Chương 23: Ông Chủ 2

Tiết Lực: @Trầm Thần, có ở đó không? Tôi thấy cô vẫn chưa nói gì trong nhóm.

Trầm Thần trả lời: Có.

Tiết Lực: Tốt, nếu mọi người đều ở đây, thì tôi có một đề xuất, khi tham gia cuộc họp khởi động dự án vào buổi sáng, tôi nghĩ tới chúng ta có thể tổ chức một cuộc họp thực tập sinh nội bộ sau giờ làm việc mỗi ngày hay không? Mỗi người sẽ thay phiên nhau phát biểu, có thể trao đổi về kinh nghiệm và cảm nghĩ trong công việc ngày hôm đó. Dù sao thì được thực tập ở Triều Vân cũng khó khăn, phải nắm bắt mọi cơ hội để tiến bộ, mặc dù mọi người có một chút cạnh tranh, nhưng cũng đừng giấu giếm.

Nhóm im lặng một lúc.

Trầm Thần đọc xong, nhấn giữ tin nhắn "Có" vừa gửi.

[Trầm Thần đã thu hồi một tin nhắn]

Những người còn lại nhìn tin nhắn trên màn hình, đồng loạt cúi đầu, cố nhịn cười.

Thấy Cố Chi Hi đã quay lại, Trầm Thần đặt điện thoại xuống: "Cố tổng, chúng ta về công ty bây giờ sao?"

"Ừ."

Trước khi đi, Phùng Phần còn để lại cách thức liên lạc cho Trầm Thần, hẹn khi nào rảnh sẽ đến viện dưỡng lão để khảo sát thực tế.

Thực ra sau đó Trầm Thần đã nhận ra, một người như Phùng Phần, sao có thể cần ở viện dưỡng lão bình thường, tìm một viện điều dưỡng trong khu nghỉ dưỡng sơn thủy hữu tình, hưởng dịch vụ vip một đối một, căn bản không khó.

Nhưng cô vẫn cười và đồng ý.



Bạch Dịch vì câu nói ấn tượng sâu sắc của Trầm Thần, nên có thiện cảm với cô rất nhiều, trước khi đi còn còn nói lời tạm biệt với cô: "Lần sau tôi sẽ đến công ty tìm cô."

Cố Chi Hi liếc nhìn hai người, lên xe trước, suy nghĩ một lúc.

Chuyện cơn gió vẫn còn ám ảnh anh.

Lúc nãy ăn cơm đông người, bây giờ ở trong không gian kín, cuối cùng cũng có cơ hội thăm dò.

Trầm Thần kết thúc lời tạm biệt, cuối cùng cũng lên xe.

Anh nhìn Trầm Thần với vẻ mặt vui vẻ, trầm giọng nói: "Lúc ở sân bóng, cô có nhìn thấy tôi..."

Cố Chi Hi dừng lại.

Hai chữ bay đi này, thật khó nói ra.

Trầm Thần quay đầu lại: "Nhìn thấy gì ạ?"

Anh nói từng chữ một: "Tôi bị gió thổi bay."

Trầm Thần chớp đôi mắt to trong veo: "Anh cũng biết mà, lúc đó tôi cúi xuống buộc dây giày."

Ánh mắt Cố Chi Hi lướt trên khuôn mặt cô từng chút một.

Không thấy chút sơ hở nào.



Trầm Thần thực sự không nói dối, khi đó sau khi nhìn anh, cô đã cúi xuống, buộc dây giày trong năm phút đồng hồ.

Cố Chi Hi đổi câu hỏi: "Tại sao lại nói tôi... bật chế độ máy bay?"

Dùng từ chơi chữ như vậy, anh rất khó không nghi ngờ.

Trầm Thần nhẹ nhàng né tránh: "Lúc đó Bạch tổng nói điện thoại của anh không gọi được, tôi nghĩ chắc là do điện thoại bật chế độ máy bay, nếu không thì với sự nghiêm túc của anh, chắc chắn sẽ không bỏ lỡ bất kỳ cuộc điện thoại quan trọng nào." Tiện thể nịnh nọt một câu.

Cho đến nay, lời nói của Trầm Thần đều có thể giải thích được.

Còn một điều nữa, trong khoảng thời gian anh bay đi, Bạch Dịch hẳn đã trò chuyện với Trầm Thần khá lâu, nhưng nhìn sắc mặt của hắn không có gì khác thường, hẳn là không gặp phải chuyện kỳ quái như anh.

Cố Chi Hi chậm rãi nhắm mắt lại, gõ nhẹ vào đầu gối.

Kể từ sau khi anh mười tuổi, anh chưa từng trải qua một hành động ám sát có mục tiêu rõ ràng như vậy.

Sau khi Trầm Thần và Cố Chi Hi trở về công ty, anh liền dẫn theo tám trợ lý xuống lầu họp, trước khi đi, Tưởng Lăng còn nhớ sắp xếp công việc cho Trầm Thần, bảo cô sắp xếp một chồng tài liệu, sau khi xong thì mang xuống lầu.

Tài liệu trên bàn chất thành một ngọn núi nhỏ, Trầm Thần mất mấy tiếng đồng hồ mới làm xong.

Bộ phận giao tài liệu tình cờ là một trong những bộ phận mà thực tập sinh làm việc, Trầm Thần gặp được người tên là Chung Gia Kỳ, đang nói chuyện với Đồng Tuyết.

"Này, là Trầm Thần à? Mau lại đây." Đồng Tuyết mắt tinh nhìn thấy cô, rất nhiệt tình vẫy tay với cô.