Khương Thu Nghi sửng sốt một lúc lâu, không thể tin mà mở to mắt nhìn người bên cạnh.
"Anh nói cái gì?"
Lục Minh Thừa ngay cả mí mắt cũng không mở, khuôn mặt trầm tĩnh, thần sắc lạnh nhạt: "Hửm?"
"..." Khương Thu Nghi há miệng thở dốc, hoài nghi bản thân lúc nãy nghe nhầm.
"Không... không có gì."
Lục Minh Thừa cười một tiếng, biết cô kinh ngạc từ đâu mà ra.
Thật ra, một người có đẹp hay không đối với anh, không có khái niệm rõ ràng.
Và đương nhiên, một người có đẹp hay không cũng chẳng liên quan gì đến anh.
Cũng vì thế mà Lục Minh Thừa không để ý lắm.
Nhưng người bên cạnh có đẹp hay không, anh rất rõ.
Lục Minh Thừa "ừ" một tiếng, trầm thấp nói: "Ngủ đi."
Khương Thu Nghi mơ hồ trả lời, lặng lẽ khép mắt lại.
Không bao lâu sau, Khương Thu Nghi liền ném mấy chuyện nghĩ không được đó ra sau đầu, nặng nề ngủ thϊếp đi.
Cô không cần thiết vì một người không liên quan mà nghĩ đông nghĩ tây.
Vài ngày sau, Khương Thu Nghi đều bận rộn chuyện sự nghiệp tiếp theo của mình.
Cô cũng ít được gặp, cũng không đi dạo phố mua sắm nữa.
Xuất ngoại một chuyến có thể khiến cô tạm dừng tiêu phí nửa tháng.
Ngày hôm đó, thời tiết nắng đẹp.
Khương Thu Nghi rời giường từ sớm, ăn mặc sửa soạn, chuẩn bị xuất phát đến tạp chí xã hội.
Lúc xuống lầu, bác Từ nhìn cô một cái, mỉm cười nói: "Hôm nay thiếu phu nhân rất có hương vị của bà chủ."
Khương Thu Nghi mặc một bộ đồ vest màu đen, nhưng không quá trang trọng. Bộ vest rất tùy tiện, lại rất có hương vị của phụ nữ thành đạt.
Khương Thu Nghi nhướng mi, cười tủm tỉm nói: "Thật sao?"
Bác Từ gật đầu: "Thiếu phu nhân không tin có thể hỏi tiên sinh."
Khương Thu Nghi quay đầu nhìn về phía Lục Minh Thừa.
Lục Minh Thừa quan sát từ trên xuống dưới cô một lúc, khóe môi cong lên: "Rất đẹp."
Nháy mắt, Khương Thu Nghi vui vẻ.
Ăn xong bữa sáng, hai người cùng đi ra ngoài.
Lục Minh Thừa liếc cô một cái, thản nhiên hỏi: "Muốn anh đưa em đi không?"
"..."
Khương Thu Nghi quay đầu nhìn anh: "Anh đưa em làm gì? Không phải cũng có lái xe sao?"
Lục Minh Thừa khựng lại, cúi mắt: "Ừ."
Khương Thu Nghi nhìn anh, thuận miệng nói: "Tổng giám đốc Lục chưa tỉnh ngủ đúng không, tạp chí xã hội ngược hướng với tập đoàn Lục thị."
"..." Lục Minh Thừa không nói gì, nhìn cô một cái, nói: "Đi đi."
Khương Thu Nghi gật đầu.
Sau khi nhìn cô lên xe, bác Từ ở bên cạnh khẽ thở dài.
Tâm Lục Minh Thừa nhảy dựng một cái, nhìn về phía bác Từ.
Bác Từ ngượng ngùng, thấp giọng nói: "Tiên sinh cần cố gắng thêm."
Lục Minh Thừa: "?"
Anh khó hiểu nhìn bác Từ: "Thêm cái gì?"
"..."
Bác Từ nhìn vẻ mặt không hiểu của anh, im lặng một lát, nói: "Cố gắng làm việc."
Lục Minh Thừa nghẹn lời, cảm thấy bác Từ hôm nay thật khó hiểu.
Đến khi hai người một trước một sau rời đi, người hầu hoài mới nghi nói thầm một câu: "Quản gia Từ, vừa nãy bác nói tiên sinh thêm cái gì vậy?"
Bác Từ nhìn cô hầu một chút, nói: "Cô nói xem?"
Người hầu lắc đầu: "Không biết."
Bác Từ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, nói: "Quả nhiên là mấy người không hiểu, sao các cô cũng giống y xì tiên sinh và thiếu phu nhân vậy? Phản ứng chậm chạp."
Người hầu: "?"
Ủa cái từ nhiên bị công kích thân thể?
Bác Từ không nói nhảm nhiều với người hầu nữa, sải bước vào nhà.
Bác cảm thấy mình cần phải báo tình huống bên này cho phu nhân biết.
Sau khi đi du lịch về, Chân Bình liền gọi điện cho bác Từ, bí mật hỏi chuyện Khương Thu Nghi với Lục Minh Thừa.
Bác Từ đương nhiên không *ăn trong bát, nhìn trong nồi, nhưng bác là người từ nhà chính đến đây, lại nhìn Lục Minh Thừa lớn lên từ nhỏ. Tâm tư của Lục Minh Thừa, không chừng là bác còn hiểu rõ hơn cả anh.
*
ăn trong bát, nhìn trong nồi là gì -JL- cũng chưa biết. Bạn nào biết cmt cho mình với nha.Người trong cuộc thì mơ hồ, hai người họ đại khái chính là như vậy.
Bác Từ kể, Chân Bình liền hiểu, nhờ bác báo thêm nếu có gì.
Bà vẫn còn chờ để được ẵm cháu gái đấy.
Nghe bác Từ nói xong, Chân Bình trầm mặc một lúc lâu, rồi hỏi: "Con trai của tôi EQ thấp như vậy?"
Bác Từ vuốt vuốt sóng mũi, không dám phụ họa.
Chân Bình nhíu mày: "Không được. Bác nhìn ra Lục Minh Thừa thích Khương Thu Nghi?"
Bác Từ: "Phu nhân, nếu Minh Thừa không thích Thu Nghi, chắc sẽ không dung túng cô ấy như vậy."
"..."
Chân Bình nghĩ, hình như cũng đúng.
"Vậy cũng được." Bà nói thầm: "Nhưng tôi lo lắng Minh Thừa sẽ cảm thấy hết thảy điều nó làm đều là do trách nghiệm."
Bác Từ: "Ngài nói cũng có lý."
Chân Bình có chút buồn rầu: "Vậy Thu Nghi thì sao? Gần đây Thu Nghi có biểu hiện gì đặc biệt không?"
Mặt bác Từ không đổi sắc, nói: "Gần đây Thu Nghi bận rộn tiếp quản tạp chí xã hội, mỗi ngày ở nhà xem show thần tượng."
Thỉnh thoảng, bác Từ còn bị cô lôi kéo đến xem chung, nói chuyện, xem ai đẹp trai hơn ai.
Chân Bình nghẹn lời, hiếu kỳ: "Minh Thừa không có ý kiến?"
"Vâng." Bác Từ nhớ lại: "Biểu hiệu của Minh Thừa không rõ ràng."
Chân Bình: "Haiz, ca này khó rồi."
Bà trầm ngâm một lúc lâu, đè nặng giọng nói: "Bác tiếp tục quan sát họ, tôi sẽ tìm thời gian rủ Khương Thu Nghi ra ngoài tìm hiểu."
Bác Từ: "Vâng."
Khương Thu Nghi cũng không biết, khoảng thời gian ở chung với Lục Minh Thừa của mình đều bị bác Từ nói cho Chân Bình.
Cô ngồi trong xe, còn có chút khẩn trương.
Để rời đi lực chú ý, Khương Thu Nghi lấy điện thoại ra, mở video ra xem.
Xem idol tiểu thịt tươi, Khương Thu Nghi cảm thấy thần kinh bớt căng thẳng hơn không ít.
Lúc đến tạp chí xã hội, nhân viên cũng đều đã đến.
Bọn họ đã được nhận tin trước là tạp chí xã hội đổi chủ, và chủ mới hôm nay sẽ đến đây.
Lúc Đinh Dĩ Lăng biết tin, suy nghĩ đài tiên chính là--
Không thể nào không thể nào, chẳng lẽ cái người cô ấy gặp lần trước sẽ thu mua tạp chí xã hội của bọn họ thật?
Đến tận bây giờ, Đinh Dĩ Lăng vẫn thấy thật ảo.
Tại sao có thể có người dư tiền đến như vậy, có hứng thú với tạp chí, liền trực tiếp mua luôn tạp chí xã hội.
Tốn biết bao nhiêu tiền!
Đinh Dĩ Lăng còn đang thất thần suy nghĩ, đằng trước liền truyền đến giọng nói của đồng nghiệp: "Nhanh nhanh, sếp mới đến."
Lời nói mới vừa vang lên vài giây, trong lối vào liền có động tĩnh.
Đinh Dĩ Lăng còn chưa kịp ngẩng đầu, đồng nghiệp bên cạnh đột nhiên chửi thề một tiếng, nhỏ giọng nói: "Bà chủ mới trẻ như vậy?"
Nghe nói vậy, Đinh Dĩ Lăng mới ngẩng đầu.
Quả nhiên, đứng cách đó không xa chính là cái người đã cùng cô ấy nói chuyện phiếm, hỏi ông chủ tạp chí xã hội bọn họ có định bán hay không.
Khương Thu Nghi nhìn đoàn nhân viên xếp thành hai hàng trước mặt, có chút lúng túng.
Hôm nay Hứa Thần vẫn đến với cô để hỗ trợ, hai người gặp nhau trước cổng.
Hứa Thần nói qua tình huống của tạp chí xã hội trước, đồng thời làm quen với các lãnh đạo quan trọng ở đây.
Hứa Thần nhìn về phía Khương Thu Nghi, giới thiệu từng người cho cô.
Khương Thu Nghi gật đầu, nhìn sang mấy nhân viên tạp vụ phía bên cạnh, lên tiếng: "Mọi người không cần đứng ở đây, về chỗ làm việc của mình đi."
Mọi người không nhúc nhích.
Hứa Thần nhìn, phụ họa: "Trở về vị trí làm việc đi. Vị này chính là sếp mới đến tiếp quản, mọi người biết vậy là đủ rồi."
Mọi người vội vàng nói: "Chào sếp."
Khương Thu Nghi bật cười: "Tôi họ Khương."
Có người phản xạ nhanh, lập tức nói: "Tổng giám đốc Khương."
Khương Thu Nghi nghe, khóe môi cong lên mãi: "Trở về làm việc đi, tôi không cần người chiếu cố."
Mọi người lần lượt trở về vị trí của mình. Nhưng ánh mắt và lực chú ý vẫn dừng trên người Khương Thu Nghi.
Văn phòng tạp chí không lớn, nó còn chưa chiếm hết một tầng của tòa nhà này.
Hứa Thần và trợ lý của tạp chí xã hội mang cô tham quan một vòng, tìm hiểu sơ bộ về nơi này.
Chuyển xong, làm quen với mọi người xong, Khương Thu Nghi trở về phòng làm việc của mình.
Sau khi bước vào, cô mới theo đó thở nhẹ ra.
Cô có chút không thích ứng được với trường hợp này.
Hứa Thần rót cho cô ly nước, cười hỏi: "Thiếu phu nhân cảm thấy thế nào?"
"Tốt vô cùng."
Khương Thu Nghi sờ sờ chóp mũi, nhìn về phía anh ta: "Hứa Thần thấy sao?"
Hứa Thần gật đầu: "Tòa tạp chí xã hội này cũng tốt, mặc dù không hot nhưng hoạt động lúc trước cũng không tệ. Sau khi tiếp nhận, thiếu phu nhân có thể dễ dàng tiếp quản hơn."
Khương Thu Nghi gật đầu, cười nói: "Hứa Thần vất vả rồi."
Hứa Thần mỉm cười: "Nên làm, đây đều là tổng giám đốc Lục giao phó."
"..."
Khương Thu Nghi bị Hứa Thần nhắc nhở như thế, nói theo: "Vậy cũng được, để về nhà tôi cảm ơn tổng giám đốc Lục."
Hứa Thần cười cười.
Anh nhìn Khương Thu Nghi, thấp giọng hỏi: "Thiếu phu nhân định ở đây lâu dài sao?"
Khương Thu Nghi suy nghĩ, gật đầu: "Ừ, tôi chuẩn bị đi làm thử xem."
Nghe vậy, Hứa Thần đã hiểu.
"Thiếu phu nhân có muốn dùng tiếp trợ lý cũ không? Hay để tôi tuyển một người mới?"
Khương Thu Nghi nhìn trợ lý bên ngoài, mỉm cười nói: "Không cần thay đổi, tôi có quen trợ lý cũ trước đó."
Hứa Thần gật đầu.
Anh ta nói tình huống tạp chí xã hội cho Khương Thu Nghi, liền rời đi trước.
Hứa Thần phải trở về công ty, Lục Minh Thừa không thể thiếu anh ta.
Sau khi Hứa Thần rời đi, Khương Thu Nghi nhìn công nhân viên cứ thỉnh thoảng đi qua đi lại bên này, có chút muốn cười.
Cô ngồi trên ghế sau bàn làm việc, xoay xoay, suy nghĩ xem nên làm thêm chút gì.
Cứ ngồi như vậy thì thật xấu hổ.
Đang suy nghĩ thì điện thoại đột nhiên rung lên, là Đinh Dĩ Lăng gửi tin nhắn đến.
Lần gặp mặt trước, hai người đã thêm wechat.
Đinh Dĩ Lăng: [ Bà chủ, bây giờ tôi ăn bám còn kịp nữa không? ]
Khương Thu Nghi: [ Không kịp nữa! ]
Đinh Dĩ Lăng: [.]
Khương Thu Nghi: [ Nhưng mà, cô vẫn có thể cung cấp cho tôi một số thông tin hữu ích. ]
Đinh Dĩ Lăng ngồi nghiêm chỉnh, hai tay nâng điện thoại, bắt đầu đánh chữ: [ Bà chủ nói đi. ]
Khương Thu Nghi: [ Đồng nghiệp của cô thích ăn cái gì? ]
Đinh Dĩ Lăng: [?]
Nửa tiếng sau, Khương Thu Nghi đã nắm giữ thông tin của hầu hết nhân viên tạp chí xã hội.
Tương tự, cô cũng đã hiểu sơ sơ về khẩu vị và sở thích của họ.
Tìm hiểu xong, Khương Thu Nghi gọi trợ lý đi vào.
Trợ lý là của sếp trước để lại, là một cô gái trẻ tuổi, mặt tròn nhỏ, đôi mắt to, nhìn cực kì đáng yêu và lanh lợi, tên là Đinh Khả.
Đinh Khả đứng trước cửa, có chút thấp thỏm: "Tổng giám đốc Khương."
Khương Thu Nghi nhìn dáng vẻ rụt rè của Đinh Khả, cười cười, nói: "Em lại đây một chút."
Đinh Khả đi về phía trước, hơi cúi đầu: "Tổng giám đốc Khương có gì căn dặn?"
Khương Thu Nghi nhìn Đinh Khả một hồi: "Sao em khẩn trương vậy?"
Đinh Khả không dám lên tiếng.
Sao không khẩn trương cho được, lúc Khương Thu Nghi chưa đến, cô nàng đã nghe được sếp cũ kể một số chuyện về sếp mới.
Nói là sếp mới quá quyền lực, cũng quá có tiền, sau này nhân viên ở tạp chí có thể sẽ phải chịu khổ.
Lời này, đương nhiên không phải là do sếp cũ nói. Mà lúc gọi điện thoại cho bạn, Đinh Khả vô tình nghe được.
Bởi vì vài câu này, mà cô nàng luôn mang tâm tình thấp thỏm đối với bà chủ mới.
Đinh Khả sợ mình sẽ làm cái gì, rồi bị sếp mới sa thải.
Khương Thu Nghi nhìn dáng vẻ không nói lời nào của Đinh Khả, có chút muốn cười.
"Không cần khẩn trương như vậy, chị chỉ muốn hỏi em chút chuyện."
Đinh Khả gật đầu lia lịa: "Tổng giám đốc Khương, ngài nói."
Khương Thu Nghi dở khóc dở cười, chỉ tay: "Ngồi xuống rồi nói."
Đinh Khả lúng túng, bị Khương Thu Nghi nhìn, lập tức ngoan ngoãn ngồi xuống.
Cô nàng bị kinh sợ tột độ.
Thấy Đinh Khả ngồi xuống, lúc này Khương Thu Nghi mới cảm thấy thoải mái.
Cô không thích cái kiểu nói chuyện một người đứng một người ngồi.
Đinh Khả đặt hai tay trên đùi, cản xúc bất an.
Cô nàng rất lo lắng, sợ mình bị gọi vào sa thải.
Khương Thu Nghi hiểu sương sương sự căng thẳng của Đinh Khả, cô mỉm cười, ngược lại không có phô trương thanh thế.
Cô thấp giọng nói thẳng: "Xung quanh đây có cái quán nào ăn ngon mà nhóm tụi em muốn đi không?"
Đinh Khả: "A?"
Khương Thu Nghi: "Em biết không?"
Đinh Khả trố mắt một lát, gật nhẹ: "Biết."
Khương Thu Nghi: "Vậy em nói cho chị xem có quán nào?"
Đinh Khả: "À vâng."
Cô nàng ngây ngốc kể từng quán một cho Khương Thu Nghi, có chút tò mò: "Tổng giám đốc Khương, ngài hỏi cái này làm gì?"
"Hửm?"
Khương Thu Nghi không suy nghĩ nhiều, nói thẳng: "Mời các em ăn cơm."
Đinh Khả: "...?"
Khương Thu Nghi tìm tìm, xem xét một hồi, cau mày nói: "Ngoại trừ mấy quán này, còn quán nào khác không?"
Đinh Khả mờ mịt: "Mấy quán đó không tốt sao?"
"Ừ, quá bình dân." Khương Thu Nghi nói: "Mời các em ăn cơm là không thể đại được."
Đinh Khả: "..."