Chương 15: Lời đồn không thể tin nha

Bạch Hương Tú cũng không tính tranh nam chính với nữ chính, còn hi vọng bọn họ sớm ngược nhau rồi tình cảm sâu đậm, lăn giường đến mức không xuống được, cho nên có ý định nói mấy câu thay nam chính.Đúng lúc này, hai người hầu khác đi qua sơn giả.

Bọn họ rõ ràng không thấy hai người các nàng đang ngồi xổm cùng với mấy người nam chính đang đến nên nói chuyện rất vui vẻ, sợ người khác nghe không được nên còn đứng đó nói thêm một lúc nữa.

Cho nên nói, ngươi không thể điều khiển được thế giới trong tiểu thuyết, kịch bản lúc nào cũng có thể thay đổi ý nghĩ và quan niệm của ngươi!

"Nghe nói hôm nay người nha Hỉ Nhi đến, lúc khác không đến lại đến đúng hôm nay, đây không phải là muốn lão phu nhân bực mình sao?"

"Cũng không phải, nhưng bọn họ đúng là coi thường vương gia và lão phu nhân quá rồi. Cửa còn chưa vào đã bị vương gia trực tiếp sai người tạm giữ lại, nghe nói người nam kia thiếu chút nữa bị đánh chết."

"Ôi, nói đến chuyện này Hỉ Nhi cũng đáng thương. Không phải chỉ là muốn trèo cao thôi sao, nha đầu nào trong phủ không nghĩ như vậy chứ? Đừng nói là nha đầu, ngay cả mấy vị phu nhân và mấy tiểu thư bên ngoài cũng đang mong chờ một ngày có thể tiếp cận vương gia đấy. Nàng đúng là xui xẻo, máu chảy lúc đó đúng là..."

"Đúng vậy, vương gia cũng quá hung ác rồi, vậy mà lại ra tay nặng như vậy với một nữ tử..."

"Đây cũng không phải chuyện hiếm lạ, ta nghe người ta nói, lúc hai nước giao tranh, vương gia cho người bắt nữ nhân của địch quốc rồi để thuộc hạ gϊếŧ chết..."

"Thật?"

"Ta nghe người trong quân đội nói còn có thể giả sao?"

Bạch Hương Tú vừa nghe bát quái vừa nhìn sắc mặt nữ chính đối diện mình từ phấn hồng chuyển thành phấn trắng, sau đó một tia máu cũng không có.

Sau khi hai người hầu kia đi, nàng không chút do dự nói vài câu thay nam chính.

Tuy nữ chính bỏ trốn rồi cũng bị bắt trở về, nhưng các ngươi bỏ qua đoạn này đến luôn khúc vui vẻ với nhau thì không phải tốt hơn sao, nàng cũng sẽ sớm bị đuổi ra khỏi phủ hơn phải không?

Đúng, tuy lúc đó lão phu nhân sẽ lên tiếng, nhưng nếu như nàng câu dẫn được nam phụ, hắn lại muốn người thì nàng cũng không cần ở vương phủ đáng sợ này nữa rồi.

Tính toán vì mình sau này, nàng lập tức vung tay nói: "Ngươi đừng nghe bọn họ nói bậy, nha đầu kia bị loạn côn đánh chết vì nàng ta hại vương gia, mà chuyện trong quân đội nhất định là nói bậy. Vương gia đối với nữ tử trong phủ đều cực kỳ thương yêu... không đúng, đều rất lạnh nhạt, cũng không có tùy tiện đánh gϊếŧ!" Ô, vì sao mắt của nữ chính đều nhìn lên trên đầu nàng vậy, dường như còn có chút gì đó e ngại?

Lại nhìn sang bên, không biết nha đầu Tiểu Thi đã quỳ xuống từ lúc nào, vừa nháy mắt vừa kéo y phục của nàng.

Đáng tiếc, nàng vừa giải thích với nữ chính nên không phát hiện được chuyện này.

Bạch Hương Tú chỉ cảm thấy lòng chợt lạnh, đồng thời cũng thêm chắc chắn về định luật đi cùng nữ chính sẽ không gặp chuyện gì tốt.

Cứng ngắc quay đầu, phát hiện nam chính, nam phụ và mấy vị công tử thiếu gia đều đứng sau, vẻ mặt mỗi người đều khác nhau, nhưng không nghi ngờ gì nữa mà đều nhìn về phía nàng.

Dù Bạch Hương Tú có bình tĩnh đến đâu thì lúc này người cũng mềm nhũn đi, cả người ngồi bịch xuống mặt đất. Bộ dáng như vừa gặp chuyện gì cực kỳ kinh hãi, nháy mắt vẫn chưa kịp hoàn hồn.

Long Hành hơi nhíu mày, vừa nãy còn nghe nàng dõng dạc thanh minh cho hắn, tuy nói không cần nhưng đột nhiên hắn lại có suy nghĩ không định lên tiếng, dường như nữ tử này tương đối hiểu hắn, cũng tương đối tin tưởng hắn. Cảm giác này cũng không khác là mấy.

Tiểu Thi thấy chủ tử nhà mình bị dọa thì vội chạy lên đỡ nàng dậy, trong lòng hét lớn ngàn lần: Đừng có để bị dọa đến phát bệnh nữa, mãi mới khá lên một chút.

Lúc này Bạch Hương Tú được Tiểu Thi đỡ lên lại quỳ xuống, run rẩy nói: "Vương gia." Đừng hiểu nhầm, đây không phải là bị dọa, mà là nàng vừa sợ vừa giận vừa lo cho nữ chính.

Bị nhiều người thấy như vậy thì nàng ta có thể trốn ra ngoài được sao?

Nhưng rõ ràng nàng đã quá lo lắng rồi, nam chính còn chưa hỏi đến thân phân thật của nữ chính thì nàng ta đã tung người nhảy xuống hồ nước sau lưng.

"A, nước lạnh..." Đó chính là nữ chính đấy, đông lạnh hỏng rồi đến lúc đó nam chính kiếm cớ tức giận với nàng thì sao đây?

Bạch Hương Tú vươn tay, biểu thị bản thân thực sự không mong chuyện này xảy ra, nàng cũng không muốn vì lý do này mà bị loạn côn đánh chết đâu.

Được rồi, loạn côn đánh chết là bóng ma tâm lý của nàng, xóa kiểu gì cũng không được.

"Ngươi biết gã sai vặt này?"

Long Hành mắt sáng tâm sáng, khi gã sai vặt kia to gan nhìn hắn thì hắn cũng đã thấy dung mạo của người đó. Hoặc có thể nói đến gần họ, đơn giản là vì nhìn dáng người hắn không phải là người trong vương phủ.

Nhãn lực này cũng là luyện từ trong quân đội, quân cận vệ của hắn có hơn vạn người, chỉ cần có thêm một người mới thì hắn cũng có thể nhận ra.

Hơn nữa thân hình như vậy thì căn bản không phải là gã sai vặt.

"Không, không biết."

Bạch Hương Tú cũng không dám nói mình quen nữ chính, vội vàng lắc đầu chối quan hệ với nàng ta. Nhìn tình huống ban nãy là hiểu, bản lĩnh gây chuyện của nữ chính quả nhiên là vô địch, nàng cảm thấy cực kỳ hoảng loạn.

"Ồ? Vì sao lại nói chuyện với nàng lâu như vậy?" Thực ra các nàng làm gì hắn đều biết, đơn giản mấy lời nhảm nhí của hạ nhân đã bị các nàng nghe, nhưng sao nàng lại giải thích với một gã sai vặt?

Hay nàng đã sớm biết người kia là ai, hay là có chuyện gì khác?

"À, thϊếp thân và gã sai vặt kia là... không may đυ.ng phải, nghe được những người kia nói lung tung nên mới trốn đi. Mà thϊếp thân thật sự không quen nàng. Chẳng qua là cảm thấy nàng không phải người xấu."

Tốt nhất đừng nên nói xấu nữ chính, lỡ như đột nhiên bị tính vào nợ cũ, một chuyện này cũng có thể định thành tội danh rồi bị loạn côn đánh chết đó!

"Khụ, đúng vậy... Ta nhìn tiểu tử kia hình như cũng bị dọa nên mới chạy, không giống người sẽ làm chuyện xấu."

Một vị thiếu gia trong những nam tử kia mở miệng nói tiếp theo câu của Bạch Hương Tú, nhưng suy nghĩ trong lòng hắn lại là, vương gia, ngươi tuyệt đối đừng có phái binh đuổi gϊếŧ vị hôn thê của ngươi!

Ồ, lại có người thay nàng nói chuyện. À không, là thay nữ chính nói chuyện. Bạch Hương Tú theo bản năng ngẩng đầu lên, đúng lúc thấy được ánh mắt hốt hoảng của vị công tử kia.

Nhưng chỉ nháy mắt này nàng đã khẳng định người có dung mạo tương tự nữ chính này, lại còn thay nữ chính nói chuyện chính là huynh trưởng duy nhất của nàng ta, pháo hôi to đùng trong truyện!

Nghĩ đến hắn vì nữ chính mà chết, nữ chính lúc đó vẫn còn chơi trò trốn tìm đuổi bắt với vương gia, nàng lại cảm thấy không đáng thay vị huynh trưởng này.

Lớn lên tuấn mỹ, tính tình lương thiện, lại nghe lời. Có huynh trưởng như vậy thì nàng cũng muốn ở thế giới này lâu thêm mấy năm. Đáng tiếc, đây là của nữ chính, đúng là ghen tị ước ao với nàng ta quá!

Bạch Hương Tú yên lặng thu hồi ánh mắt, nhưng lúc thu ánh mắt về có dừng lại trên mặt nam phụ Tống Hiểu Nguyệt 0.1 giây, phát hiện hắn cũng đang nhìn nàng thì không khỏi gấp gáp. Đây là chú ý đến nàng sao?

Nhưng lúc cúi đầu thì lại thấy ánh mắt hắn chuyển về phía hồ nước, tâm lại lạnh lẽo, xem ra hào quang của nữ chính rất lợi hại, trong thời gian ngắn đúng là không thể kéo tâm của những nam nhân này về.

"Ồ? Ngược lại bản vương lại cho rằng phạm người tất tru (1), người đâu, bắt người mới chạy trốn kia lại cho ta."

(1) ý là người đυ.ng đến mình thì phải bị tiêu diệt.

Mắt Long Hành không mù, Bạch Hương Tú có thể nhìn ra thì sao hắn lại không nhìn ra?

Không ngờ gan của vị Lâm tiểu thư kia lại lớn như vậy, vậy mà lại ngang nhiên chạy vào vương phủ, lại cùng nói chuyện với nữ nhân này. Nhưng hôm nay tâm trạng hắn tốt, tạm thời tha cho nàng ta đi!