Chương 13: Hắn thật ngạo kiều (13)

“Chắc là nó bơi mệt nên lặn xuống nghỉ ngơi rồi, anh uống xong nhìn dưới đáy ly xem có nó không.” Cố Thiển Vũ trang nghiêm bịa chuyện.

Nói xong Cố Thiển Vũ đi tiếp về phía trước.

Cố Thiển Vũ đi được một lúc rồi mới phát hiện ra Tống Trình không đi theo, cô quay đầu lại liền thấy Tống Trình đứng tại chỗ, giơ cà phê của anh ta lên, vẻ mặt không vui.

Cố Thiển Vũ trợn tròn mắt, sau đấy mặt gỗ hỏi: “Anh đừng mong tôi lại mua thêm một ly cho anh, nhưng tôi có thể mua một con vịt vàng bông lớn.”

Tạm dừng một chút, Cố Thiển Vũ lại bổ sung thêm một câu: “Vịt vàng lớn đeo nơ con bướm, mặc váy công chúa màu hồng nhạt, có muốn không?”

Lông mày Tống Trình giật giật, hừ mũi phát ra một tiếng “ừm”.

“...” Cố Thiển Vũ.

Luôn cảm thấy mình đang nuôi một đứa nhỏ bốn năm tuổi, vẫn là một “bé gái” với tâm thiếu nữ.

Cố Thiển Vũ vuốt mặt một cái, dẫn Tống Trình đến gian gấu bông.

“Anh đi chọn đi.” Cố Thiển Vũ phất phất tay.

Tống Trình nhìn qua đống gấu bông bày la liệt, sau đấy căng mặt đi vào.

Cuối cùng Tống Trình chọn một con vịt vàng lớn đầu đeo nơ con bướm, mặc váy nhỏ hồng phấn, trên cổ còn đeo một cái lục lạc màu sắc sặc sỡ.

“Chính là nó.” Tống Trình ôm vịt vàng nhỏ, mặt không biểu cảm nói.

Tống Trình vừa mới dứt lời thì có một bé gái đi tới túm lấy góc áo Tống Trình.

“Chú ơi, cháu có thể đổi cái này với đồ chơi trong tay chú không ạ?” Bé gái nhỏ giơ con gấu nhỏ trong tay ra, vẻ mặt chờ mong hỏi Tống Trình.

Tống Trình liếc nhìn con gấu bông nhỏ kia, sau đấy trong mắt hiện lên chút ghét bỏ: “Không muốn, của cháu xấu.”

Sau đấy Tống Trình ôm vịt vàng lớn của anh ta rời đi, khóe miệng anh ta hơi nhếch lên, còn bổ sung thêm một câu: “Của tôi đẹp.”

Cố Thiển Vũ: (﹁﹁)

Vẻ mặt kiêu ngạo khoe khoang này là cái quỷ gì?

Trước đây Tống Trình từng đoạt giải về sinh học, giá trị tiền thưởng vô cùng vô cùng cao, nhưng anh ta thậm chí còn không đi nhận thưởng, ngày trao giải còn ở trong phòng thí nghiệm.

Tống tiến sĩ không màng danh lợi như vậy lại có thể ở siêu thị khoe khoang vịt vàng lớn của mình xinh đẹp với bé gái nhà người ta?

Ha, ha ha, ha ha ha.

Cố Thiển Vũ vuốt mặt, cảm thấy tam quan của mình nát bấy rồi.

Thanh toán hóa đơn xong, sau khi về Tống Trình liền ôm vịt vàng lớn về phòng, Cố Thiển Vũ cũng đi theo.

“Hôm nay phải mát xa huyệt vị rồi.” Cố Thiển Vũ nói với Tống Trình.

“Không muốn.” Tống Trình nhíu mày, giọng điệu mang theo ghét bỏ.

“Ngày mai mua cho anh hai ly cà phê.” Cố Thiển Vũ dụ dỗ Tống Trình.

“Không cần.” Tống Trình nhíu mày, vẻ mặt chỉ trích: “Kỹ thuật của cô không tốt, so với tiêm còn đau hơn.”

“Đau không phải vì kỹ thuật của tôi kém, lần đầu tiên đều như thế có được không hả?” Cố Thiển Vũ giải thích.

Vẻ mặt Tống Trình tràn đầy ghét bỏ, tóm lại chính là không vui, anh ta ôm vịt vàng lớn quay đi luôn.

“Anh đi đâu đấy?” Cố Thiển Vũ vội vàng đi theo.

“Đi tắm.” Tống Trình nói, không quay đầu lại.

Cố Thiển Vũ cạn lời trợn tròn mắt: "Vậy anh ôm vịt đi làm gì?”

“Tắm cùng nhau.” Tống Trình.

“...” Cố Thiển Vũ.

Quả nhiên Tống Trình là một loại tồn tại kỳ quái, anh ta thật sự ôm vịt đi tắm, tắm xong còn lấy khăn lông lau người cho nó.

Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Tống Trình lúc lau đầu cho vịt vàng lớn, còn cẩn thận tránh nơ con bướm của nó, Cố Thiển Vũ liền cảm thấy phức tạp.

Tống Trình lau nửa ngày cũng không thấy khô, vịt vẫn ướt đẫm, anh ta đổi khăn tiếp tục lau.

Cố Thiển Vũ giật giật khóe miệng, tên này thật sự không có một chút kiến thức cơ bản nào sao.