Chương 24: Bị phạt, nói chuyện

Lão phu nhân không nghĩ đến chuyện nàng muốn bỏ toàn bộ tài sản ra để đền bù, cô nương này đúng là vô cùng thành thật. Như vậy cũng tốt, về sau cũng không có suy nghĩ gì khác.Đầu Lâm Thiên Tư đã cúi thấp đến mức không thể thấp hơn nữa, nói: "Không cần, không cần, nương ngài nói đúng không?"

Lâm phu nhân cũng nhìn được tính cách của tiểu thϊếp này cực kỳ yếu đuối, chỉ là cái giá phải trả có chút lớn.

Mà tiểu tiện nhân kia của vương phủ lại nói một câu lúc nãy, nếu như bà ta nói thêm gì cũng chỉ hủy thanh danh của nữ nhi nhà mình, vì vậy nói: "Được rồi, Lâm phủ cũng không thiếu chút tiền này, huống hồ đại tỷ cũng nói rồi, chỉ là ngoài ý muốn. Đại tỷ chúng ta là người nhân hậu, đối với nô tài cũng như vậy."

Bà ta khoát khoát tay coi như xong, thực ra cũng chỉ là làm dáng một chút mà thôi, không nghĩ lão phu nhân lại mượn dốc xuống lừa (1), cười nói: "Lâm phu nhân và Lâm tiểu thư đều là người khoan dung, nếu như chúng ta đã nói muốn bồi thường thì đúng là tổn thương hòa khí hai nhà. Như vậy đi, Bạch thị."

(1) ý sử dụng điều kiện thuận lợi trước mắt để hành động.

Lão phu nhân thật đen tối, thật đen tối nha, nhưng câu này hay, nàng thích.

Nhưng câu tiếp theo nàng không thích, vì lão phu nhân nói: "Bạch thị, dù sao ngươi cũng phạm sai lầm, ở nơi lớn như vậy lại lóng ngóng tay chân làm ra chuyện như thế này. Ngươi đi phật đường nhỏ chép kinh phật đi! Cơm tối cũng không được ăn, sáng mai ra!"

"Vâng." Chép kinh phật gì đó cũng không phải quá nặng, thế là Bạch Hương Tú đã bị dọa sợ được Tiểu Thi đỡ lên đến phật đường nhỏ.

Trời đã sớm tối, nàng hít một hơi không khí lạnh lẽo, nhỏ giọng nói với Tiểu Thi: "Ngươi đi trộm ít điểm tâm đến đây, ban đêm chúng ta ăn vụng một ít không đến mức đói bụng đâu."

Tiểu Thi nhìn chủ tử mình một cái thật sâu, nghĩ thầm: Ngài đang bị phạt đó, tại sao lại có thể giảo hoạt như vậy được chứ?

Thấy trên mặt nàng không có chút sợ hãi nào, ngược lại hình như không chút để ý đến chuyện ban nãy thì lắc đầu, tâm của chủ tử rộng đến mức có thể chứa được tám con ngựa đó.

Nhưng nàng ấy vẫn quay lại phòng giấu mấy miếng điểm tâm rồi đưa chủ tử nhà mình vào phật đường. Người bị phạt chỉ có Bạch Hương Tú, nàng ấy chỉ có thể ở bên ngoài.

Ngồi một lúc thì trời tối đen, thời tiết ngày càng lạnh, Bạch Hương Tú thương nàng ấy nên nói: "Tiểu Thi, ngươi về phòng ngồi đi, dù sao ta ở bên trong cũng không sao, đi đi đi đi, nơi này là chùa chiền, không sao đâu."

Lúc đầu Tiểu Thi không đồng ý, về sau quá lạnh, lại bị chủ tử thuyết phục nên cũng đi.

Bên trong phật đường chỉ còn mình Bạch Hương Tú, nàng cực kỳ chăm chú chép kinh phật. Lão phu nhân phái người đến nhìn trộm nàng, thấy người ở bên trong thành thật ngồi chép kinh phật thì đi xuống.

Bạch Hương Tú chép mệt nên muốn gục xuống ngủ một chút, nào biết được vừa dọn xong thì nghe được tiếng mở cửa. Một thân ảnh nho nhỏ tiến vào mang theo hương thơm thoang thoảng.

"Ngươi, là ai?" Có tóc, không phải tiểu hòa thượng. Nhưng lại mặc y phục của hòa thượng, chải kiểu tóc của nam nhân.

"Là Tú phu nhân sao, ta là Lâm Thiên Tư." Tiểu hòa thượng có tóc nhẹ nhàng nói.

Mẹ nó, lại là nữ chính.

Bạch Hương Tú vội vàng từ sau bàn đứng lên đón tiếp: "Lâm tiểu thư, sao ngài lại đến đây?"

Nữ chính tự mình đến tìm nàng, hẳn nên nhiệt liệt hoan nghênh mới đúng, thế là nàng tự mình mời nữ chính ngồi xuống, hoàn toàn không quan tâm đến y phục kỳ quái của nàng ta.

Mỹ nhân dưới ánh đèn càng nhìn càng đẹp, Lâm Thiên Tư dường như bị khuôn mặt tươi cười kia của Bạch Hương Tú làm cho mù mắt. Nhất là thái độ của nàng, cực kỳ hiền lành, không có chút ghen ghét hận thù nào.

Rõ ràng nàng ta là vị hôn thê của nam nhân của nàng, vị tiểu biểu muội kia cũng nhìn nàng ta bằng ánh mắt căm thù, nàng thật là rộng lượng. So với nàng, nàng ta và mẫu thân thật hẹp hòi.

"Chuyện ngày hôm nay thật xin lỗi, hại ngươi bị phạt." Lâm Thiên Tư ngượng ngùng nói.

"Không sao, là ta không cẩn thận, không trách các người." Đương nhiên Bạch Hương Tú biết ý của nữ chính, nhất định nàng ta cảm thấy nương của mình làm quá nên mới đến xin lỗi nàng, Nhưng con không thể nói mẹ, nàng cũng không tiện nói nhiều.

Quả nhiên người đẹp tâm cũng đẹp, Lâm Thiên Tư càng cảm thấy xấu hổ trước mặt nàng.

Nàng ta có chút buồn bực nhỏ giọng nói: "Nhất định vương gia đối với ngươi rất tốt, ta... mặc dù ta là vị hôn thê của hắn nhưng lại không thích hắn. Nhưng nhà ta lại không đồng ý từ hôn, ta không thể làm gì khác ngoài việc rời đi. Chúc ngươi và hắn hạnh phúc."

Hả?

Quả nhiên nữ chính muốn bỏ trốn vào hôm nay sao?

Nhưng đã bỏ trốn thì sao lại chạy đến đây nói chuyện với nàng?

Đúng, nàng ta chỉ đến đây để xin lỗi mình.

Bạch Hương Tú cũng không phải không thích nữ chính, nhưng nàng cảm thấy nữ chính cũng quá dễ dao động rồi.

Nếu như nàng ta lưu lại thì nam chính sẽ không thỉnh thoảng đến chỗ của nàng. Tốt nhất nàng nên thể hiện chút ít sự bất mãn của mình với nam chính, không chừng hắn theo đuổi nàng ta sớm hơn.

Mà nàng cũng muốn thể hiện bản thân mình là một người hiền lành, để nữ chính hiểu rằng cho dù nàng ta đến vương phủ thì nàng cũng sẽ không có chút uy hϊếp nào.

Thế là nàng kéo tay của nàng ta nói: "Có phải ngươi tin những lời hạ nhân kia nói hay không, thực ra bọn họ đều nói bậy đó."

"A, ngươi, ngươi... ngươi đoán ra ta là người hôm đó, hôm đó..." Lâm Thiên Tư không ngờ bản thân đã bị lộ, nàng ta không khỏi cảm thấy hoảng hốt, nếu chuyện này truyền đi chỉ sợ mẫu thân sẽ đánh chết nàng ta.

Bạch Hương Tú kéo tay của nàng ta, tiếp tục đóng vai thánh mẫu nói: "Đừng sợ, ta không nói với ai cả, ngay cả vương gia ta cũng không nói. Thực ra người quan tâm vương gia trong thiên hạ không ít, còn giả làm gã sai vặt đến tìm hiểu hắn lại có mấy người. Cho nên ta đã sớm đoán được, chỉ là hôm nay nhìn thấy ngươi mới biết người hôm trước là ngươi."

"Chuyện này, đa tạ ngươi giúp ta giúp bí mật, nhưng ta mới không phải là quan tâm đến vương gia nhà ngươi đâu!" Sắc mặt Lâm Thiên Tư không tốt, nói.

Hai tiểu cô nương tâm sự trong phòng nào biết được cuộc đối thoại này đều bị hai nam nhân ở bên ngoài nghe được, nam chính và nam phụ đến thăm lão phu nhân rồi mới biết được tin này.

Việc này cũng không phải lão phu nhân nói ra, vì bà cảm thấy chuyện ở hậu viện, nam nhân biết càng ít càng tốt.

Thế nhưng bọn họ đi, Diệp ma ma cảm thấy chủ tử nhà mình thật đáng thương, mặc dù cô nương kia có chút ngốc nhưng cũng không có ý xấu, thế là bà ta muốn nói xấu chủ mẫu chưa vào cửa trước mặt vương gia.

Bà ta kể rõ mọi chuyện, mặc dù Lệ vương nghe xong không có chút phản ứng gì nhưng trong lòng sao có thể không rõ đã xảy ra chuyện gì.

Tống Hiểu Nguyệt bên cạnh cũng hiểu rõ chuyện gì, cười nói: "Nghe nói tiểu thư nhà họ Lâm là một tài nữ, không ngờ các nàng lại làm ra chuyện chèn ép này."

"Ừm!" Long Hành không nói gì, tiếp tục đi về phía trước.

Tống Hiểu Nguyệt chỉ có thẻ đi sao, dù sao bọn họ cũng ra ngoài sau bữa ăn. Nhưng đây là đang muốn đi đâu?

Một lát sau đến một gian phật đường nhỏ bên ngoài, dưới bóng cây có thể nhìn được hai thân ảnh yểu điểu đang chậm rãi ngồi xuống ở bên trong.

Hóa ra hắn muốn đi thăm tiểu thϊếp của mình, Tống Hiểu Nguyệt vừa muốn đi thì nghe được cuộc trò chuyện của hai người bên trong.

Hai người bọn họ tập võ nên thính giác hơn người, cho nên có thể nghe hết những gì hai nàng nói, không sót câu nào. Không ngờ Lâm tiểu thư kia lại vụиɠ ŧяộʍ đến gặp Bạch Hương Tú, đây là trận đấu một một giữa chính thê và tiểu thϊếp sao?

Nhưng không ngờ các nàng lại không đấu đá gì, ngược lại còn nói chuyện với nhau cực kỳ chân thành. Nhất là Bạch Hương Tú, hôm đó lại đoán được thân phận của nàng ta, hắn vốn nghĩ người có thể nhìn ta thân phận của gã sai vặt nhảy hồ chỉ có ba người thôi.

Một là Lệ vương, hai là ca ca Lâm tiểu thư, ba chính là hắn. Không ngờ Tú phu nhân này lại thông minh như vậy.

Tuy khôn khéo nhưng lại không phải người xấu, còn giúp chủ mẫu tương lai che giấu. Nữ nhân này là thực sự không ghen hay có tâm tư gì khác?