Chương 871: Thiếu đốc chủ, nuôi mèo không? (44)

Edit: Snowdrop_88

***

Trong xương cốt yêu loại vốn dĩ cất giấu hung tính, sau khi làm ra mạng người ngược lại khiến Ngọc Tiên càng thêm hưng phấn.

Tâm tình trường kỳ phẫn uất cũng nhờ đó mà giải tỏa được không ít!

Một chút thị vệ thủ vệ cung thành bị chết thì còn không có việc gì, nhưng những trưởng tử đích tôn của trọng thần trong triều đột nhiên yên lặng không một tiếng động chết đi, tức khắc sự tình đã nháo lớn lên.

Toàn bộ kinh thành nơi nơi đều làm tang sự, tạo nên tình cảnh bi thảm.

Các triều thần hôm nay người này ôm bệnh không tảo triều, ngày mai người khác ôm bệnh không tảo triều, nếu không nhanh chóng giải quyết mà nói, toàn bộ triều đình chỉ sợ sẽ loạn thành một đoàn!

Bởi vì nhân số chết đông đảo, hơn nữa cách chết lại phá lệ quỷ dị, cho nên chuyện này tự nhiên mà rơi xuống trên người quốc sư đại nhân Biện Hành.

Hơn nữa, Đông Hán lại là tâm phúc của Hoàng Đế.

Cho nên trách nhiệm truy tra chuyện này, đơn giản lại phân một nửa đến Đông Hán.

Hai người Chử Chiêu cùng Biện Hành phái nhân thủ hợp tác truy tra.

Hai người kia đối với Ngọc Tiên mà nói, đều là kẻ thù nhìn không thuận mắt!

Hai nam nhân mắt chó mù, tự cho là thanh cao, cư nhiên không chỉ làm lơ nàng, còn nhục nhã nàng!

Ngọc Tiên âm trắc trắc cười.

Tròng mắt vừa chuyển, liền nghĩ ra một kế hay.

Một kẻ gọi là quốc sư đại nhân, một kẻ gọi là thiếu đốc chủ Đông Hán đúng không?

Vốn dĩ nàng nghĩ đã nháo ra nhiều mạng người như vậy nên chuẩn bị tạm thời nghỉ một chút, để chuyện này tự nhiên mà bình phục xuống.

Nhưng nếu người tiếp nhận cái công vụ này chính là hai kẻ thù của mình...

Tức khắc Ngọc Tiên liền nổi lên tâm tranh cường háo thắng.

Ta càng muốn ở thời điểm các ngươi truy tra lại một lần thêm một lần nháo ra mạng người, nhưng các ngươi lại không thể nào bắt được ta!

Nếu dám xem thường ta, phải cho các ngươi trả giá đại giới...

...

Chử Chiêu cùng Biện Hành, sau khi hai người cùng tiếp nhận kiện án tử.

Kỳ thật cũng không có bất luận cái giao thoa gì, rốt cuộc chính tà không đội trời chung.

Chử Chiêu là người có lòng tự trọng cực cao, hắn có thể vì mạng sống và sinh tồn mà hướng Lý công công tất cung tất kính. Nhưng lại không muốn cùng Biện Hành đứng chung một chỗ, không muốn có nhiều lui tới.

Rốt cuộc hai người tuổi xấp xỉ, đối phương là một nam nhân đường đường chính chính, có được thứ đồ vật mà cả đời này hắn đều không thể có!

Tự tôn của nam nhân rất vi diệu, làm Chử Chiêu phá lệ không muốn cùng nam tử xấp xỉ tuổi mình đứng chung một chỗ.

Mà Biện Hành, vốn dĩ trời sinh tính tình lãnh đạm.

Cho nên hai người tuy rằng đồng thời vâng mệnh phá án, lại trước nay đều không có giao lưu qua.

Làm cho kết quả chính là...

Ở thời điểm hai người bọn họ phụng mệnh truy tra, lại có trưởng tử đích tôn của trọng thần trong triều bị chết, hơn nữa cách chết cùng những người phía trước đều giống nhau như đúc.

Ngọc Tiên đắc ý dào dạt.

Còn tưởng rằng trên người các ngươi có khí vận không giống nam nhân tầm thường, nhưng so với nam tử bình thường các ngươi có chỗ gì hơn người đâu?

Bất quá cũng như thế thôi.

Trong triều đình tình cảnh bi thảm, thánh thượng tức giận.

Một kẻ là quốc sư được sủng ái, một kẻ là thiếu đốc chủ Đông Hán được tín nhiệm, vậy mà trước sau bỏ hơn một tháng không chỉ không phá được án, ngược lại người chết càng thêm nhiều!

Cùng cấp với phế vật!

Hơn nữa Ngọc Tiên còn thường thường ở bên gối lão hoàng đế thổi gió, như có như không mà nói một hai câu: quốc sư cùng người Đông Hán bất quá cũng chỉ như thế.

Vì thế lão hoàng đế càng thêm tức giận.

Mỗi ngày thượng triều đều phải dò hỏi Biện Hành cùng Chử Chiêu một lần, đã tra ra đến tột cùng là người nào ở sau lưng quấy phá chưa?

Nếu trả lời "chưa tra ra" liền cho hai người ra bên ngoài điện đứng.

Quốc sư đại nhân cùng thiếu đốc chủ đều coi như là thiên nhân chi tư, cùng đứng ở trước điện dưới ánh nắng mặt trời cũng tạo thành một đạo phong cảnh đẹp.

--------------------

Editor: Mình đã trở lại rồi đâyyyyyy