Chương 24: Ông Chủ 3

Trầm Thần không hiểu sự nhiệt tình của cô ấy từ đâu mà có, nhưng vẫn cười chào hỏi.

Đồng Tuyết: "Bây giờ cô bận không?"

Trầm Thần lắc đầu.

"Vậy chúng ta trao đổi một chút." Đồng Tuyết mỉm cười: "Trong bảy người, chỉ có ba chúng ta là nữ, tôi còn đặc biệt chạy lên lầu tìm Gia Kỳ."

Nói xong, Đồng Tuyết liền dẫn hai người đi vào cầu thang không có camera, rồi tắt tai nghe trên người.

Trầm Thần chậm một bước: "Như vậy được không?"

Đồng Tuyết: "Được được, tôi đã hỏi ê-kíp chương trình rồi, không quá mười phút là được."

"Chủ yếu là nếu không được chê bai Tiết Lực, tôi không nhịn được nữa."

Đồng Tuyết và Tiết Lực chọn làm trợ lý cùng một bộ phận.

Trầm Thần nhìn thấy tay mình bị cô ấy nắm lấy: "Trầm Thần, tôi quá ngưỡng mộ cô rồi, cô không biết lúc cô thu hồi chữ "có" đó, biểu cảm của Tiết Lực tệ đến mức nào hahaha, thật sự là giúp tôi trút được cơn tức."

"Tên Tiết Lực này, các cô biết không, sáng nay gặp Tiết tổng, lúc đầu tôi đi trước, kết quả anh chen ngang tôi, tiến lên nói: "Xin chào tiết tổng, chúng ta là người một nhà haha, thật có duyên quá.""

Đồng Tuyết vừa nói vừa bắt chước động tác của anh, "Đυ.ng cả vào cửa, đau chết đi được."

Chung Gia Kỳ và Trầm Thần vội hỏi: "Nghiêm trọng quá rồi không?"

"Không nghiêm trọng lắm, chủ yếu là không vui."



"Cũng đành chịu thôi, còn nữa, vốn dĩ phân cho hai chúng tôi mỗi người theo một dự án, giá trị của hai dự án thực ra cũng gần bằng nhau, dự án của tôi giá trị cao hơn một chút, sau đó hắn ta đi đến văn phòng tiết tổng, không biết nói gì với ông ta, quay lại liền nói với tôi đổi dự án."

Đồng Tuyết nói liên tục năm phút mới thở phào: "Học vấn thực sự không thể đại diện cho nhân phẩm."

Chung Gia Kỳ rất thông cảm, nhưng chỉ có thể vỗ đầu cô ấy: "Không còn cách nào khác, những ông chủ chắc hẳn đều thích những người tích cực chủ động như vậy."

Đồng Tuyết: "Tôi cũng biết, cho nên thấy Trầm Thần chọc tức hắn tôi rất vui."

"À đúng rồi, Tiết Lực còn ở đó nói bóng gió, nói Trầm Thần ôm đùi, làm trợ lý cho Cố tổng là có ý đồ xấu. Mặc dù không ngu ngốc đến mức chỉ đích danh, nhưng hàm ý đó quá rõ ràng." Đồng Tuyết phẫn nộ tố cáo.

"Thực ra tôi thấy cô thảm thật, sáng nay tôi nghe người khác nói, Cố tổng đối với nhân viên cấp dưới yêu cầu rất cao, không nương tay, khó mà hòa hợp được."

Trầm Thần suy nghĩ một chút: "Có hơi đúng, nhưng không sao, tôi vẫn vui vẻ."

"Hả?"

Mười phút trôi qua nhanh chóng.

Tình bạn của những cô gái trẻ đến rất nhanh, ba người lại không có quan hệ cạnh tranh, sau khi than thở xong, họ cũng trở nên thân thiết hơn.

Đeo lại tai nghe, ba người bình tĩnh bước ra ngoài.

Ngay lúc này, cuối hành lang, cửa phòng họp lớn mở ra, một nhóm người bước ra, liếc mắt đầu tiên đã thấy Cố Chi Hi và các trợ lý đặc biệt của anh.

Xem ra cuộc họp đã kết thúc.

Cố Chi Hi đi ở giữa, đang nghiêng đầu nói gì đó với người bên cạnh, bên trái và bên phải anh mỗi bên có bốn trợ lý đặc biệt đi theo, chỉ chậm hơn anh nửa bước.

Đồng Tuyết nhìn chăm chú, nhỏ giọng cảm thán: "Cuối cùng cũng được chứng kiến nhóm người mẫu nam của tầng cao nhất rồi, ôi, về điểm này, tôi vẫn rất hâm mộ Trầm Thần."



Chung Gia Kỳ gật đầu: "Đàn ông chất lượng cao của nhân loại."

Trầm Thần: "Hành lang này rộng thật."

Đồng Tuyết và Chung Gia Kỳ: "..."

Nhìn kỹ lại, chín người đó đều mặt lạnh như tiền, bước chân cũng gần như đồng đều.

Đang định trêu chọc Trầm Thần ở tầng cao nhất làm việc thì sướиɠ mắt, thì thấy cô nhìn chằm chằm vào hàng người chỉnh tề đó, cau mày.

"Trầm Thần, đang nghĩ gì vậy?"

"Nghĩ đến ngỗng trời."

"Hả?"

"Lúc thì xếp thành chữ nhân, lúc thì xếp thành chữ nhất."

Im lặng ba giây, Đồng Tuyết và Chung Gia Kỳ đồng thời bật cười dữ dội.

Cố Chi Hi nghe thấy động tĩnh bên này, quay mặt lại, tầm mắt lướt qua hai khuôn mặt lạ lẫm cao thấp, nhìn thấy Trầm Thần, liền đi tới.

Trầm Thần nhắm mắt lại, cố gắng xua đuổi hình ảnh ngỗng trời trong đầu.

Cố Chi Hi đã đến trước mặt, trầm giọng nói: "Một lát nữa đến văn phòng của tôi."

Trầm Thần mở mắt, cung kính: "Vâng, Tổng giám đốc."