Chương 22: Hắn thật ngạo kiều (22)

Nhận được sự ủng hộ và thấu hiểu của Tống Nhạc Âm, Thẩm Thiệu Minh không còn nỗi lo gì nữa, ngày hôm sau anh ta liền dẫn người đến Tống gia, định dời phòng thí nghiệm của Tống Trình đi.

Thiết bị nghiên cứu của Tống Trình thì ở viện nghiên cứu sinh học cũng có, hơn nữa thiết bị còn hoàn hảo hơn so với của Tống Trình, cho nên thứ Thẩm Thiệu Minh muốn dời đi chính là người máy thông minh và máy tính của Tống Trình, không phải thiết bị.

Người máy thông minh được coi như trợ lý của Tống Trình, phân giải con chip của nó liền có thể biết được thường ngày Tống Trình làm việc như thế nào.

Mà trong máy tính lại có rất nhiều dữ liệu thí nghiệm, dữ liệu thí nghiệm này vô cùng vô cùng quan trọng, nếu không có dữ liệu thì mọi thứ phải bắt đầu lại từ đầu.

Lúc trước sở dĩ Thẩm Thiệu Minh trong vòng nửa năm có thể nghiên cứu ra thuốc mới chính là vì anh ta phân giải được con chip trong người máy của Tống Trình, cùng với dữ liệu trong máy tính của anh ta nữa.

Không có thành quả nghiên cứu từ trước của Tống Trình thì không biết Thẩm Thiệu Minh còn phải nghiên cứu bao nhiêu lâu đâu, đừng nói nửa năm, cho anh ta mười cái nửa năm cũng chả được.

Chính vì biết điều này vô cùng quan trọng nên Cố Thiển Vũ mới khởi động hệ thống phòng ngự, để cho Thẩm Thiệu Minh không tiến triển thuận lợi như vậy nữa.

Thẩm Thiệu Minh đến dời phòng thí nghiệm của Tống Trình là Tống Nhạc Âm dẫn vào, nhưng cô ta cầm chìa khóa mở cửa nửa ngày mà vẫn chưa mở ra.

Rơi vào đường cùng Tống Nhạc Âm chỉ có thể gọi điện thoại cho Cố Thiển Vũ đang ở bệnh viện, hỏi cô làm sao mà cửa mở mãi không ra.

“Hồi trước trong nhà có trộm, nên Tống tiên sinh liền thay đổi khóa cửa.” Cố Thiển Vũ nghiêm túc nói nhảm.

Thật ra là tự cô đổi khóa cửa, mục đích chính là để phòng Tống Nhạc Âm mở cửa cho Thẩm Thiệu Minh dời phòng thí nghiệm đi.

Tuy cách làm này không thể ngăn được Thẩm Thiệu Minh, nhưng ít nhất có thể để Thẩm Thiệu Minh chán ghét.

“Vì sao anh lại không nói với tôi là đổi khóa cửa chứ?” Tống Nhạc Âm cau mày hỏi.

“Vốn dĩ Tống tiên sinh là định lúc cô quay về nói với cô một tiếng, nhưng cô vẫn luôn không về, thẳng đến bây giờ anh ấy sinh bệnh nằm viện.” Cố Thiển Vũ nhàn nhạt mở miệng.

Lời nói của Cố Thiển Vũ giống như một cây gai, tàn nhẫn đâm vào tim Tống Nhạc Âm.

Kể từ hội thảo học thuật lần trước cô ta vẫn luôn không về nhà thăm Tống Trình, bây giờ nhớ lại Tống Nhạc Âm thực sự hối hận vì không dành thời gian bên cạnh Tống Trình nhiều hơn, bây giờ muốn ở bên cũng đã muộn rồi.

Tống Nhạc Âm hít sâu một hơi, sau đấy mới mở miệng: “Phan Á, bây giờ tôi đang ở cửa nhà, cô có thể về đây mở cửa cho tôi không?”

“Được, tôi sẽ quay lại ngay.” Cố Thiển Vũ vui vẻ đồng ý.

Nhìn thấy Tống Nhạc Âm cúp điện thoại, Thẩm Thiệu Minh mới mở miệng: “Từ bệnh viện về đây ít nhất cũng mười phút đi xe, hay là chúng ta cạy cửa ra chuyển đồ trước, đến lúc đấy lại thay một cái khoá cửa mới.”

Tống Nhạc Âm lắc đầu: “Anh trai em mới đổi khóa cửa.”

Thấy Tống Nhạc Âm từ chối, Thẩm Thiệu Minh chỉ có thể từ bỏ kiên nhẫn chờ Cố Thiển Vũ đến.

Cố Thiển Vũ nói sẽ về ngay, nhưng cái ngay của cô lại là hơn nửa tiếng sau, đợi đến mức Thẩm Thiệu Minh trở nên mất kiên nhẫn.

Thấy Cố Thiển Vũ về đến, Thẩm Thiệu Minh đen mặt hỏi: “Làm sao muộn thế này mới đến?”

“Trên đường kẹt xe.” Cố Thiển Vũ nói dối mặt không đỏ tim không đập, thật ra là cô cố ý trì hoãn mà thôi.

“Mở cửa ra trước đi.” Tống Nhạc Âm mở miệng.

Cố Thiển Vũ không nhiều lời, trực tiếp lấy chìa khóa ra mở cửa.

Phòng thí nghiệm của Tống Trình cũng bị Cố Thiển Vũ khóa lại, Thẩm Thiệu Minh không kiên nhẫn nói với Cố Thiển Vũ: “Cửa này cũng mở ra đi.”

Cửa phòng thí nghiệm là một cái khóa điện tử, Tống Trình là một người rất tùy ý, bất kể là cái đồ cơ mật nào đấy từ trước đến nay anh ta cũng không khóa lại.