Chương 872: Thiếu đốc chủ, nuôi mèo không? (45)

Edit: Snowdrop_88

***

Bởi vì truy tra không ra bất luận manh mối gì, cho nên chỉ có thể mỗi ngày đều ở ngoài điện đứng phạt.

Hai anh em cùng cảnh ngộ, cùng nhau tiếp thu lễ rửa tội bằng ánh mắt khác thường của các triều thần đi ra khi buổi triều kết thúc.

Cùng nhau trở thành trò cười trong và ngoài cung .

Vốn dĩ thời điểm ban đầu hai người đồng thời đứng ở bên ngoài cũng không cho nhau phản ứng gì, chỉ là trầm mặc không nói lời nào.

Nhưng vẫn luôn luôn đứng như vậy cũng thật sự nhàm chán...

Vì thế rốt cuộc có một ngày Chử Chiêu dẫn đầu mở miệng...

"Trong kinh thành càng ngày càng nhiều án mạng, không biết quốc sư đại nhân có cao kiến gì không?"

"Ta cảm thấy hẳn là yêu nghiệt quấy phá." Biện Hành nghiêm túc trả lời.

"Quốc sư đối với hàng yêu trừ ma hẳn là thực hiểu biết mới đúng, chẳng lẽ đến bây giờ đều không có manh mối sao?"

Yêu nghiệt?

Chử Chiêu đúng là không phải thật tin!

"Yêu nghiệt kia thủ pháp rất cao, hơn nữa hẳn là tu vi thâm hậu, tạm thời ta vẫn chưa truy tra được bất cứ tung tích gì. Bất quá lưới trời tuy thưa nhưng khó lọt, sớm hay muộn có một ngày nhất định sẽ lộ ra dấu vết."

"Quốc sư đại nhân tựa hồ thật đủ tin tưởng?"

A, sớm hay muộn có một ngày...

Nếu còn tiếp tục như vậy chỉ sợ mệnh của hai người bọn họ cũng đợi không được cái "sớm hay muộn có một ngày" kia.

"Ta chỉ là tin tưởng thiên lý sáng tỏ, tất có báo ứng mà thôi."

Chử Chiêu: "......"

Mạch não của quốc sư này có điểm thần kỳ.

Hai người bởi vì thường xuyên ở ngoài điện phạt đứng, thời gian lâu dài thế nhưng sinh ra một loại giao tình không rõ.

Nhưng cũng không thể coi như giao tình tâm đầu ý hợp gì, nhiều lắm cũng chỉ tính là quân tử chi giao nhạt như nước.

"Quốc sư đại nhân thật không quá giống trong tưởng tượng của ta lắm." Chử Chiêu nhàn nhạt mở miệng nói.

Vốn dĩ tưởng là người tự cho là thanh cao cho nên hắn vẫn luôn kính nhi viễn chi. Sau khi tiếp xúc lại phát hiện Biện Hành người này không tính là tự cho là thanh cao, hắn rõ ràng chính là mạch não kỳ lạ.

"Thiếu đốc chủ cùng trong tưởng tượng của ta cũng không quá giống nhau." Biện Hành khách khách khí khí trả lời.

...

Bởi vì mỗi ngày ở ngoài điện đứng phạt nên màu của Chử Chiêu so với lúc trước đã đen hơn không ít.

Trong kinh thành xảy ra nhiều án mạng như vậy, Đường Hoan không cần bẻ móng vuốt để tính cũng biết chuyện này khẳng định có quan hệ với khí vận chi nữ Ngọc Tiên.

Nhưng chỉ có một mình nàng biết hình như cũng không có cái trứng gì để dùng a!

Vì thế trong lòng ngo ngoe rục rịch, lại muốn làm chút sự tình.

Nếu có thể làm cho quốc sư Biện Hành cảm thấy được khí vận chi nữ là hồ yêu thì sao?

Nhưng làm thế nào vạch trần Ngọc Tiên là hồ yêu thì tạm thời không nghĩ ra được...

Không nghĩ!

Hai cái đại móng heo, một cái là nam chủ, một cái là Boss phản diện.

Còn cần một con mèo như nàng nhọc lòng nhiều như vậy, có ý tứ lắm sao?

Nhưng Đường Hoan trăm triệu lần không thể tưởng tượng được chính là, nàng còn chưa kịp làm sự tình thì sự tình cũng đã bắt đầu làm nàng!

Hiện tại phàm là người có tâm đều biết thiếu đốc chủ Đông Hán Chử Chiêu có một con mèo nhỏ được phủng trong lòng bàn tay.

Tướng mạo cực xấu, thân mình là cam trắng giao nhau, mặt lại là hắc bạch phân minh.

Cũng đúng là bởi vì xấu đến đặc sắc như vậy, cho nên mới có nhiều người biết đến.

Ngọc Tiên vô tình biết được diện mạo của con mèo này, tức khắc liền nhớ đến thời điểm lúc trước nàng chuẩn bị thông đồng Biện Hành, gặp được con mèo chết tiệt kia!

Cũng là cam trắng giao nhau, lớn lên cực xấu!

Hay hai con mèo này là cùng một con?

Ngọc Tiên vốn là ý định muốn khiến cho Chử Chiêu không thoải mái, vì thế làm nũng với lão hoàng đế nói: "Thần thϊếp từ trước đến nay yêu nhất chính là mèo, nghe nói Chử đốc chủ dưỡng một con mèo nhỏ cực kỳ đáng yêu, không biết có thể cho thần thϊếp gặp một lần không?"