Chương 33

"Cậu thấy sao hả!" Hạ Tiểu Hàn tức giận giậm chân, khi nhìn thấy có mấy nam sinh đang đi lại gần, cô ấy đột nhiên ý thức được phản ứng của mình hình như không được thục nữ lắm, vì vậy hạ giọng hỏi cô: "Tiểu Du, Tiểu Du, bây giờ mình đẹp không? Tóc có rối không?"

Ôn Du hết cách với cô ấy, dùng bàn tay rảnh vuốt mái tóc bị gió thổi loạn của cô ấy, lúc này Sầm Dương mới chuyển sự chú ý sang Ôn Du.

Rất sớm trước đó cậu ta đã nghe nói qua Hạ Tiểu Hàn lớp A3, là một ứng cử viên nặng ký cho ngôi vị hoa khôi trường, ở trường học cô ấy còn có một nhóm người hâm mộ trung thành. Trước kia cậu ta có gặp qua cô ấy từ xa vài lần, dáng vẻ đúng là nhẹ nhàng khoan khoái, mang theo tinh thần phấn chấn đặc biệt của thiếu nữ, làm cho người ta không thể rời mắt. Không ít nữ sinh khi đứng chung một chỗ với Hạ Tiểu Hàn đều sẽ biến thành lá xanh làm nền cho hoa hồng, không ngờ tới cô gái lúc này ở bên cạnh cô ấy lại không có chút gì để so sánh, ngược lại còn mơ hồ đè trên cơ cô ấy.

Khác với thiếu nữ tràn đầy sức sống như Hạ Tiểu Hàn, cô gái này lớn lên trông dịu dàng, làn da trắng nõn gần như trong suốt dưới ánh mặt trời, cực kỳ giống với nước sông Giang Nam vừa chạm vào đã vỡ.

Dưới tình huống như vậy, cô không hề hoảng loạn, ngược lại còn dịu dàng nhỏ nhẹ an ủi Hạ Tiểu Hàn không ngừng nức nở, lúc cúi mắt lông mi rủ xuống, bóng tối như sương mù rơi vào đáy mắt.

Sầm Dương hay nói luyên thuyên hiếm khi lại mất khả năng ngôn ngữ, không dám tin quét mắt nhìn cô một lần nữa, sững sờ hỏi: "Ôn Du?"

Ôn Du liếc cậu ta một cái: "Ừ."

Đường nét của cô gái nhỏ trước mắt gần như trùng khớp với cô gái quê mùa u ám mấy ngày trước, Sầm Dương không kiềm chế được vẻ kinh diễm trong mắt, hình như cậu ta có chút hiểu tại sao anh Sí lại để ý đến cô như vậy.

Nếu có thể theo đuổi được cô gái này, đừng nói để ý, muốn cậu ta dâng trái tim ra tặng cho cô cũng được.

Hứa Sí chạy theo sát phía sau cậu ta tới, bởi vì vừa trải qua vận động mạnh nên anh hơi thở dốc, trên trán chảy chút mồ hôi. Ánh mắt anh dừng lại trên khuôn mặt trắng bệch của Ôn Du, trầm giọng hỏi: "Bị dọa rồi à?"

Hạ Tiểu Hàn - người bị hại chân chính hoàn toàn bị bỏ qua: ???

Ôn Du không trả lời, chậm rãi cười: "Lại hút thuốc?"

Cô chỉ dùng bốn chữ đã làm cho cơ thể Tiểu Bá Vương không sợ trời không sợ đất cứng đờ. Anh không dấu vết liếc Sầm Dương một cái, sau đó không chút để ý nói trong ánh mắt kinh dị của người ở phía sau: "Sau này không hút nữa."

Bạn thuốc Sầm Dương cũng bị phớt lờ: ???



Sầm Dương khóc không ra nước mắt, ai có thể ngờ tiết thể dục lại biến thành hiện trường thức ăn cho chó, tuy rằng Hứa Sí và Ôn Du đứng cùng một chỗ quả thật là cảnh đẹp ý vui, nhưng...

Được rồi, không có nhưng, cậu ta sẽ rơm rớm nước mắt ăn phần cơm chó này trước, về sau anh Sí nhất định là người bị vợ quản nghiêm.

Nhờ có Ôn Du bảo Hứa Sí đến quầy bán đồ vặt mua khăn giấy và nước khoáng, máu mũi của Hạ Tiểu Hàn cuối cùng cũng ngừng chảy. Nước mắt cô ấy còn chưa khô, nhưng lửa giận đã tiêu hơn phân nửa, xua tay về phía Sầm Dương như đuổi ruồi: "Cậu đi đi, tôi không sao rồi."

Sầm Dương thấy bà cô này không dây dưa thì âm thầm thở phào nhẹ nhõm, khi quay đầu còn nhìn về phía Hứa Sí, lại phát hiện anh không có ý định đi ngay.

Anh không nói gì, lấy từ trong túi áo ra vài miếng dán làm ấm tay nhét vào trong tay Ôn Du, chắc là vừa rồi đi quầy bán đồ vặt mua, sau đó ngẩng đầu ý bảo cùng rời đi.

Lúc này Sầm Dương mới nhìn kỹ Ôn Du một cái, cơ thể cô gái này rất gầy, quần áo mặc cũng mỏng, cho dù vào mùa đông tất cả mọi người đều quấn như gấu cô cũng mỏng như tờ giấy.

Lại nhìn gò má và mu bàn tay bị đông lạnh đến đỏ bừng, dễ biết là bị lạnh đến sắp cứng rồi.

Sầm Dương kìm lòng không đậu lộ ra nụ cười như cha già, trời xanh có thể chứng giám, anh Sí cuối cùng cũng trưởng thành rồi.

"Còn đau không?" Ôn Du nhẹ nhàng lau nước mắt trên mặt Hạ Tiểu Hàn, giọng nói mềm mại như dỗ trẻ con.

"Không đau." Hạ Tiểu Hàn cọ vào lòng cô: "Đàn ông đều là móng heo, vẫn là Tiểu Du tốt nhất!"

"Lục Ninh cũng vậy sao?"

"Lục Ninh..." Cô ấy do dự một lát, âm thanh bất giác mềm nhũn, mang theo chút giọng oán trách: "Cậu ấy cực kỳ ngu ngốc!"

Ôn Du cười sờ sờ đầu cô ấy, lặng lẽ nắm chặt miếng dán giữ ấm trong tay. Chúng nó chưa được mở ra, cầm trong tay vẫn lạnh như băng, nhưng lại làm đáy lòng cô rung động một trận.