Chương 17: Hắn thật ngạo kiều (17)

Đối với Tôn Đại thần Tống Trình này Cố Thiển Vũ hoàn toàn quỳ phục, bà cố nội cô cũng không đỡ, chỉ phục Tống ba tuổi.

Cố Thiển Vũ hung hăng xoa mặt, sau đấy hỏi Tống Trình: “Hội thảo học thuật của các anh bắt đầu lúc nào?”

“Chín giờ sáng mai.” Tống Trình mở miệng.

Cố Thiển Vũ cho rằng hơn nửa đêm Tống Trình chạy về thì thể nào buổi hội thảo học thuật cũng là buổi chiều mới bắt đầu, cho nên anh ta mới dám lặn lội như thế, không nghĩ đến lại là buổi sáng.

Mẹ nó, tâm tư muốn bóp chết Tống Trình của Cố Thiển Vũ cũng có.

“Chín giờ sáng mai bắt đầu mà anh lại dám quay về cho tôi!” Cỗ Thiển Vũ hung hăng trừng mắt nhìn Tống Trình: “Nếu không tham dự kịp hội thảo này, anh cứ chờ đấy cho tôi.”

Tống Trình ôm vịt vàng lớn ướt đẫm nhìn Cố Thiển Vũ đang tức muốn hộc máu, trên mặt anh ta lạnh nhạt một chút biểu tình cũng không có.

“Còn thất thần làm cái gì, đi, gọi taxi đến thành phố C, bây giờ đi chắc vẫn còn kịp.” Cố Thiển Vũ tức giận mở miệng.

“Nó vẫn còn nhỏ nước.” Tống Trình đem vịt vàng lớn đưa tới trước mặt Cố Thiển Vũ.

Cố Thiển Vũ đen mặt túm lấy vịt vàng lớn, lấy dây buộc vào cổ vịt vàng lớn, sau đấy treo lên trên ban công.

Tống Trình nhíu mày: “Cô muốn treo cổ nó à?”

“Treo cổ vẫn còn nhẹ đấy, nếu anh còn không nghe lời tôi liền mang con vịt này đi ngũ mã phanh thây.” Cố Thiển Vũ uy hϊếp Tống Trình.

“Tôi không đi.” Tống Trình căng mặt cầm vịt vàng lớn xuống, sau đấy ôm vịt về phòng.

Cố Thiển Vũ: (﹁﹁)

Ha ha, còn dám chơi tính trẻ con với cô sao? Có mặt mũi cáu kỉnh sao, buổi tối không đi ngủ còn lăn qua lăn lại!

“Nếu anh không đi, về sau để tôi mua cà phê cho anh, tôi sẽ thổi tan bọt sữa cà phê, khuấy tan cái hình vẽ con vịt của anh đi.” Cố Thiển Vũ hừ lạnh một tiếng.

Nghe Cố Thiển Vũ nói thế, đột nhiên Tống Trình dừng bước chân, sau đấy xoay người nhìn Cố Thiển Vũ, anh ta cau mày hồi lâu mới thốt ra được một câu: “Cô còn xấu hơn con gấu hôm nọ nhiều.”

“...” Cố Thiển Vũ.

Tôi xấu cái ông nội nhà anh!

Cuối cùng Cố Thiển Vũ vẫn lấy máy sấy sấy khô vịt vàng lớn cho Tống Trình, sau đấy cô mới gọi xe đưa Tống Trình đến thành phố C.

Từ khu này đến thành phố C có hơn bốn giờ đi xe, bây giờ đã là bốn giờ sáng, có thể chạy đến đúng lúc.

Sợ Tống Trình một đêm không ngủ thì thể lực sẽ không thể chống đỡ được nữa, Cố Thiển Vũ để anh ta gối đầu lên đùi cô ngủ một giấc bổ sung thể lực.

Tống Trình ôm vịt vàng lớn, đầu gối trên đùi Cố Thiển Vũ, có lẽ là mệt thật sự nên trong thoáng chốc đã ngủ rồi.

Nhìn gương mặt Tống Trình đang ngủ yên bình, Cố Thiển Vũ từ bỏ ý nghĩ bóp chết anh ta, chính là muốn bóp chết anh ta.

Cũng may là tài xế khá nỗ lực, trước chín giờ đã đưa bọn họ đến nơi, Cố Thiển Vũ nhẹ nhàng thở dài một hơi, sau đấy xuống xe đưa Tống Trình qua.

Cố Thiển Vũ xoa đôi mắt cay cay, đặt báo thức trên điện thoại rồi đi tìm chỗ ngủ.

Chờ Tống Trình đi ra liền thấy trong tay Cố Thiển Vũ cầm một ly cà phê, khóe miệng Tống Trình hơi nhếch, sau đấy đi qua.

Thấy Tống Trình, Cố Thiển Vũ đi qua rồi đưa cappuccino cho Tống Trình.

“Thế nào rồi, anh có nói nghiên cứu bây giờ của anh cho bọn họ nghe không?” Cố Thiển Vũ hỏi Tống Trình.

Tống Trình thổi một ít bọt sữa, uống một ngụm rồi mới lắc lắc đầu: “Không.”

“Sao lại không nói? Đợi đến phiên anh phát biểu thì anh nhất định phải nói, biết chưa?” Cố Thiển Vũ nghiêm túc dặn dò Tống Trình.

“Vì sao?” Tống Trình nhìn Cố Thiển Vũ một cái.