Chương 34

"Em hiểu rồi, cho nên đề bài này nên làm như vậy..."

"Chính là như vậy!"

Nội tâm Trần Nhiên rưng rưng nước mắt, cách lần đầu tiên Ôn Du tới hỏi đề ông ấy đã qua hơn một tuần lễ, sự tiến bộ nhanh chóng của cô mấy ngày nay ông ấy đều thấy trong mắt, cô nhóc này logic rõ ràng, tư duy nhanh nhạy, không biết vì sao mà đã từng đứng ở vị trí thứ hai đếm ngược trong lớp. Nhưng anh hùng không bàn xuất thân, mặc kệ thành tích trước kia của cô kém bao nhiêu, ông ấy tin tưởng bạn học Ôn Du có thể đuổi kịp rất nhanh và vượt qua phần lớn đa số học sinh - dù sao thiên phú không phải là thứ mà ai cũng có, mà cô thì là người rất có thiên phú không thể nghi ngờ.

Nếu như lúc ông ấy đi học có thể thông minh như cô, hôm nay sao còn có thể chỉ là một giáo viên trung học phổ thông bình thường, hẳn đã sớm nắm giữ gia sản ngàn vạn đi lêи đỉиɦ cao của cuộc đời. Về phần hiện tại, tuy rằng Trần Nhiên quả thật có tài sản vài chục triệu, nhưng đáng tiếc tất cả đơn vị tiền tệ của ông ấy đều là "Hạt Đậu Vui Vẻ", ngày nào trang web đấu địa chủ cũng phát một đống.

"Cảm ơn thầy!" Đáp án được viết xuống trong nháy mắt, Ôn Du ngẩng đầu mỉm cười với ông ấy: "Gần đây thật sự vất vả cho thầy rồi, em luôn tạo thêm phiền phức cho thầy."

Vẻ ngoài Trần Nhiên hiền lành, tính cách cũng dễ chịu, trong mấy ngày ở chung với Ôn Du vô hình đã kéo gần khoảng cách, bỏ đi rất nhiều dáng vẻ của một giáo viên, cười ha hả nói đùa: "Đâu có! Thầy còn muốn cảm ơn em, nếu như em không đến, thầy sẽ lãng phí thời gian cho đấu địa chủ. Em không biết thôi, vận may đánh bài của thầy, thua "Hạt Đậu Vui Vẻ" ào ào, giống như làm từ thiện vậy."

Thầy giáo vật lý bên cạnh giả vờ đau buồn tiếp lời: "Đáng tiếc bạn học Ôn Du rất ít khi tới tìm tôi hỏi đề vật lý, thật sự là ghen tị với thầy Trần!"

"Gần đây em cũng đang tự học sách giáo khoa vật lý, tích góp được không ít đề bài muốn hỏi thầy..." Ôn Du bị làm cho đỏ mặt, nhỏ giọng vội vàng giải thích, sau khi ý thức được đây là nói đùa thì mặt càng đỏ hơn.

Các giáo viên khác trong phòng làm việc đã rất quen mắt đối với cô nhóc xinh đẹp cử chỉ lễ phép gần như mỗi ngày đều tới hỏi đề này, lúc này thấy cô nhóc bị trêu chọc thì đều cười nhìn qua góp vui: "Thầy thế này là không được đâu, nhìn cô nhóc người ta xấu hổ kìa."



Ôn Du có chút ngượng ngùng cười cười, sau khi nói chuyện phiếm với các thầy cô vài câu, cô thu dọn giấy nháp và đồ dùng xong rồi khẽ khom người nói: "Thời gian không còn sớm nữa, em về lớp trước đây ạ, cảm ơn thầy."Bộ dạng Trần Nhiên vẫn là dáng vẻ hiền lành như phật Di Lặc uống ngụm trà: "Về đi, sau này nhớ thường xuyên đến đấy."

Cô nhanh chóng ra khỏi phòng giáo viên, suy cho cùng thì các giáo viên dù sao cũng là người bình thường vô cùng có lòng hiếu kỳ, chờ bóng lưng Ôn Du biến mất ở cuối hành lang thì bắt đầu nhao nhao tám chuyện.

"Sao trước kia tôi không phát hiện dáng dấp cô nhóc này xinh xắn như vậy! Rõ ràng có thể dựa vào khuôn mặt kiếm cơm, lại phải dựa vào học tập, không tồi không tồi, nhân tài đáng để bồi dưỡng."

"Nghe nói em ấy thi tiếng Anh được 149 điểm, tàn sát một đống học bá lớp chọn. Bây giờ nhìn em ấy học tập hăng say, thật sự là công sức không phụ lòng người."

"Các thầy cô có nghe nói em ấy và Hứa Sí lớp A10 ở trong văn phòng tranh luận trước mặt chủ nhiệm không? Học sinh nghịch ngợm như Hứa Sí, thế mà lại ngoan ngoãn nghe lời em ấy nói, cũng lợi hại thật."

"Cái này cô không hiểu. Kết quả này phần lớn không phải bởi vì tài ăn nói của em ấy giỏi, mà là bởi vì…"

Cô giáo còn chưa nói xong, mọi người đều lộ ra ý cười ngầm hiểu.

"Các thầy cô khoan hãy nói, cô nhóc này thật sự là rất thú vị. Lúc trước tôi nghi ngờ em ấy gian lận trong kỳ thi, mắng ập xuống em ấy một trận, nếu là học sinh khác thì đã sớm khóc sướt mướt, không ngờ em ấy vẫn bình tĩnh phản bác lại tôi. Các thầy cô nói có lạ hay không, tôi bị phản bác thế mà không cảm thấy tức giận, ngược lại còn có chút thích em ấy, nghi ngờ trong lòng cũng lập tức được xoá bỏ." Giáo viên tiếng Anh - Chu Mẫn đến cửa văn phòng khoa học tự nhiên nói rồi thở dài: "Đáng tiếc xuất thân của em ấy không tốt lắm, bố qua đời mấy năm trước, chỉ có mẹ chăm sóc em ấy và chị gái, cuộc sống trôi qua có phần khó khăn. Bộ quần áo mỏng manh của em ấy tôi nhìn thôi mà còn thấy lạnh, ngón tay cũng bị đông lạnh đến đỏ rực, không biết khi nào mới có thể tốt lên."

Trần Nhiên thề son sắt trong nhạc nền của Địa Chủ Vui Vẻ: "Không sao, đánh cược tất cả Hạt Đậu Vui Vẻ của tôi, nhóc con này sớm muộn gì cũng sẽ trở nên nổi bật."