Chương 10

"Lục tổng."

Từ Uyển Bạch nhìn bộ dáng thất thần của anh, nhẹ giọng gọi.

Lục Minh Thừa nhanh chóng hồi thần, tắt màn hình di động, quay đầu nhìn về phía cô gái đứng bên cạnh.

Hôm nay Từ Uyển Bạch vẫn ăn mặc xinh đẹp như cũ. Vừa vặn là cuối thu, Từ Uyển Bạch phối lên cho mình một bộ vest trắng nhỏ nhỏ, bên trong là bộ váy bó trễ vai, nhìn qua vừa thông minh vừa gợi cảm.

Áo khoác ngoài mở rộng, lộ chiếc cổ trắng nõn cùng xương quai xanh tiêu chuẩn.

Đôi diện với ánh nhìn của Lục Minh Thừa, Từ Uyển Bạch không có bất kỳ né tránh, cứ như vậy mỉm cười nhìn anh.

Lục Minh Thừa ngừng lại, ánh mắt từ từ xẹt qua khuôn mặt cô ta, nhàn nhạt nói: "Cô tìm trợ lý hẹn thời gian."

Nghe vậy, Từ Uyển Bạch trố mắt một lát, phút chốc cười một tiếng: "Được, quấy rầy anh rồi."

Lục Minh Thừa "ừ" một tiếng, lập tức trở về phòng bao, không nán lại quá lâu dài.

Nhìn người đàn ông biến mất ở chỗ rẽ, Từ Uyển Bạch mới thu hồi ánh mắt của chính mình.

Bước chân cô ta hơi ngừng, đi về phía toilet.

Ngồi ở trên bồn cầu, Từ Uyển Bạch nhớ lại sự tình phát sinh mấy ngày nay.

Từ Uyển Bạch nhíu mày, có chút khó hiểu.

Vì sao thái độ của Lục Minh Thừa đối với cô ta, không có thân thiện như trong tiểu thuyết đã viết. Mà cô vợ kia của anh, hình như không hề yếu đuối giống như những gì cô ta hiểu.

[ Tiểu A, cậu xác định Lục Minh Thừa và tôi chính là nhân vật chính? ]

Từ Uyển Bạch hỏi một hệ thống đã âm thầm tồn tại từ rất lâu trước đây ở trong não cô ta.

Hơn hai năm trước, Từ Uyển Bạch không phải là Từ Uyển Bạch như bây giờ.

Cô ta chỉ là một sinh viên sắp tốt nghiệp, năng lực cũng chẳng có gì gọi là xuất chúng.

Một ngày nọ khi cô ta tỉnh lại, bên tai đột nhiên xuất hiện một âm thanh xa lạ. Âm thanh kia nói cho cô ta biết, nó chính là hệ thống của riêng của cô ta, và có thể trợ giúp cô ta trở thành người đứng trên đình tháp vàng ở thế giới này.

Vô luận là sự nghiệp hay cuộc sống, hoặc là tình cảm, chỉ cần cô ta dựa theo lời của hệ thống Tiểu A mà hành động thì chắc chắn sẽ thành công.

Sự thật chứng minh, Tiểu A không có lừa Từ Uyển Bạch.

Lúc đi phòng vấn đầu quân cho Quảng Điện, lý lịch của Từ Uyển Bạch về mọi mặt đều không đủ xuất sắc. Nhưng ngày hôm đó, Tiểu A yêu cầu cô ta đi hướng cầu thang, vừa vặn ở cửa cầu thang, Từ Uyển Bạch gặp được tổng thanh tra của Quang Điện bị tuột huyết áp. Mà trùng hợp, trong túi cô ta có mang theo một bịch đường.

Trong cuộc phỏng vấn, tổng thanh tra đó lại xuất hiện với tư cách là người phỏng vấn chính.

Từ Uyển Bạch trả lời câu hỏi cũng không mắc phải sai lầm nào, cứ như vậy, cô ta thuận lợi tiến vào Quảng Điện.

Từ đó, cô ta dựa vào hệ thống giúp đỡ, lấy được mấy cái hạng mục không tệ. Bởi vậy cho nên địa vị của Từ Uyển Bạch ở Quang Điện ngày càng cao, hạng mục thu về tay cũng ngày càng nhiều.

Khoảng thời gian trước, Tiểu A nói cho cô ta biết, sở dĩ nó giúp cô ta là vì Từ Uyển Bạch chính là nữ chính được chỉ định trong thế giới này.

Nhưng vì hệ thống đã từng xuất hiện quá nhiều trục trặc, cho nên cuộc sống trước đây của cô ta mới không suôn sẻ như vậy.

Bất quá bây giờ thì tốt hơn rồi, chỉ cần cô ta dựa theo quỹ đạo phát triển của tiểu thuyết thì cuối cùng cô ta cũng sẽ được như ý nguyện.

Sau khi đọc hết tiểu thuyết mà hệ thống cho cô ta xem, Từ Uyển Bạch trở thành nhà thiết kế chính cho hạng mục du lịch của Lục thị, cũng thuận lợi đυ.ng Lục Minh Thừa ở sân bay.

Đêm nay, là lần thứ hai bọn họ gặp mặt.

Nhưng Từ Uyển bạch vẫn cảm thấy, Lục Minh Thừa đối với chính mình không có ấn tượng như trong tiểu thuyết đã viết.

Tiểu A: [ Đương nhiên, từ anh ta ra, cô cảm thấy trên thế giới này còn ai có thể trở thành nam chính được nữa? ]

Từ Uyển Bạch nghĩ nghĩ, cảm thấy cũng hợp lí.

Cô ta nhìu mày: [ Nhưng mà thái độ của anh ấy với tôi rất lạnh lùng. ]

Tiểu A: [ Hai người mới chỉ gặp nhau lần hai, sau này chung đυ.ng nhau nhiều, anh ta tự nhiên sẽ có thay đổi với cô. ]

Từ Uyển Bạch ngẫm nghĩ một hồi, thấy cũng phải. Nếu lấy dáng vẻ hiện tại của cô ta, cô ta không tin không bắt được Lục Minh Thừa.

Bỗng dưng, Từ Uyển Bạch nghĩ đến một điểm quan trọng: [ Tôi gặp được Khương Thu Nghi ở khách sạn suối nước nóng, chuyện này có phải là trường hợp đột phát không? ]

Cô ta đọc trong tiểu thuyết, không có chi tiết hai người vô tình gặp được.

Tiểu A: [ Sự việc của Khương Thu Nghi, bên này tôi cũng không rõ lắm, có thể là vì nguyên nhân hư hỏng đợt trước mà bỏ sót rất nhiều thông tin. ]

Từ Uyển Bạch trầm mặc.

Tiểu A: [ Cô yên tâm, Khương Thu Nghi cũng sẽ không mang lại bao nhiêu sóng to gió lớn cho cô. Cô cứ dựa theo lời tôi nói mà làm, cô sẽ có thể trở thành vợ Lục Minh Thừa, thiếu phu nhân Lục người người công nhận. ]

Nghe vậy, Từ Uyển Bạch mỉm cười: [ Đương nhiên. ]

Nếu như mà nói ban đầu cô ta tiếp cận Lục Minh Thừa chỉ vì nghe theo hệ thống. Thì sau khi chạm mặt nhau, Từ Uyển Bạch đã không thể tự kiềm chế rung động với người đàn ông này.

Đối với anh, Từ Uyển Bạch bắt buộc phải thắng.

---

Khương Thu Nghi cũng không có biết mấy chuyện hỗn độn này. Hiện tại mục tiêu của cô làm, làm cho bản thân vui vẻ hết mức.

Sau khi nói lời chào với Lục Minh Thừa, Khương Thu Nghi mặc kệ anh có bằng lòng hay không, trực tiếp tắt điện thoại.

Lê Diệu nhìn hành động của cô, nhịn không được cười một tiếng: "Lục tổng nói sao?"

Khương Thu Nghi: "Không biết nữa."

Nói sao cô cũng không để ý.

Cô dựa vào sô pha, quay đầu nhìn cảnh đẹp bên ngoài: "Trước đây tớ chưa từng biết, thì ra buổi tối nhìn từ nơi này, cảnh đêm lại đẹp đến như vậy."

Bên ngoài cửa sổ đèn đuốc sáng trưng, giống như ánh đèn huỳnh quang, rực rỡ sáng ngời.

Ánh sáng phản chiếu lên trên mặt hồ lung linh lấp lánh, như thể những viên kim cương đang còn tinh nghịch trôi nổi trên dòng nước thật nhẹ nhàng.

Bầu trời đêm tối chứng đựng vài ba ngôi sao, chúng tỏa sáng lấp lánh.

Lê Diệu nhìn cô một chút, cười nói: "Hối hận chưa, trước đó không chịu theo tớ ra ngoài chơi."

"Hối hận." Khương Thu Nghi cười nói: "Sau này nhất định tớ sẽ đi chơi thường xuyên hơn."

Lê Diệu bật cười, không nhịn được nói: "Cậu thay đổi quá lớn, tớ có chút phản ứng không kịp thật mà."

Nghe vậy, Khương Thu Nghi nhướng nhương đôi mi: "Vậy cậu tập thích ứng nhanh một chút."

"Được thôi."

Hai người ở phòng tổng thống trên tầng cao nhất, ngắm nhìn cảnh đêm, thưởng thức rượu nhẹ, trò chuyện vui đùa. Sinh hoạt tùy tiện, xa hoa, lãng phí.

Chuyện trò một hồi, hai người bất tri bất giác ngủ thϊếp đi.

---

Ngày hôm sau, Khương Thu Nghi bị tiếng chuông điện thoại đánh thức.

Cô mơ mơ màng màng chấp nhận, lên tiếng: "Ai vậy?"

Lục Minh Thừa: "..."

Anh hơi ngừng, quét mắt nhìn Hứa Thần đang đứng trước bàn làm việc, thấp giọng hỏi: "Mới dậy?"

"Ừm." Khương Thu Nghi nghe thấy giọng nói của anh, trầm tiếng nói: "Có chuyện gì?"

Lục Minh Thừa nghe giọng điệu này của cô, đau đầu xoa xoa mi tâm, nói: "Không phải nói muốn mượn anh luật sư sao?"

Anh nói: "Luật sư đã đến đại sảnh khách sạn."

"..." Khương Thu nghi sửng sốt, đầu óc thanh tỉnh một chút: "À."

Cô ngồi dậy từ trên giường "Vậy anh nói luật sự đến phòng ăn khách sạn chờ em, em sửa soạn xong rồi đi xuống."

Lục Minh Thừa: "Ừ."

Cúp điện thoại, Khương Thu Nghi lôi kéo Lê Diệu rời giường, nhanh chóng vệ sinh cá nhân rồi xuống phòng ăn ở lầu 3.

Vị luật sư mà Lục Minh Thừa sắp xếp cho cô là một luật sư có tiếng ở trong Lục thị, Nghiêm Húc.

Lúc hai người vừa đến, Nghiêm Húc lập tức đứng lên. "Thiếu phu nhân.", nói rồi anh ta nhìn về Lê Diệu ở một bên: "Thiếu phu nhân Hoắc."

Khương Thu Nghi gật đầu, chỉ tay: "Luật sư Nghiêm ngồi đi."

Nghiêm Húc ngồi xuống.

Khương Thu Nghi cũng không nề hà, trực hϊếp trưng cầu Nghiêm Húc về việc đầu tư thương hiệu thời trang.

Tối qua cô đã hỏi qua người sáng lập thương hiệu, họ có thể nhận đầu tư từ phía bọn cô. Nhưng song song với đó, cũng còn không ít vấn đề.

Nghe cô nói xong, Nghiêm Húc hơi giật mình. Anh ta có chút kinh ngạc, không ngờ là Khương Thu Nghi sẽ đầu tư vào hạng mục này.

"Tại sao từ nhiên thiếu phu nhân lại muốn đầu tư?"

"Khương Thu Nghi "à" một tiếng, cười cười: "Ở nhà rảnh rỗi nhàm chán, tôi muốn kiếm chút chuyện để làm."

Nghiêm Húc gật đầu, suy nghĩ rồi nói: "Vấn đề này có thể phải cần quản lý phân tích. Thiếu phu nhân có vội không?"

Khương Thu Nghi nghĩ một hồi rồi đáp: "Không vội, nhưng càng sớm càng tốt."

Nghiêm Húc gật đầu: "Thiếu phu nhân yên tâm, sau khi nhờ người quản lý phân tích, tôi sẽ đưa ra điều khoản hợp đồng có lợi hết mức cho thiếu phu nhân."

Khương Thu Nghi cười cười: "Không cần, hợp đồng là do bên đó đưa ra, đến lúc đó nhờ luật sư Nghiêm xem giúp tôi một chút."

"Vâng."

Sau một hồi hỏi và thảo luận về các nhu cầu và phương diện, Nghiêm Húc liền rời khỏi khách sạn.

Khương Thu Nghi cùng Lê Diệu đi ăn sáng, sau đó đến chỗ thương hiệu.

Tối qua họ đã lên lịch hẹn gặp mặt, hôm nay sẽ đi ăn cơm cùng nhau, có thể dễ dàng trao đổi.

---

Nhãn hiệu này gọi là Nghê Cẩm, người sáng lập tên là Thịnh Thanh Nghê, là một người phụ nữ cực kỳ xinh đẹp và thành thục.

Tối qua cô chỉ vội vàng chào hỏi, lại không có nhìn kỹ cô ấy. Lúc này gặp lại, Khương Thu Nghi phát hiện Thịnh Thanh Nghê nhìn trông cực kì có hương vị.

Thấy được hai cô, Thịnh Thanh Nghê cười cười, nói: "Đến rồi."

Khương Thu Nghi mỉm cười: "Cô chờ lâu chưa?"

"Không có." Thịnh Thanh Nghê nhìn thời gian: "Tôi cũng mới vừa đến."

Ba người ngồi xuống, Thịnh Thanh Nghê vươn tay với Khương Thu Nghi, mở lời nói: "Cảm ơn tiểu thư Khương."

Khương Thu Nghi nhướng mày: "Cảm ơn tôi cái gì cơ?"

Cô nghiêm túc nói tiếp: "Tôi mua những bộ váy đó, xác thực là vì nó thật xinh đẹp."

"Không phải." Thịnh Thanh Nghê nói: "Mua váy chỉ là một phần nguyên nhân, tôi rất cảm ơn cô đã làm tuyên truyền giúp cho tôi."

Cô ấy tiếp tục nói: "Tối qua sau khi cô đăng bài thương hiệu của tôi lên trên wechat và weibo, đêm qua đến giờ, doanh số tiêu thụ tại các cửa hàng trực tuyến và cửa hàng chính thức đã tăng lên rất nhiều."

Nghê Cẩm không tính nhắm vào thị trường may mặc đại chúng, tuy cũng có mấy bộ chỉ vài trăm đồng, nhưng phần lớn đều trên mấy ngàn, thậm chí mấy vạn.

Mấy trăm lượt mua cũng không tệ, nhưng lượng tiêu thụ từ ngàn đến vạn cũng còn tương đối bình thường.

Bởi vì hôm qua Khương Thu Nghi cùng Lê Diệu đều đăng video buổi biểu diễn lên cả wechat lẫn weibo, cho nên số lượng tiêu thụ trang phục có giá trên vạn cũng tăng vù vù.

Nói rồi, Thịnh Thanh Nghê cũng nhìn về phía Lê Diệu: "Cũng cảm ơn tiểu thư Lê."

Lê Diệu: "Tiện tay mà thôi."

Lê Diệu tủm tỉm cười nói: "Huống chi chúng tôi đối với nhãn hiệu này của cô, chính là có ý đồ sẵn."

Thịnh Thanh Nghê cười khẽ, ôn hòa nói: "Hoan nghênh."

" Thật ra gần đây tôi cũng đang muốn tìm nhà đầu tư, làm ra show diễn lần này, mục đích chính cũng chỉ là để thu hút các nhà đầu tư."

Nhãn hiệu thời trang trong nước đa số đều không dễ làm. Đặc biệt là theo phong cách Trung Quốc xa hoa, thanh lịch lại càng khó làm hơn nữa.

Đa số mọi người mà mua đồ hiệu, đều ưu tiên chọn thương hiệu cao cấp của nước ngoài.

Điều này là bình thường. Nhưng Thịnh Thanh Nghê vẫn muốn thử xem, tuyên truyền trang phục mang phong cách đặc sắc của cả quốc gia. Cũng bởi vì lí do đó mà từ khi còn học đại học, Thịnh Thanh Nghê đã tâm huyết lập ra Nghê Cẩm, đến bây giờ đã là 5 năm rồi.

Khương Thu Nghi hiểu ra.

Kỳ thật các cô cũng như vậy, đều thích hàng hiệu xa xỉ. Cô cũng phải thừa nhận, trước mắt mà nói các loại hàng hiệu sang trọng đắt giá, quả thật nước ngoài đang dẫn đầu rất tốt.

Ba người vừa mới gặp nhau, qua một bữa trưa, từ lạ thành quen.

Sau khi hiểu được tình trạng khó khăn hiện tại của Nghê Cẩm, Khương Thu Nghi tò mò hỏi: "Cô nói mặt tiền của các cửa hàng cho thuê mặt bằng cũng có vấn đề?"

Thịnh Thanh Nghê gật đầu, cười khổ nói: "Đúng vậy, tiền thuê không hề rẻ, có mấy cửa hàng đang định đóng cửa."

"Chúng ở đâu?" Khương Thu Nghi ngượng ngùng nói: "Tôi không rõ lắm..."

Thịnh Thanh Nghê không gạt, nói thẳng: "Quảng trường Minh Huệ, Tấn An..."

Cô ấy nói ra vài nơi.

Khương Thu Nghi trố mắt, gật gật đầu: "Nói chung, tiền thuê một tháng là bao nhiêu?"

Thịnh Thanh Nghê cười cười: "Hơn mấy trăm vạn, cửa hàng của chúng tôi diện tích cũng không quá lớn."

Khương Thu Nghi tính toán trong lòng một chút, ngẫm nghĩ rồi nói: "Chỗ đó xác thực là không hề rẻ."

Cô yên lặng một hồi, trầm giọng hỏi: "Cô có định đổi cửa hàng mình sang một chỗ khác hay không?"

Thịnh Thanh Nghê: "Chỗ bình thường không thích hợp, giá lại càng cao."

Khương Thu Nghi nhớ lại một chút, thấp giọng hỏi: "Quảng trường Minh Vũ thì sao? Có nghĩ tới không?"

Thịnh Thanh Nghê bật cười: "Không dám nghĩ."

"Tiền thuê mặt bằng ở quảng trường Minh Vũ tôi đã tìm hiểu qua, 1 mét vuông chỗ đấy gần 3000 NDT."

*3000 NDT: 10.800.630,62 Việt Nam đồng

Nhưng quảng trường Minh Vũ chính là quàng trường lớn nhất ở Ninh Thành này, các nhãn hiệu nổi tiếng, xã xỉ đều quy tụ đầy đủ về đây. Và hầu hết những người đến khu trung tâm này đều là những kẻ có tiền.

Nghe vậy, Khương Thu Nghi nhướng nhướng mi: "Chỉ cần cô nói có muốn hay không, cái khác đều không quan tâm."

Thịnh Thanh Nghê kinh ngạc nhìn cô: "Cô có cách?"

Khương Thu Nghi nháy mắt mấy cái với Thịnh Thanh Nghê, cười nói: "Tôi sẽ thử xem sao, rồi nhất định sẽ nói lại với cô."

Cô nhớ không lầm thì quảng trường Minh Vũ là sản nghiệp của Lục Minh Thừa.

Cả khu trung tâm này chính là món quà sinh nhật mà bố chồng cô tặng cho anh. Bây giờ thuộc quyền sở hữu của riêng anh.

---

Sau khi thỏa thuận xong xuôi với Thịnh Thanh Nghê, Khương Thu Nghi cùng Lê Diệu trực tiếp đi đến quảng trường Minh Vũ.

Cô định đi dạo, tiện thể thăm dò tình huống xung quanh một chút.

Khi Khương Thu Nghi đến đây, thì Lục Minh Thừa cũng vừa vặn ở đây thanh tra cửa tiệm.

Sản nghiệp dưới tướng Lục thị có không ít trung tâm thương mạii, cao ốc lẫn khách sạn, tuy nhiên không phải cái nào Lục Minh Thừa cũng có thời gian để thường xuyên đi đến.

Anh đến Minh Vũ tương đối nhiều, hoàn toàn bởi vì nơi này ở sát ngay bên Lục thị, rất gần, vả lại khu trung tâm này cũng tương đối quan trọng.

Hai vợ chồng ngẫu nhiên gặp gỡ.

Khương Thu Nghi nhìn qua, sau lưng Lục Minh Thừa có vài người trợ lý đi theo, còn có cả vệ sĩ cùng quản lý của quảng trường.

Nhìn thấy cô, Lục Minh Thừa ngừng bước.

"Sao em lại đến đây?"

Khương Thu Nghi "à" lên một tiếng, chỉ tay nói: "Đi dạo phố, Diệu Diệu đi toilet, em ở đây đợi cô ấy."

Lục Minh Thừa gật đầu, hơi nhìn xuống cô, thấp giọng hỏi: "Ba giờ rồi, lát nữa cùng đi về nhà?"

Khương Thu Nghi sửng sốt hỏi: "Về nhà chính?"

Lục Minh Thừa gật đầu.

Khương Thu Nghi im lặng, hoài nghi nói: "Không phải sáu giờ anh mới tan làm sao?"

Lục Minh Thừa nhướng mi, giọng nói hết sức bình tĩnh, hỏi: "Em đi dạo phố không đến ba tiếng?"

"..."

Khương Thu Nghi trừng mắt nhìn, có ý nói: "Em mà đi dạo suốt 3 tiếng, tấm phiếu chi tiêu về tay của anh chắc chắn phải lật vài lần mới hết."

Nghe vậy, Lục Minh Thừa chỉ "ừ.", nói: "Thích mua gì thì cứ mua, Lục gia không thiếu tiền cho em."

Anh nghĩ nghĩ, bổ sung tiếp: "Không muốn đi dạo nữa cứ trực tiếp đến phòng làm việc của anh."

Khương Thu Nghi đang muốn nói chuyện, Lê Diệu từ toilet đi ra, nhìn thấy Lục Minh Thừa thì hơi ngẩn người, sau khi chào hỏi với anh, Lê Diệu mới lôi kéo Khương Thu Nghi nói thầm: "Thu Nghi, Hoắc Tầm bị sốt mất rồi, tớ phải về nhà xem coi thế nào."

Khương Thu Nghi hơi bất ngờ: "Vậy cậu mau đi nhanh lên, để người lái xe đưa cậu đi."

"Được."

Sau khi Lê Diệu rời đi, hai vợ chồng lại mắt chạm mắt.

Lục Minh Thừa nhìn cô, nhạt tiếng hỏi: "Hoắc Tầm phát sốt?"

Khương Thu Nghi gật đầu.

Lục Minh Thừa cười nhẹ, một tay đút túi nói: "Đi thôi."

"...?"

"Đi đâu?"

Lục Minh Thừa ngừng lại, nghĩ tới lời nói của Hoắc Tầm hôm bữa, anh nhìn chằm chằm cô, nói: "Cùng em đi dạo."

Khương Thu Nghi: "..."

Có ông chủ là Lục Minh Thừa đây tiếp khách, mấy nơi Khương Thu Nghi đi qua, lựa chọn chi tiêu cực kì thận trọng.

Cùng Lục Minh Thừa đi dạo phố rất nhàm chán. Anh không phát biểu ý kiến, Khương Thu Nghi hỏi anh có đẹp hay không, anh chỉ biết nói "được", cũng chẳng thèm khen đẹp lấy một lời.

Nhưng một điểm đáng gia bù lại là, Khương Thu Nghi chỉ việc lựa đồ, mua đồ, còn việc quẹt thẻ cứ để cho anh, Cô hoàn toàn không cần rút thẻ mình ra chút nào.

Đi dạo một hồi, Khương Thu Nghi quay đầu liếc mắt, thấy mấy vệ sĩ đi sau Lục Minh Thừa trong tay đã cầm tận mấy túi hàng.

Bước chân cô hơi khựng lại, suy tư bay giây: "Có phải em mua hơi nhiều quá rồi không?"

Lục Minh Thừa nhìn theo tầm mắt của cô, giọng bình tĩnh nói: "Còn được, không nhiều."

Khương Thu Nghi: "Thật sao?"

Lục Minh Thừa gật đầu. Anh tính toán, đại khái cũng phải ít nhất là 1 nghìn vạn.