Khương Thu Nghi không để ý đến mấy ánh mắt dò xét.
Mặt cô không đổi sắc tiếp tục xem dàn nhạc biểu diễn, phảng phất như chuyện Lục Minh Thừa rời đi chẳng có nửa xu quan hệ gì với cô.
Cô thậm chí còn không đứng dậy tiễn anh.
Một lúc yên lặng, Lê Diệu bỗng nhiên bật cười.
Cô ấy nhẹ nhàng đẩy đẩy tay cô, chớp mắt: "Ghê nha."
Khương Thu Nghi chống cằm, nhìn xuống dưới lầu: "Tớ muốn xem dàn nhạc biểu diễn xong là thật."
Sỡ dĩ hôm nay cô đồng ý đi tới nơi này, ngoại trừ có dịp tụ tập với Lê Diệu bên ngoài thì quan trọng là quán bar này mời được dàn nhạc mà cô rất thích, tất nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội được xem trực tiếp.
Sau khi gả cho Lục Minh Thừa, cô gần như không được tự do ra vào mấy nơi ăn chơi như thế này nữa.
Coi như có đến, nhưng cũng là đi theo Lục Minh Thừa, hiếm khi có không gian riêng như vậy.
Lê Diệu nhìn cô, cười rồi nhẹ giọng nói: "Nên như vậy, để cho bọn đàn ông biết, chúng ta không có bọn họ cũng vô cùng vui vẻ."
Khương Thu Nghi gật đầu tỏ vẻ tán thành.
----
Một bên khác, hai người đáng thương bị vợ vứt bỏ là Lục Minh thừa cùng Hoắc Tầm đang xuống đại sản ở tầng 1.
Hoắc Tầm nhìn dáng vẻ trầm mặc không nói một lời của Lục Minh Thừa, nghĩ nghĩ rồi hỏi: "Uống một ly nữa?"
Lục Minh Thừa cự tuyệt: "Không được."
Hoắc Tầm im lặng, bỗng dưng nhíu mày, hỏi: "Bây giờ cậu về thật à?"
Lục Minh Thừa không cảm thấy có chỗ nào là không thích hợp, hỏi ngược lại: "Còn có việc?"
Hoắc Tầm ngừng lại, giọng điệu thờ ơ, hỏi: "Cậu không đợi bà xã của cậu?"
"Ừ." Thần sắc Lục Minh Thừa nhạt nhẽo, nói: "Còn có công việc phải xử lý."
Hoắc Tầm: "..."
Anh ta nhìn chằm chằm Lục Minh Thừa một hồi, phát hiện Lục Minh Thừa thực sự bình tĩnh mà nói như thật.
Hoắc Tầm trầm ngâm, nghĩ đến cuộc đối thoại của hai người vừa nãy ở trong phòng bao, rồi nhìn Lục Minh Thừa bằng ánh mắt tràn ngập đồng tình.
"Chẳng lẽ cậu không phát hiện bà xã của cậu có điểm gì là lạ?" Hoắc Tầm đi bên cạnh, dò hỏi thử.
Lục Minh Thừa gật đầu, thản nhiên lấy điện thoại ra gọi cho tài xế, sau đó điềm nhiên nói: "Ừ."
Hoắc Tầm: "???"
Hoắc Tầm bối rối mở to mắt, anh ta kinh ngạc không thôi: "Sau đó thì sao?"
Lục Minh Thừa hờ hững: "Cái gì sau đó?"
Anh khó hiểu nhìn Hoắc Tầm: "Tâm tình cô ấy không được vui, còn sau đó gì nữa?"
Hoắc Tầm: "..."
"Tâm tình vợ cậu không tốt, cậu không dỗ dành sao?" Nghi hoặc của Hoắc Tầm ngày càng lớn.
Người ta nói không về, mình liền đi về một mình? Quá thẳng nam!
Nghe vậy, Lục Minh Thừa nghiêm túc nhìn Hoắc Tầm một hồi, như có điều suy nghĩ nói: "Giống như cậu dỗ dành Lê Diệu?"
Hoắc Tầm: "?"
Hoắc Tầm còn chưa kịp nói chuyện, Lục Minh Thừa liền nhìn qua anh ta với một ánh mắt ghét bỏ: "Vừa nãy chẳng phải Lê Diệu một câu cũng chẳng thèm nói với cậu sao"
"..."
Hoắc Tầm bị lời của anh làm cho nghẹn lại, giãy dụa giải thích: "Đó là vì Lê Diệu đang tức giận với tôi."
Lục Minh Thừa "ồ" lên một tiếng, cực kì lãnh đạm: "Nhìn ra."
Hoắc Tầm nhìn thần sắc không thèm để tâm của anh, từ bỏ nói chuyện cùng với con người này.
Hoắc Tầm vỗ vỗ bả vai Lục Minh Thừa, nói nghe thấm thía: "Rồi cậu sẽ hối hận."
Lục Minh Thừa: "?"
Anh nhàn nhạt liếc Hoắc Tầm một chút, giọng điệu hờ hững: "Có ý gì?"
"Không có gì." Hoắc Tầm lắc đầu, rất đồng cảm nói: "Cậu không hiểu phụ nữ."
Lục Minh Thừa: "..."
Anh không để ý Hoắc Tầm nữa, chờ tài xế đến liền rời khỏi quán bar.
Anh quá bề bộn nhiều việc, không có thời gian để đi nghiền ngẫm tâm tư đàn bà.
Trong ấn tượng của Lục Minh Thừa, Khương Thu Nghi vẫn luôn là người vợ hiểu chuyện lại rộng lượng. Hai ngày nay khác lạ một chút, chắc chỉ do tâm tình không tốt mà thôi.
Tiêu ít tiền, qua vài ngày rồi sẽ trở lại bình thường.
---
Khương Thu Nghi xem hết buổi biểu diễn thì trời cũng đã ửng sáng.
Đèn đường trong sân tự nhiên sáng lên, cô ngẩng đầu nhìn lên, phát hiện đèn trong phòng ngủ của cô cùng Lục Minh Thừa tối thui, trong phòng làm việc vẫn còn lộ ra ánh sáng yếu ớt.
Khương Thu Nghi cũng chẳng suy nghĩ nhiều, Lục Minh Thừa là cái người cuồng công việc, thường xuyên làm việc ở nhà đến một hai giờ sáng cũng là chuyện bình thường.
Ông chủ có nỗi khổ của ông chủ.
Sau khi vào nhà, Khương Thu Nghi liền xuống phòng bếp.
Cô uống chút rượu, trong người lúc này hơi không thoải mái.
Vừa lấy nước xong, Lục Minh Thừa vừa vặn từ trên lầu đi xuống.
Nghe được động tĩnh, Khương Thu Nghi nhìn qua.
Hai người nhìn nhau, sắc mặt Khương Thu Nghi vẫn không đổi, hỏi: "Còn chưa ngủ?"
Lục Minh Thừa "ừ" một tiếng, ánh mắt dừng trên người cô.
Trên người cô còn mặc áo choàng ngoài, nhưng nhiêu đó cũng không đủ để che đi dáng người xinh đẹp của cô.
Ánh choàng mở rộng, vừa vặn có thể để anh nhìn thấy làn da trắng nõn ở xương quai xanh lộ ra của cô.
Vừa trắng vừa tinh tế, dưới ánh đèn vàng nhạt, nó càng thêm bắt mắt.
Ở giữa xương quai xanh, còn có sợi dây chuyền ngọc bích, nổi bật càng thêm rạng rỡ.
Lục Minh Thừa bất động thanh sắc quan sát cô, nghĩ đến dáng vẻ cô khi cởi bỏ áo khoác.
Anh hơi ngừng, giọng nói trầm tĩnh: "Biểu diễn thế nào?"
"Hay vô cùng."
Đôi mắt Khương Thu Nghi cong cong, nhấp miếng nước rồi nói tiếp: "Tay chơi trống của bọn họ cực kì đẹp trai."
Lục Minh Thừa: "..."
Anh không muốn nghe cô có ý khen người nào khác.
Khương Thu Nghi không để ý đến cảm xúc đang dần biến hóa của Lục Minh Thừa, sau khi uống nước xong liền nói: "Em về phòng rửa mặt, anh làm việc nhớ đi ngủ sớm một chút."
Lục Minh Thừa: "Ừ."
Đến khi bóng dáng Khương Thu Nghi khuất hẳn ở lầu một, Lục Minh Thừa mới thu hồi ánh mắt.
Anh nhìn xuống ly nước trống không trong tay, rơi vào trầm tư.
---
Quá muộn rồi, Khương Thu Nghi không có ý định ngâm bồn nữa, cởi trang phục, tắm rửa sơ qua vài gáo, cô mới nhớ tới chuyện đυ.ng mặt Lục Minh Thừa vừa nãy ở nhà bếp.
Không ngoài ý muốn, anh hẳn là đi uống nước. Mà có thể là muốn cô lấy nước giúp anh.
Dù sao nếu là cô của trước kia, Lục Minh Thừa vưa xuất hiện cô sẽ ngay lập tức hỏi anh cần gì, sau đó chủ động rót nước, ân cần đưa đến tay anh.
Nghi đến đây, Khương Thu Nghi có chút buồn cười. Cô không biết, liệu Lục Minh Thừa có phát hiện ra sự thay đổi này hay không.
Coi như là có đi, cô cũng không lo lắng anh sẽ tức giận, càng không sợ anh sẽ tính toán với cô.
Lục Minh Thừa không phải người lãng phí thời gian của mình vào những chuyện vụn vặt như vậy. Ở trong mắt anh, kiếm tiền mới là đại sự, còn mấy cái khác đều bị gạt sang một bên.
Skincare xong, Khương Thu Nghi đi đến bên giường.
Cô có hơi mệt, bình thường cô luôn tuân thủ ngủ trước 12 giờ, mà giờ đây đã là 2 giờ sáng.
Vừa nằm xuống, còn chưa kịp tắt đèn, cửa phòng liền bị người đẩy ra.
Khương Thu Nghi hơi ngưng, nhìn về phía Lục Minh Thừa.
Lục Minh Thừa nhìn cô một cái, nhàn nhạt hỏi: "Đánh thức em?"
"Không có." Khương Thu Nghi trả lời: "Vừa mới sửa soạn xong, chuẩn bị đi ngủ."
Lục Minh Thành hiểu rõ thói quen của cô, Khương Thu Nghi tiết kiệm đủ thứ, nhưng trong việc chăm sóc da, cô sẵn sàng bỏ ra tiền bạc và thời gian.
Đương nhiên cũng là bởi vì các nhãn hiệu lớn hằng năm gửi tặng Lục gia rất nhiều, Chân Bình sẽ mang một nửa qua cho bên này.
Anh gật đầu, nhìn cô: "Ừ, em ngủ đi."
Khương Thu Nghi: "ừm.", kéo chăn ra nằm.
Lục Minh Thừa tắm rửa sơ qua, rửa mặt đơn giản.
Khương Thu Nghi kỳ thật có hơi mệt nhọc, nhưng nghe thấy tiếng nước truyền ra từ trong phòng tắm, cô lại không ngủ được.
Cô nghĩ đến một chuyện, hôm sau, Lục Minh Thừa sẽ gặp mặt Từ Uyển Bạch lại lần hai, cũng không biết rồi sẽ phát sinh chuyện gì tiếp theo.
Cô suy nghĩ miên man, đến khi bên giường có động tĩnh.
Mùi gỗ đản hương nhàn nhạt thổi tới, là mùi hương trên người Lục Minh Thừa.
Mí mắt Khương Thu Nghi giật giật, không mở.
Bỗng dưng, bên cạnh truyền đến giọng nói đàn ông.: "Còn chưa ngủ?"
Khương Thu Nghi: "ừm."
Lục Minh Thừa hơi ngừng, trầm mặc vài giây rồi nói: "Tối mai chúng ta về nhà chính ăn cơm, tan tầm anh tới đón em."
Nghe vậy, Khương Thu Nghi mở mắt ra nhìn anh: "Tối nay anh có việc?"
Lục Minh Thừa: "Ừ, phương án du lịch đã được chốt, tối đó vừa ăn vừa thảo luận."
Khương Thu Nghi: "Buổi tối?"
Lục Minh Thừa gật đầu. Anh chú ý tới thần sắc Khương Thu Nghi hơi không đúng, thản nhiên hỏi: "Sao vậy?"
"Không có gì." Khương Thu Nghi khẽ cười: "Chúc anh ăn tối vui vẻ."
Lục Minh Thừa: "..."
Anh không phải là một kẻ ngốc, tự nhiên có thể thấy được chỗ không thích hợp ở trong lời nói của cô.
Lục Minh Thừa nghĩ một hồi, thấp giọng hỏi: "Anh nghe Lưu Đống nói, hôm nay hai người gặp nhau ở khách sạn?"
Khương Thu Nghi: "ừm."
Cô hơi ngừng, nâng mắt nhìn chằm chằm anh: "Anh muốn hỏi cái gì?"
Lục Minh Thừa nhìn cô: "Lưu Đống nói tiểu thư Từ của công ty đối phương chủ động chào hỏi em, hai người quen biết trước đó sao?"
"..."
Khương Thu Nghi nhìn anh một hồi, phát hiện lúc anh hỏi điều này, sắc mặt của anh cực kì tự nhiên, không có nửa điểm không ổn.
Cô nghĩ nghĩ, cũng cảm thấy bình thường.
Bọn họ hiện tại còn chưa chính thức gặp mặt, không có cảm giác động tâm là điều đương nhiên.
Khương Thu Nghi im lặng vài giây, lãnh đạm nói: "Không biết."
Lục Minh Thừa: "Biết."
Khương Thu Nghi: ?
Cô muốn hỏi anh là biết cái gì, nhưng còn chưa kịp mở miệng, Lục Minh Thừa bỗng nhiên chuyển đề tài: "Mệt sao?"
Khương Thu Nghi bối rối cúi đầu, mờ mịt nhìn anh.
Còn chưa kịp phản ứng, cô tay của cô đột nhiên bị người đàn ông cầm lấy, Lục Minh Thừa nghiêng người tới gần.
...
Chờ đến khi Khương Thu Nghi phản ứng lại kịp thì váy ngủ trên người cô đã bị cởi ra từ lúc nào.
Hơi thở của người đàn ông tới gần, chiếm đoạt tất cả suy nghĩ của cô.
Bóng đêm nồng đậm, cảnh tượng phản chiếu như những còn thuyền lăn tăn trên cơn sóng nhẹ.
Khương Thu Nghi hoài nghi Lục Minh Thừa là cố ý, nửa đêm đầu óc cô không thanh tỉnh thì thừa dịp mà đi vào.
Nhưng đến cuối cùng, còn có có chút hưởng thụ.
Sau khi kết thúc, trước lúc ngủ đi thì Khương Thu Nghi còn mơ mơ màng màng nghĩ.
Kỳ thật nếu như không có những chuyện phát sinh một năm sau, cô rất hưởng thụ sinh hoạt vợ chồng cùng Lục Minh Thừa vào những buổi đêm.
Kỹ thuật của Lục Minh Thừa rất tốt, ở trên giường cũng luôn quan tâm đến cảm nhận của cô, cực kỳ thỏa mãn như cầu sinh lý của phụ nữ đã kết hôn.
Càng quan trọng hơn là, dáng người anh chuẩn, diện mạo đẹp trai.
Có thể thường xuyên được ngủ cùng với soái ca, ai mà chẳng thích.
Trong chuyện này, hay nói Lục Minh Thừa chịu ngủ với cô, chi bằng nói là bọn họ chỉ theo nhu cầu sinh lý.
Nhưng mà làm chuyện này chỉ với điều kiện tiên quyết, là anh không ở bên ngoài làm xằng làm bậy, vậy Khương Thu Nghi cũng sẽ thoải mái ngủ với anh.
----
Buổi sáng hôm sau khi Khương Thu Nghi tỉnh dậy, Lục Minh Thừa đã không ở nhà.
Cô nằm trên giường chậm rãi mở mắt, đợi đến khi thân thể đau nhức dần dần hồi phục, cô mới miễn cưỡng ngồi lên.
Ăn xong bữa sáng, Khương Thu Nghi thấy được không ít lời mời qua wechat.
Trải qua sự kiện tối hôm trước, trong vòng có không ít người đã bắt đầu tin địa vị của cô ở Lục gia có thay đổi, cũng không giống bị bạc đãi như trong lời đồn. Thế là người nào người nấy đều tích cực nghĩ cách làm thân với cô.
Khương Thu Nghi tự động loại bỏ những lời mời đi dạo phố hay dự hội, chuyển qua nhắn cho Lê Diệu một cái tin nhắn.
Lê Diệu nói có một buổi biểu diễn thời trang trong thành phố vào buổi tối, hỏi cô có muốn đi cùng hay không.
Khương Thu Nghi: [ Được nha, chủ đề gì đấy? ]
Lê Diệu: [ Chủ đề phong cách Trung Quốc, đẹp lắm, để tớ gửi link cho cậu coi. ]
Lê Diệu tuy rằng yêu thích thương hiệu xa xỉ, nhưng cực kì sẵn lòng duy trì thương hiệu nội địa, đặc biệt là những thiết kế mang đầy màu sắc dân tộc.
Khương Thu Nghi mở link Lê Diệu gửi đến, phát hiện là một thương hiệu không mấy nổi tiếng, người sáng lập là người Trung Quốc, tất cả trang phục đều được thiết kế thiên về phong cách Trung Quốc, mang theo những nét đặc trưng của dân tộc.
Mười phần tiên khí, nhưng lại có chút hương vị đặc biệt.
Khương Thu Nghi: [ Đẹp quá. ]
Lê Diệu: [ Đúng không, bất quá lợi nhuận bọn họ không cao, lần này cũng phải kêu gọi tài trở mới quyết định mở show diễn này. ]
Khương Thu Nghi: [ Thiếu tiền? ]
Lê Diệu: [ Cậu muốn làm gì. ]
Khương Thu Nghi: [ Bây giờ tớ tài trợ có còn kịp không? ]
Lê Diệu: [ Hiện tại thì không kịp rồi, nhưng tối nay hai ta có thể mua nhiều vài bộ, giúp họ tuyên truyền. ]
Khương Thu Nghi: [ Không thành vấn đề. ]
Nói đến tiêu tiền, cô rất sẵn lòng.
---
Buổi chiều, Khương Thu Nghi cùng Lê Diệu hẹn nhau, đi làm spa trước, rồi đến tạo hình trang điểm, thay bộ váy mới, cuối cùng mới lên đường đi đến fashion show.
Show diễn không có quá nhiều người, người quen trong giới lại càng ít.
Khương Thu Nghi nhìn quanh, bỗng lóe lên một ý nghĩ.
Cô quay đầu, nhìn về phía Lê Diệu: "Lúc nãy tớ thấy không ít trang phục của họ, cậu nói xem ông chủ tài trợ cho show diễn này có còn tiếp tục đầu tư nữa không?"
Lê Diệu: "..."
Lê Diệu ngừng một hồi, dở khóc dở cười nhìn cô: "Cậu muốn đầu tư?"
"Cậu cảm thấy sao?"
"Đương nhiên là có thể." Lê Diệu nghĩ nghĩ rồi nói: "Nhưng với phong cách này, kỳ thật là khá kén người mặc, giá cả lại không hợp lí cho lắm."
Nghe vậy, Khương Thu Nghi nhướng mi: "Cậu lên wechat hay weibo kêu gọi một tiếng, tớ cam đoan không có người ngại đắt."
Lê Diệu bật cười, nhìn cô: "Để thiếu phu nhân Lục làm tuyên truyền, không phải sẽ thích hợp hơn sao?"
Đôi mắt Khương Thu Nghi sáng ngời, cô thật là có quyết định này.
Cô có thể mượn thân phận thiêu phu nhân Lục hiện tại, làm tuyên truyền một chút, thâm chí còn có thể tìm được mấy người nguyện ý giúp cô quảng bá nhãn hiệu.
"Xem xong bộ sưu tập, chúng ta đến nói chuyện với nhà sáng lập một tí." Lê Diệu bị cô nói đến nảy sinh hứng thú: "Nói không chừng thật sự có hiệu quả."
"Ok."
Bộ sưu tập trang phục thiết kế mang âm hưởng dân tộc đều toát lên được những đặc điểm riêng. Từ phong cách Thanh Hoa, đến áo khỏa đỏ chót, cũng có quần lụa mỏng màu trắng ngà. Khí chất thần tiên, cảm giác như gần với sông, tựa với núi, thật sự làm cho người ta nhìn vào phảng phất sự được lạc vào cõi tiên.
Vô luận là ý cảnh hay trang phục, tất cả đều rất đẹp, chiêu đãi người xem thưởng thức một bộ sưu tập *tinh diệu tuyệt luân.
*tinh diệu tuyệt luân: Khéo đẹp vô cùng, không gì hơn được.Xem xong, Khương Thu Nghi càng kiên định hơn với quyết định của mình.
Sau khi show diễn kết thúc, cô cùng Lê Diệu đi đến hậu trường.
Khương Thu Nghi không do dự nhiều, trực tiếp mua luôn 10 bộ mà cô cực kì chấm.
Nhân viên đứng một bên sửng sốt, kinh ngạc nhìn cô: "Tiểu thư nói muốn cái nào cơ?"
Khương Thu Nghi cười một cái, chỉ vào, nói: "Mười bộ bên kia, gói lại tất."
Nhân viên: "..."
---
Khương Thu Nghi bên này dễ dàng thương lượng làm xong thủ tục thì Lục Minh Thừa đang còn ngồi trên bàn ăn.
Anh bị mời không ít rượu, muôn đi toilet một chuyến.
Lúc đi ra, điện thoại liền rung lên.
Lục Minh Thừa rũ mắt nhìn qua, là tin nhắn chi phí chi tiêu.
Thiếu phu nhân Lục cần kiệm chăm lo việc nhà của anh, lại một phát quét hơn trăm vạn.
Lục Minh Thừa cười nhẹ, đang định cất điện thoại vào thì bên tai truyền đến giọng nói phụ nữ.
"Lục tổng."
Lục Minh Thừa nâng mắt, nhìn về phía người tới.
Là nhà thiết kế chính của công ty kiến trúc, Từ Uyển Bạch.
Anh gật đầu: "Có chuyện?"
Đối diện với ánh mắt của anh, Từ Uyển Bạch có chút co quắp.
"Tôi muốn thảo luận với anh về vấn đề thiết kế của phương án, anh xem khi nào thì thuận tiện?"
Lục Minh Thừa đang định nói chuyện, điện thoại lại rung lên.
Là wechat của Khương Thu Nghi gửi đến.
Khương Thu Nghi: [ Anh có thể cho em mượn luật sư của anh chút không? ]
Lục Minh Thừa: [ Phương diện nào? ]
Khương Thu Nghi: [ Đương nhiên là đầu tư, cũng không thể là phương diện ly hôn đi. ]
Ly hôn còn mượn luật sư của Lục Minh Thừa, chẳng lẽ muốn cô sau khi rời khỏi Lục gia còn phải trả cho anh phí mượn người nữa sao?
Cô mới không ngốc kiểu vậy.
Anh hơi ngừng: [ Khi nào? ]
Khương Thu Nghi: [ Ngày mai. ]
Lục Minh Thừa: [ Anh để Hứa Thần sắp xếp cho em. ]
Khương Thu Nghi: [ Ok. Mà tối nay anh có về không? ]
Lục Minh Thừa nhíu mày, cảm thấy không hiểu rõ lắm câu hỏi này của cô: [ Có. ]
Khương Thu Nghi: [ Ồ, đêm nay em ở ngoài chơi cùng với Lê Diệu, sẽ không về nhà. Ngày mai anh cho luật sư đến khách sạn tìm em đi. ]
Lục Minh Thừa: seen.