay nam chính, vẫn chưa có phát sinh chuyện gì, cô cũng không muốn nhảy vào vũng bùn của nam nữ chính đâu, cả nam phụ phản diện Lục Mục nữa, anh ta muốn làm gì thì làm, cô mới không thèm lấy anh ta.

Sau khi biết mình có thai, cả đêm cô đều không thể ngủ được, suy nghĩ hồi lâu vẫn là không đành lòng phá bỏ. Cuối cùng cô đã hạ quyết tâm, làm việc thêm một thời gian nữa, chờ đến khi bé con ra đời cô sẽ dắt con đi đến thành phố khác, mua một căn nhà lớn, nuôi thêm một mèo một chó, sống an nhàn sung sướиɠ cả đời.

Tuy nhiên, lời nói tiếp theo của Tạ Tú như sét đánh ngang tai: "Để chị giúp em tính một chút, em nhiều nhất cũng chỉ có thể đi làm thêm ba tháng, nếu lâu hơn nữa em sẽ bị phát hiện. Hiện tại trong tay em đang có sáu đại ngôn, hợp đồng đều đã được ký kết đến năm sau. Nếu ba tháng tới chuyện em chưa kết hôn đã có thai được truyền ra ngoài rồi gây ra tiếng xấu, chỉ riêng phí vi phạm hợp đồng cũng đủ khiến em trả đến chết đó."

Cô ngậm mì sợi trong miệng, ngẩn mặt lên ngập ngừng hỏi: "Vậy... Em phải trả bao nhiêu?"

Tạ Tú cho rằng đã thuyết phục được cô, liền đắc ý hừ một tiếng, đáp: "Ba ngàn vạn."

Chung Niệm Niệm hút hết nửa sợi mì còn lại rồi mỉm cười, còn tốt cô vẫn còn hai ngàn vạn, chỉ cần mua một chút cổ phiếu, riêng tiền lãi cũng đủ để cô sống mà không thấy áp lực.

Cô xua tay nói: "Làm người điều quan trọng nhất là phải biết thỏa mãn, số tiền hiện tại em kiếm đã đủ nhiều rồi. Trên đời này vẫn còn có nhiều người không đủ ăn đủ mặc, so với bọn họ em đã rất hạnh phúc không phải sao? Chúng ta không thể quá tham lam nha. Hơn nữa nếu đứa bé đã ở trong bụng em thì đó chính là có duyên phận, em sẽ không phá bỏ nó."

Tạ Tú nhìn vẻ mặt không thèm để ý của Chung Niệm Niệm, sau khi xác định người nọ không phải đóng kịch, cô đã hoàn toàn cạn lời, đây có lẽ là nữ minh tinh không cần sự nghiệp nhất mà cô từng thấy, với bề ngoài thông minh xinh đẹp, ai có thể nghĩ rằng bên trong thật ra là một người khờ khạo.

Chung Niệm Niệm là người cô đã dẫn dắt từ khi mới xuất đạo đi đến ngày hôm nay, cho nên tâm trạng của cô vô cùng phức tạp.

Sau khi suy nghĩ, cô vẫn nói: "Kỳ thật vẫn còn một cách khác, em vừa không cần phải rời khỏi giới giải trí mà vẫn có thể sinh con."

Chung Niệm Niệm mở to mắt: "Cách gì?"

Có thể tiếp tục kiếm tiền đương nhiên là tốt nhất rồi.

"Để cha của đứa bé kết hôn với em, mặc dù kết hôn sẽ ảnh hưởng đến sự nghiệp diễn xuất sau này, nhưng dù sao nữ minh tinh vẫn tốt hơn nam minh tinh, hơn nữa điều đó cũng tốt hơn là trực tiếp nói rằng không biết rõ lai lịch cha của đứa bé."

Tạ Tú nói xong rồi yên lặng chờ đợi câu trả lời của Chung Niệm Niệm.

"Cha của đứa bé là nhân vật phản diện trong quyển sách này, đi theo anh ta em không chỉ phải rời khỏi giới giải trí mà còn bị liệt đó." Chung Niệm Niệm rất muốn lớn tiếng nói với Tạ Tú như vậy, nhưng cô không thể nói ra.

Chỉ có thể tìm lý do để cho qua, vì vậy cô cố nhớ lại lời thoại trong bộ phim thần tượng mình đã từng xem qua rồi thuận miệng nói bậy bạ: "Chuyện người trưởng thành với nhau chị cũng hiểu mà, vui vẻ một đêm liền xong việc. Ừm... Cha của đứa bé xác thực rất đẹp trai đấy, nhưng vẫn còn nhiều người đẹp hơn đâu. Em tại sao phải vì một cây cổ thụ lùn tịt mà từ bỏ cả khu rừng cơ chứ, em có nhiều tiền như vậy, về sau còn có thể tự do tìm tiểu thịt tươi đến phục vụ mình thật tốt nha."

***

Từ Dương Vũ trộm liếc người đang đứng bên cạnh một cái, quanh thân đang tản ra khí lạnh Lục Mục. Nếu đoán không lầm thì chủ nhân của bó hồng mà tên kia định tặng chính là người đang nói chuyện sau cánh cửa. Lớn như vậy, hắn là lần đầu tiên nghe nói có người chán ghét Lục Mục, không thể không nói rằng cô gái này, lợi hại!

Lục Mục đem hoa hồng ném vào ngực hắn, chân dài sải bước quay người rời đi không hề ngoảnh đầu lại.

Cầm hoa hồng trên tay, Từ Dương Vũ chạy một mạch đến bãi đỗ xe dưới ánh mắt tò mò của các y tá trẻ tuổi, bên kia Lục Mục lúc này đã lên xe, tiếng cửa đóng sầm lại.

"Tôi nói này cây cổ thụ, sao cậu lại chạy hả? Hoa hồng này đưa cho tôi là có ý gì, muốn tôi chuyển đến cô nương kia à? Hay là cậu đột nhiên yêu tôi rồi? Cho tôi cái tin tức xác thực đi, bằng không tôi đem tặng cho ý tá đấy?"

Gân xanh trên trán Lục Mục khẽ nổi lên, ở Từ Dương Vũ đang cười nhạo, anh giẫm chân ga chạy như bay rời đi.

Giờ phút này, anh chỉ có một suy nghĩ: "Chung Niệm Niệm, chúng ta vẫn chưa kết thúc đâu."

Trong phòng bệnh, Chung Niệm Niệm bỗng nhiên vô cớ rùng mình, một hơi húp sạch tô mì nóng hổi, còn ợ một cái cực kỳ thõa mãn.