Chương 2: Tô Niệm và Thịnh Lại Dương

Hai người thu dọn đồ đạc chuẩn bị về nhà.

Khi đi ngang qua một lớp học trống, Tống Miêu nghe thấy âm thanh phát ra từ bên trong.

Cô vươn tay cản lại Thẩm Ngọc trước mặt, chỉ vào phòng học.

Cô nhỏ giọng nói "Mình nghe được bên trong có tiếng, có lẽ nào là trộm."

Dù sao bây giờ cũng đã muộn, thầy cô đều đã tan làm, bên dưới chỉ có một mình chú bảo vệ, kẻ trộm rất dễ lẻn vào.

Tống Miêu đẩy nhẹ cánh cửa, nó không bị đóng chặt nên rất dễ dàng để mở ra một khe nhỏ.

Tống Miêu nhích đầu lại gần nhìn vào bên trong.

Cô gái nhỏ giật mình khi thấy hai hình chồng lên nhau.

Sau khi hít vào một hơi thật sâu, cô hoảng sợ kéo Thẩm Ngọc, muốn nhanh chóng rời đi.

Thấy sắc mặt của cô không đúng, Thẩm Ngọc dừng bước đi tới nhìn một chút, trong nháy mắt nắm chặt nắm đấm, sắc mặt trầm xuống.

Người ở trong lớp không ai khác chính là Tô Niệm và Thịnh Lại Dương, người mà đã nói với Thẩm Ngọc rằng khó chịu nên rời đi trước.

Quần áo của Tô Niệm xộc xệch, để lộ một mảng lớn làn da trắng nõn non nớt, mặt cô ấy đỏ bừng.

Nàng tiên lạnh lùng dưới trăng giờ đây chính là một nàng tiên quyến rũ.

Cô cẩn thận ôm cổ Thịnh Lại Dương, ngượng ngùng nhìn anh, trong mắt tràn đầy tình cảm nồng cháy.

Thịnh Lại Dương không thể kìm nén tiếng thở hổn hển thoải mái, cúi xuống đè lên người Tô Niệm, không ngừng vận động.

Cú va chạm dữ dội mạnh mẽ đến mức phát ra tiếng nước.

Thẩm Ngọc nhẹ nhàng đóng cửa lại, ánh mắt anh lạnh lùng phát sợ.

Tống Miêu chớp chớp mắt, thăm dò hỏi "Cậu... Cậu không sao chứ?"

Nhìn thấy người mình thích thân mật với nam nhân khác hẳn là rất khó chịu.

Thẩm Ngọc nhìn chằm chằm Tống Miêu, không ai biết anh đang suy nghĩ cái gì, một giấy sau anh liền dời mắt, không nói một lời đi về phía trước.

Tống Miêu vội vàng đuổi theo.

Trên đường đi xuống cầu thang, hai người không nói một lời nào.

Tống Miêu vốn muốn nói cái gì, nhưng nhìn thấy khí tức lạnh như băng của anh, cô liền khéo léo ngậm miệng lại.

Tầng dưới là trạm xe buýt.

“Thẩm Ngọc, mình đi xe buýt đã đến, cậu đi trước đi, ngày mai gặp.” Tống Miêu hận không thể về nhà ngay lập tức, Thẩm Ngọc đêm nay quá đáng sợ.

“Tống Miêu.” Thẩm Ngọc lần đầu tiên gọi tên của cô.

Tống Miêu đang chạy về phía xe buýt bỗng dừng lại, cười nói "Thẩm Ngọc, đây là lần đầu tiên cậu gọi tên mình."

Thẩm Ngọc cũng lộ ra nụ cười “Tống Miêu, vừa rồi giáo viên giao bài tập, tôi cần người hỗ trợ để hoàn thành bài, cậu có nguyện ý giúp tôi không?”

Tống Miêu đương nhiên nguyện ý, để có thêm cơ hội tiếp xúc với Thẩm Ngọc, cô đương nhiên là cầu còn không được.

Không cần suy nghĩ nhiều, cô hào hứng gật đầu.

“Vậy đi thôi.” Thẩm Ngọc nói.

“Bây giờ?” Tống Miêu nhìn đồng hồ, đã gần tám giờ.

"Đêm nay phải hoàn thành xong, nếu không tiện cho cậu, tôi tìm người khác."

Tống Miêu đương nhiên không muốn bỏ qua cơ hội này, vội vàng nói "Nếu như cậu muốn, mình liền gọi điện xin phép người nhà."

Tống Miêu theo Thẩm Ngọc lên xe mà người nhà anh đến đón.

Trên đường đi, Tống Miêu nhớ tới hỏi "Hôm nay giáo viên cậu giao bài tập gì mà cần mình giúp, chỉ là vẽ thì mình không giúp gì được."

Thẩm Ngọc nhắm mắt dựa vào trên ghế, nhàn nhạt trả lời câu hỏi của Tống Miêu “Tôi phải vẽ một bức chân dung, nhờ cậu tới làm người mẫu cho tôi.”