Chương 6

Phòng kí túc xá của Ôn Du có bốn người, điểm khác biệt với hai người đó chính là hai bạn học còn lại đều lại những học sinh mũi nhọn của lớp, đen đen gầy gầy kêu Lâm Hạ, ngũ quan đoan chính, mang mắt kính còn lại là Lư Vi Vi, ngày thường ở chung tuy rằng không chọc phá lẫn nhau nhưng tóm lại vẫn có vài phần ngại ngùng.

Lư Vi Vi cùng nguyên chủ quan hệ không tốt lắm, hai người ở trong phòng đối chọi ngay gắt đã là chuyện thường ngày, lúc này thấy nàng ôm về một chiếc áo khoác, theo quán tính châm chọc nói: " Nha, nha đầu nghèo rốt cuộc mua quần áo mới?"

Nguyên chủ ở nhà không được sủng ái, từ nhỏ đến lớn quần áo mới không có quá vài món, phần lớn là đồ mà người thân hay con cái họ không cần nữa. Ôn Du trước kia buồm xuôi gió thuận, còn không có bị người như vậy thẳng thừng đả kích, trong lúc nhất thời thế nhưng có chút mới lạ, ô nhu đáp: "Không phải của tôi."

" Tôi biết ngay mà" Lư Vi Vi cười lạnh tiếng, ngữ điệu kéo dài " Cô hôm nay sao tự dưng lại có nhã hứng phá tiền"

Vẫn luôn ngồi trên giường đọc sách, Lâm Hạ cũng không nghe nổi nữa: " Nhà cô ở biệt thự lái bảo mã (BMW) à? Tích đức trên mồm đi"

" Cô không nhìn ra sao? Đây là quần áo của nam nhân nha. Người ta bảo tiểu Du giúp giặt hộ quần áo, không giống ai đó, lớn như thế rồi còn không có ai theo đuổi." Hạ Tiểu Hàn nhăn mặt làm mặt quỷ về phía cô ta, không để ý tới sắc mặt trắng bệch của Lư Vi Vi, sau đó quay đầu nhìn Ôn Du, " quần áo mùa đông không dễ khô, mình mới mua một cái máy sấy, cậu giặt xong có thể dùng nó."

Ôn Du ngoan ngoãn gật đầu, cô cũng phải đồ ngốc, có thể nhìn ra tiểu Hàn đối với cô là thật sự tốt, trong nguyên tác, nguyên chủ đã làm bao nhiêu chuyện bất lợi, cô ấy có thể lựa chọn tha thứ, điều này thể hiện tình cảm sâu đậm.

Cô hiện tại không phải Ôn Du vô tâm vô phổi kia, tự nhiên phải bảo vệ thật tốt người bạn duy nhất này của mình.

Phía sau, Lục Vĩ Vĩ vẫn tiếp tục dán vào, tự lẩm bẩm: " Cùng cô ta nói chuyện quan hệ nam nữ thì có thể là cái thứ nam sinh gì chứ? Tặng không tôi cũng không cần."



Ôn Du nghe thấy khuôn mặt lạnh lùng, cao cấp của Sí Hứa bị cô ta hạ thấp như vậy, nhịn không được phụt ra một tiếng cười, suy nghĩ một lát đáp: "Anh ta cũng rất được đó."

Lưu Vi Vi thấy cô không có ý định đấu võ mồm, tự ca cũng mệt mỏi, liền cảm thấy không thú vị mà đi rửa mặt, trước khi đi còn không quên hừ lạnh một cái.

Mùa đông quần áo tốt nhất giặt bằng tay, Ôn Du lại có ít kinh nghiệm giặt quần áo, chỉ có thể dựa vào ký ức bắt chước động tác nhân vật trong phim truyền hình.

Áo khoác của Hứa Sí mùi không tốt cho lắm, không chỉ bị nhúng vào nước súp cay nồng của mì gói lại còn vương vấn mùi khói khiến cô nhíu mày suýt chút nữa cơ hồ ngừng thở.

Cô lần đầu tự mình giặt một chiếc áo khoác mùa đông dày, kinh ngạc phát hiện việc tạo ra bọt bong bóng cần nhiều sức lực hơn vẻ ngoài, lông vũ mềm mại bên trong áo khi gặp nước càng thêm nặng đến không thể tưởng tượng được.

Ôn Du một bên giặt một bên nghĩ, cô nên làm thế nào để đem thành tích của Hứa Sí đi lên đây?

Lấy cái chết đe dọa nội tâm của anh ta tuyệt đối sẽ không có một chút nào dao động, lấy lý phục người thì chỉ làm râu ria để người khác chê cười, lấy thân báo đáp....

Phi phi phi! Nghĩ cái gì đâu, người ta có thể coi trọng cô sao? Huống chi cô lại có cái khát vọng theo đuổi lý tưởng làm thanh niên trong thời đại mới, mới không vì cái loại chuyện này mà bán đứng mình.

Ôn Du nghĩ không ra nguyên do, chỉ có thể thay đổi nội dung nghĩ, Ừm đúng rồi, tốt nhất phải để anh ta bỏ thuốc đi đã, cô là không chịu nổi cái mùi này rồi.