Chương 7

Cúp điện thoại, Lục Minh Thừa nhìn vào thông báo chi tiêu của Khương Thu Nghi, rơi vào trầm tư.

Anh phát hiện, anh cùng Khương Thu Nghi kết hôn đã hơn một năm, nhưng anh vẫn không hiểu rõ cô vợ chung chăn chung gối này của mình như cũ.

Một người vốn luôn chăm lo cần kiệm cho gia đình như thế, vì cái gì lại đột nhiên thay đổi lớn đến như vậy?

Lục Minh Thưa ngẫm nghĩ một hồi, gọi điện thoại cho cô.

Cùng lúc đó, Khương Thu Nghi cũng quẹt thẻ xong xuôi.

"Khương tiểu thư." Nét mặt quản lý tràn đầy ý xuân, hỏi: "Cô muốn tự lái xe về nhà hay chúng tôi giúp cô đưa xe về nhà?"

Bên cửa hàng bọn họ có cho dịch vụ đưa xe về đến tận nơi. Đặc biệt là đối với những khách hàng lớn như Khương Thu Nghi.

Khương Thu Nghi nghĩ nghĩ, nhìn Tôn Tích đang đi trở lại: "Em có giấy phép lái xe không?"

Tôn Tích nháy mắt mấy cái: "Có."

Khương Thu Nghi: "Từng lái xe trước đây rồi?"

Tôn Tích tiếp tục gật đầu, hoài nghi nhìn cô: "Chị muốn làm gì?"

Khương Thu Nghi gật đầu, "ừm" một tiếng, nhìn về phía nhân viên cửa hàng: "Làm phiền anh xử lý xong các thủ tục, hôm nay tôi lái xe về."

Quản lý: "Vâng, mời cô sang phòng nghỉ ngồi chờ."

Sau khi Khương Thu Nghi đi qua phòng VIP chờ đợi, Tôn Tích mới hậu tri hậu giác phản ứng kịp: "Không phải chị muốn em lái xe chở chị về chứ?"

Khương Thu Nghi bưng tách trà nhập khẩu lên nhấp một ngụm, thản nhiên nói: "Không chịu?"

Tôn Tích: "..."

Cô ta nghẹn lời trừng mắt nhìn cô một chút: "Em với chị không quen không thân, tại sao em phải chở chị?"

"À?" Khương Thu Nghi nhướng mi, khóe môi khẽ nhếch, nói: "Không quen bộ dáng em cứ suốt ngày lén lút cáo trạng với anh trai."

"..."

Tôn Tích đơ người khoảng ba giây, cúi đầu nhìn cô: "Chị nghe lén em gọi điện thoại?"

Khương Thu Nghi miễn cưỡng cho cô ta một ánh mắt.

Cô rảnh đâu đi nghe lén. Nhưng Tôn Tích này quá đơn thuần, thói quen tính cách đều viết hết cả lên trên mặt, người ta có đoán cũng không khó để nhận ra.

Nhìn thần sắc bình tĩnh của Khương Thu Nghi, Tôn Tích tức mà không thể nói thành lời.

Cô ta bĩu môi, bất đắc dĩ ngồi xuống một bên: "Gần đây tâm tình chị không được tốt?"

Khương Thu Nghi: "Không có."

Tôn Tích nghi ngờ nhìn cô: "Thật?"

Nghe vậy, Khương Thu Nghi cảm thấy buồn cười: "Em nhìn tâm tình của chị chỗ nào không tốt?"

Tôn Tích thành thật nói: "Anh nói."

"..."

Khương Thu Nghi nghẹn lại, kéo nhẹ môi dưới: "Anh em suy nghĩ nhiều."

Tôn Tích nhìn cô một lúc lâu, nhỏ giọng nói thầm: "Em cũng cảm thấy vậy."

Tôn Tích còn muốn nói thêm thì Khương Thu Nghi đột nhiên hỏi: "Dây chuyền này thế nào?"

Tôn Tích cúi đầu nhìn: "Nhãn hiệu gì đó?"

"Phạn gia."

Tôn Tích sửng sốt, trừng to mắt nói: "Hệ liệt chế tác cao cấp?"

Khương Thu Nghi: "Ừ"

Tôn Tích cầm lấy điện thoại của cô, nhìn xuống giá cả cả bộ, quay đầu nhìn cô hỏi: "Không phải là chị muốn mua chứ?"

Khương Thu Nghi nghe cô ta hỏi như vậy, cũng không tức giận. Cô mỉm cười, hỏi lại: "Chị không thể mua?"

Tôn Tích: "..."

Cô ta vừa cầm vừa đếm số 0 sau dãy, thấp giọng hỏi: "Chị chỉ mua một dây hay mua một bộ?"

Nếu như nói mua cả bộ, bao gồm cả nhẫn, dây chuyền và bông tai, tổng trị giá của nó lên đến tận mấy chục triệu.

Khương Thu Nghi lấy lại điện thoại của mình, không để ý, tiếp tục xem thêm vài kiểu dáng đá quý khác, thản nhiên nói: "Mua có một sợi dây chuyền thì nhằm nhò gì?"

Ngữ điệu của cô thoải mái, giống như thứ cô định mua chỉ là bắp cải bán đầy ngoài chợ chứ không phải kim cương giá trị mấy chục triệu."Đương nhiên là mua trọn bộ."

Tôn Tích: "..."

Cô ta quay đầu, nhìn chằm chằm vào người bên cạnh hồi lâu, bắt đầu hoài nghi nhân sinh.

---

Làm xong tất cả thủ tục, Lục Minh Hạo nhìn về phía Khương Thu Nghi: "Chị dâu, thật sự không cần em lái về hộ sao?"

Cậu ta làm xong thủ tục mua xe mới biết Khương Thu Nghi ở đây đã hốt hai con siêu xe phiên bản giới hạn.

Lục Minh Hạo không có hoảng sợ giống như Tôn Tích. Tuy nói Khương Thu Nghi là người sống tiết kiệm, nhưng con người ai rồi cũng sẽ thay đổi.

Hơn nữa với tài sản của Lục gia, coi như cho cô mua mấy chục con siêu xe cũng chẳng vấn đề gì.

Khương Thu Nghi gật đầu, chỉ tay: "Tiểu Tích nói em ấy biết lái xe, vậy chị để em ấy lái về cho chị."

Lục Minh Hạo sợ run, nhìn về phía Tôn Tích: "Em lái?"

Tôn Tích: "Vâng."

Cô ta nghĩ Khương Thu Nghi vẫn tương đối thích mình, cho nên liền khoa trương nói: "Em với chị dâu còn muốn đi dạo trung tâm thương mại, anh đi theo không thích hợp."

Lục Minh Hạo suy nghĩ, thấy cúng hợp lí.

"Vậy đi đi, hai người có việc gì thì nhớ gọi cho em."

"Ừ."

Nói xong, hai người lên xe.

Tôn Tích ngồi lên xe, liền quay đầu nhìn sang phía người bên cạnh: "Trao đổi đi."

Khương Thu Nghi nhướng mày.

Tôn Tích nói: "Em làm tài xế cho chị, chị mua cho em sợi dây chuyền."

Vừa nãy nhìn thấy đủ loại trang sức trong phòng nghỉ, Tôn Tích cũng rất thích thú.

Nhưng Tôn Tích bây giờ mới chỉ là sinh viên năm tư, mẹ cô là con gái Lục gia, gả ra ngoài. Gia thế của ba cô ta cũng không thể so được với Lục gia. Cũng bởi vì vậy, cho nên ngoại trừ những dịp sinh nhật được tặng từ nhà ngoại, cô ta có muốn cũng rất ít khi được mua vật phẩm xa xỉ.

Khương Thu Nghi khẽ cười một tiếng: "Biết, đi thôi."

Hai mắt Tôn Tích sáng lên, nháy mắt liền có tinh thần chiến đấu.

Khương Thu Nghi mau bộ trang sức đó, cần phải đặt trước.

Cô cũng không vội, sau khi đặt cọc tiền, cô cũng mua ngay cho mình một bộ dây chuyền kim cương khác, thuận tiện mua cho Tôn Tích sợi dây mà Tôn Tích thích.

Có tiền của Lục Minh Thừa, một chút gánh nặng trong lòng cô đều không có.

---

Về đến nhà, sau khi Khương Thu Nghi sắp xếp tài xe đưa Tôn Tích về nhà cô ấy, còn cô thì đi một mạch lên lầu.

Căn phòng rộng lớn nhưng trống trải.

Khương Thu Nghi đi qua phòng giữ quần áo, nhìn hết một lượt chính mình trong gương.

Cô nhìn chằm chằm vào sợi dây chuyền kim cương màu hồng đang đeo trên cổ, thất thần hồi lâu.

Không hiểu sao, Khương Thu Khi lại nhớ tơi hôm nay khi gặp Từ Uyển Bạch.

Một thân tây trang màu trắng, nhìn vô trông rất gọn gàng và tri thức, đâu đó còn thoang thoảng một chút gợi cảm của phụ nữ mang phong cách trưởng thành.

Quả thực rất sát với cách miêu tả ở trong tiểu thuyết. Bất quá, tính cách thì còn phải xem xét dài dài.

Khương Thu Nghi không biết là do bản thân của cô suy nghĩ quá nhiều, hay do đã có định kiến từ trước, mà cô luôn cảm thấy hai câu kia của Từ Uyển Bạch còn mang một ý tứ khác, cố ý khiến cho cô khó chịu.

Cô suy nghĩ hồi lâu, không tìm ra lý do, đơn giản bỏ qua.

*Thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng, cứ đến được đâu thì đến.

*Thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng: việc gì tới nó sẽ tới, dù có muốn gấp gáp cũng không được, và kệ cũng không xong.

Đột nhiên, chuông điện thoại vang lên. Khương Thu Nghi nhìn tên người gọi đến, nhíu mày chấp nhận cuộc gọi. "Alo."

"Tớ nghe nói hai ngày nay cậu bỗng dưng thay đổi tính cách." Giọng nữ nhẹ nhàng vang lên bên tai, mang theo một chút hóng hớt thú vị: "Thật hay giả đấy?"

Khương Thu Nghi nghe, cong môi trả lời: "Tin tức cậu cũng nhanh phết, ở nước ngoài mà cũng hóng được chuyện nội địa."

Lê Diệu hừ nhẹ: :"Quả nhiên là cậu không hề quan tâm đến tớ, tớ về nước rồi."

Khương Thu Nghi kinh ngạc: "Khi nào? Sao không nói với tớ một tiếng?"

Lê Diệu lên án: "Tớ đăng wechat thông báo cho cả thế giới, cậu cũng không thèm lên xem."

Khương Thu Nghi bật cười: "Hai ngày nay tớ tương đối bận bịu, không lướt wechat."

Cô cười cười, tâm tình cũng tốt lên không ít: "Vậy bây giờ cậu đang ở đâu?"

Lê Diệu: "Đang ở nhà, nhưng định gọi cậu đi ăn cơm tối, không biết cậu có đến được không?"

"Được." Khương Thu Nghi không chút do dự nói: "Gửi địa chỉ đến đây."

Lê Diệu kinh ngạc, không nghĩ tới Khương Thu Nghi vậy mà sảng khoái đáp ứng.

Trước kia cô ấy mà gọi Khương Thu Nghi ăn cơm, chỉ khi nào Lục Minh Thừa không ở nhà, cô mới ra ngoài.

Lê Diệu không nghĩ nhiều, trực tiếp hỏi: "Tối nay Lục tổng có xã giao à?"

Khương Thu Nghi: "Không có, tớ cũng không rõ."

Lê Diệu: "Hả?"

Khương Thu Nghi mỉm cười, cong môi nói: "Anh ấy không xã giao thì chẳng lẽ không thể ăn cơm một mình được sao?"

"..." Lê Diệu nghẹn lời, nháy mắt nói: "Cậu nói thì nghe cực kì có đạo lý đó."

Lê Diệu cười: "Bây giờ tớ qua đón cậu."

"Duyệt."

Vừa mới cúp điện thoại, Khương Thu Nghi lại nhận được tin nhắn của Lê Diệu.

Lê Diệu: [ Mặc váy, trang điểm xinh đẹp, cơm nước xong chị em mình đánh một vòng thành phố? ]

Khương Thu Nghi: [ Duyệt. ]

Lê Diệu là cô bạn đầu tiên mà Khương Thu Nghi kết giao sau khi gả cho Lục Minh Thừa vào giới nhà giàu. Quan hệ hai người rất chân thành và tốt đẹp.

Cô ấy với chồng cũng là kết hôn thương nghiệp, nhưng họ khác với Khương Thu Nghi cùng Lục Minh Thừa. Họ là môn đăng hộ đối, còn Khương Thu Nghi với Lục Minh Thừa, môn không đăng, hộ cũng không đối.

Nghĩ đi nghĩ lại, Khương Thu Nghi cảm thấy có chút buồn cười.

Quả nhiên, đã không tình yêu còn không môn đăng hộ đối, hôn nhân cũng rồi tan biến một ngày không xa.

---

Lúc Lê Diệu đến nhà, Khương Thu Nghi đã đổi sang một bộ váy dài màu biển bạc, lộ ra chiếc cổ mảnh khảnh trắng nõn như con thiên nga, bà vai thon gầy và hai cánh tay thon dài, căn bản đều lộ ra ngoài, khoe hết điểm mạnh hình thể.

Cô khoác một chiếc áo ngoài trên tay, để thuận tiện mặc vào khi đi ra ngoài.

Nhìn cô xuống lầu, Lê Diệu cùng bác Từ đều đồng thanh khen ngợi.

"Tiểu Thu Thu của tôi quá xinh đẹp." Lê Diệu nói rồi quay đầu nhìn bác Từ: "Đúng không bác Từ?"

Bác Từ gật đầu: "Đúng vậy, thiếu phu nhân hôm nay rất xinh đẹp."

Khương Thu Nghi bật cười: "Cảm ơn."

Cô nhìn bộ váy trên người Lê Diệu, đùa giỡn nói: "Tớ đây sao sánh bằng đại tiểu thư Lê cho được."

Lê Diệu hờn dỗi liếc cô một chút.

Hai người đi ra ngoài, Khương Thu Nghi nói cho bác Từ một tiếng.

Bác Từ nhìn cô, hỏi: "Thiếu phu nhân với Lê tiểu thư đi tham gia yến hội sao?"

Khương Thu Nghi vừa định trả lời thì Lê Diệu đã nhân tiện nói: "Không phải không phải, chúng tôi đi chơi riêng."

Nghe vậy, bác Từ gật đầu: "Vâng."

Bác nhìn về Khương Thu Nghi, nhẹ giọng nói: "Thiếu phu nhân có cần người lái xe không?"

"Không cần." Khương Thu Nghi mỉm cười cự tuyệt: "Tối nay Lê Diệu sẽ lái chở tôi."

Bác Từ: "... Vâng."

Hai người lên xe.

Lê Diệu buồn cười nhìn cô, nhéo nhéo cánh tay cô, nói: "Bác Từ vừa nãy là muốn phái tài xế đi theo cậu sao?"

Khương Thu Nghi liếc cô bạn một chút: "Chắc vậy."

Lê Diệu dở khóc dở cười: "Bác Từ quả không hổ danh là vị quản gia tận chức tận trách của Lục gia."

"..."

Khương Thu Nghi không trả lời, quay đầu nhìn Lê Diệu: "Không phải buổi sáng cậu mới vừa hạ cánh sao? Giờ vẫn còn tinh thần đi nhảy disco?"

Nghe vậy, Lê Diệu nhìn cô một chút: "Đương nhiên rồi."

Lê Diệu nghiến răng nói: "Tớ hiện giờ không những có thể nhảy disco, kêu tớ hát 100 bài tớ cũng chấp."

Khương Thu Nghi: ?

Cô im lặng, nghi ngờ hỏi: "Cậu cãi nhau với chồng cậu à?"

Khương Thu Nghi nhíu mày, đang muốn nói chuyện thì Lê Diệu lại nghiến răng nghiến lợi nói tiếp: "Tớ cùng anh ta thì ầm ĩ gì được."

Đa số thời điểm, Lê Diệu chỉ có thể đơn phương tức giận, còn người kia chẳng thèm để ý đến cô ấy bùng nổ.

Khương Thu Nghi: "..." Cô nhìn sắc mặt Lê Diệu, ném cho cô ấy một ánh nhìn an ủi.

Lê Diệu hừ nhẹ, ôm cô lẩm bẩm: "Vẫn là bạn tôi tốt nhất."

"Không sai." Khương Thu Nghi nói: "Đàn ông đều là đồ móng heo, không muốn cũng phải như vậy."

Lê Diệu: ".."

Lê Diệu im lặng một lúc, rồi hoài nghi nhìn cô: "Tớ còn chưa hỏi cậu, sao đột nhiên cậu lại trở nên nghĩ thoáng như thế?"

"Đúng vậy." Khương Thu Nghi nhìn cô ấy: "Tớ nghĩ thoáng rồi."

Lệ Diệu: "Là thật sao?"

"Tớ lừa cậu làm gì." Khương Thu Nghi cười cười "Nếu không nghĩ thoáng thì sao tớ chịu đi chơi với cậu?"

Lê Diệu nghĩ một chút, quả thật như vậy.

Lê Diệu quen Khương Thu Nghi cũng đã lâu, trước đó mỗi lần cô ấy muốn gọi cô đi, trước cổng nhà cô y như xuất hiện bảo vệ vậy, chưa từng chịu đồng ý dù chỉ một lần.

Lê Diệu vỗ tay nói: "Ăn tối xong, tớ mang cậu đến mấy nơi náo nhiệt giải khuây."

Khương Thu Nghi bật cười, nhẹ giọng nói: "OK."

---

Cũng cùng lúc đó, Lục Minh Thừa nhận được điện thoại của Hoắc Tầm.

"Chuyện gì."

Hoắc Tâm nghe thấy giọng nói lãnh đạm của anh, liền biết ngay Lục Minh Thừa đang bận.

"Buổi tối có xã giao?"

"Không có." Lục Minh Thừa nhạt giọng đáp, tay bên kia kéo xấp văn kiện từ hộc bàn ra: "Sao vậy?"

Hoắc Tầm "à" một tiếng, nói: "Đi ăn cơm?"

Lục Minh Thừa nhướng mi: "Không được."

Hoắc Tầm: "Sao vậy? Phải về nhà ăn cơm à?"

Lục Minh Thừa: "Ừ."

Hoắc Tầm "ồ" lên một tiếng, hơi cúi đầu nói: "Về nhà chính?"

"Không phải." Lục Minh Thừa thản nhiên đáp: "Cậu có việc gấp tìm tôi?"

"Không." Hoắc Tầm đột nhiên nhỏ giọng nói: "Nhưng vợ cậu với vợ tôi đi ra ngoài nhảy disco, cậu định về nhà ăn cơm một mình? Hay trong nhà giấu vợ bé nào đúng không?"

Lục Minh Thừa: ?

"Nhảy disco gì cơ?"

Hoắc Tầm nhướng mày, "ơ" một tiếng, trêu tức nói: "Không biết à? Thiếu phu nhân Lục không nói cho cậu?"

Lục Minh Thừa: "..."

Đại khái nhận ra sự im lặng của Lục Minh Thừa, Hoắc Tầm không thừa nước đυ.c thả câu trêu đùa thằng bạn mình nữa, nói thẳng: "Lê Diệu ra ngoài liền gọi điện thoại cho vợ của cậu, đi ăn cơm tối cùng nhau. Tôi còn nghe vợ tôi kêu Khương Thu Nghi ăn mặc trang điểm cho thật xinh đẹp, nói là ăn xong liền kéo vợ cậu đi mở mang tầm mắt, cậu không biết thật sao?"

Lục Minh Thừa trầm mặc, anh lấy điện thoại mở wechat lên xem tin nhắn. Chỉ có thông báo phí mua sắm của Khương Thu Nghi, hoàn toàn không có một tin nhắn nào từ cô cả.