Chương 5

Không thể hiểu được bằng cách nào đó xuyên qua thành nữ phản diện bị mọi người phỉ nhổ còn chưa đủ bất hạnh sao? Hơn nữa vị hoàng tử bá đạo yêu tiểu Mary Sue của cô thật sự chỉ bị làm màu mỗi một chỗ này sao?

Người bình thường sẽ giống nam chính đối với nữ phụ là mỹ nữ ôn nhu hiền huệ đều không cần, đi theo đuổi một cái ngốc bạch ngọt nhiều năm như vậy? Làm vai ác Ôn Du sau này chỉ là thay đổi kiểu tóc, lấy mắt kính, vì cái gì mà giá trị nhan sắc đột nhiên được tăng cao tự như chỉnh dung nhan. Quan trọng nhất chính là, nơi nào mà bọn học sinh lại chỉ nghĩ đến việc yêu đương thay vì học tập ở cao trung chứ ah! Từ sáng sớm tới xế chiều không thể là một cái đầu toàn về yêu đương sến súa chứ, không thì ai sẽ là người xây dựng một tổ quốc tươi mới ah?

Ôn Du bóp nghẹn một bụng không có chỗ nào trút bỏ, chỉ có thể tự an ủi mình trong vô vọng: Không đúng, không đúng trong thế giới ảo những người muốn tìm kiếm cảm giác thực tế, ngay từ đầu liền thua.

Hệ thống cũng thực sự mặc kệ, phảng phất là vì muốn tránh cho cô lần thứ hai có cơ hội đặt thêm câu hỏi, nháy mắt chả thấy tăm hơi đâu.

Lưu lại Ôn Du đang trải qua một đoạn tư tưởng suy nghĩ nổ mạnh trong đầu, nhân sinh thật là khó khăn, tự thân thực lực không đủ, cấp trên mặc kệ không hỏi, thật là một củ cải trắng trên đất vàng ( kiểu hạt cát trên sa mạc theo mình hiểu)

Tuy rằng trong đầu còn bảo tồn ký ức của nguyên chủ, nhưng vị Ôn Du kia cũng không hơn không kém học tra là mấy, thậm chí tri thức đang có còn không bằng cô nha. Cô với đề bài văn học còn có thể đoán mò mà điền một ít, đến các môn khoa học tự nhiên thì cũng chỉ có thể hai tay ấn giấy trắng, hai mắt nhìn trời xanh, cái gì cũng không biết, toàn bộ dựa vào trắc nghiệm điền bừa lấy điểm. Muốn cô đi bổ túc giúp Hứa Sí.....

Ôn Du đỡ trán, đây không phải là một sự hiểu lầm sao.

Mơ màng hồ đồ hết một ngày kiểm tra, tiếng Anh thì có chút nắm chắc, có thể cứu vãn. Ôn Du khi còn nhỏ ở nước ngoài ngây ngốc một đoạn thời gian, tiếng Anh xem như là ngôn ngữ cô học từ bé đến lớn đi, làm bài tiếng Anh cũng tương tự như làm bài ngữ văn cấp tiểu học.

"Lần này giáo viên ra đề là ma quỷ à? Toán học toàn dựa vào lừa gạt, Ngữ văn hiếm lạ, cổ quá, Tiếng Anh đọc không hiểu thì cũng bỏ qua, nhưng kia kĩ năng nghe như nghe tiếng quạ kêu vậy? Cả quá trình mình chỉ nghe rõ mỗi "9pound and 15 pence " ( 9 bảng và 15 xu thường có trong bài kiểm tra nghe tiếng anh), đó là vì đây là câu hỏi đầu tiên trong bài nghe tiếng Anh mỗi lần. "



Hạ Tiểu Hàn mỗi lần kiểm tra xong một môn học túm lấy cô lại bắt đầu phàn nàn, Ôn Du xem không hiểu đề cũng không thể không đồng ý hơn, lại nhìn không được mà nhắc nhở cô ấy ""9pound and 15 pence " là đáp án bài nghe, cậu sẽ không điền sai đáp án trên tờ phiếu trả lời chứ "

Đã làm không biết bao nhiêu lần kiểm tra tiếng anh của bạn học Hạ Tiểu Hàn:????

" Thì ra là thế! Khó tránh phần nghe của mình luôn chỉ có vài điểm."

Đây không phải là thể loại ngốc bạch ngọt nữa rồi đi!

____

Ai cũng kiệt sức và kiệt sức sau một ngày thi liên tục. Ôn Du và Hạ Tiểu Hàn ở cùng ký túc xá, thượng cẳng chân hạ cẳng tay, đương nhiên là tay trong tay qua lại như tất cả những cô gái nhỏ tuổi này.

Ôn Du ôm chiếc áo khoác nặng của Hứa Sí mà yên lặng lắng nghe, còn Hạ Tiểu Hàn thì đang nói chuyện phiếm, miệng chạy tàu lửa, cũng không quên hỏi cô có nặng không, có thể mang hộ về phòng.

Nhìn nữ chính quá thiểu năng trí tuệ được vô số độc giả hâm mộ, Ôn Du không kìm chế được yêu thích, rốt cuộc cũng hiểu tại sao hầu như tất cả nhân vật chính diện trong sách đều thích cô ấy.

Một năm tu dưỡng sau tai nạn xe cộ, cơ hồ chặt đứt liên hệ với thế giới bên ngoài, vì khoảng cách mà mối quan hệ bạn bè trước kia cũng dần dần phai nhạt, bên cạnh chỉ có cha mẹ luôn luôn bận rộn với công việc cùng những lời nói không tốt của người hầu. Ôn Du cô đơn quá lâu rồi, Hạ Tiểu Hàn đột nhiên xông vào thế giới của cô như lửa đốt, vui sướиɠ vô cớ, nhưng cũng vui sướиɠ nhất.