Lục Minh Thừa vốn không muốn oán giận Từ Mục. Nhưng lạ kì, anh thấy lời này của cậu ta cực kì không lọt tai.
Hay mói cách khác là nó khiến anh khó chịu.
Lục Minh Thừa trầm mặc vài giây, dùng giọng điệu bình thường nhất, hỏi: "Không thích tôi vậy chẳng lẽ thích cậu?"
Từ Mục: "...?"
Câu hỏi bất ngờ khiến Từ Mục nhất thời không biết nên trả lời như thế nào.
Sự trầm mặc của Từ Mục chứng minh không có.
Lục Minh Thừa cười nhẹ, lười nới nhảm với Từ Mục.
Từ Mục nghẹn nghẹn, tức giận nói: "Tôi cũng không phải chồng của cô ấy, tại sao cô ấy phải thích tôi? Khương Thu Nghi thích tôi hay không không quan trọng, quan trọng là Khương Thu Nghi không thích cậu."
Lục Minh Thừa triệt để không còn lời nào để nói.
Anh nâng tay xoa huyệt thái dương, giọng điệu lạnh lùng: "Cúp đây."
"Từ, hỏi câu nữa."
Từ Mục: "Vậy Khương Thu Nghi có đi hay không? Em họ của tôi rất thích cô ấy."
Lúc đầu, Lục Minh Thừa kêu cô cùng đi chơi golf, đơn giản là vì em họ Từ Mục mến cô, muốn kết bạn.
Lục Minh Thừa: "Nói sau."
Anh sẽ hỏi cô, còn cô có đi hay không, anh không can thiệp.
Từ Mục: "Ok. Cũng không cần miễn cưỡng."
"Ừ."
Cúp điện thoại, Lục Minh Thừa nhìn chằm chằm khung chat còn chưa được trả lời, suy nghĩ hồi lâu, vẫn bổ sung một câu.
Lục Minh Thừa: [ Anh có thể dạy em. Đi không? ]
Khương Thu Nghi vừa cùng Giản Hạ thảo luận xong, định thông báo cho Lục Minh Thừa thì đột nhiên thấy câu nhắn bất ngờ này của anh.
Khương Thu Nghi bối rối một hồi, định nhắn lại ba dấu chấm hỏi, lại cảm thấy quá là *chiếu lệ.
*
Chiếu lệ: Chỉ theo lệ, cốt cho có mà thôi.Cô lén nhìn Giản Hạ ở phía đối diện, nghĩ rồi trả lời: [ Được. Nhưng em muốn mang Giản Hạ theo, có quấy rầy các anh không? Nếu tụ hội thì em mang cô ấy theo, sắp xếp người chiếu cố cô ấy.]
Lục Minh Thừa: [ Sẽ không. ]
Khương Thu Nghi: [ Mấy giờ qua bên kia? ]
Lục Minh Thừa: [ Em đến đây trước 3 giờ đi. ]
Khương Thu Nghi: [ Ok. ]
Lục Minh Thừa không trả lời lại.
Khương Thu Nghi lướt lại cuộc nói chuyện giữa hai người, phát hiện Lục Minh Thừa cũng thật dễ nói chuyện.
Cô chồng cằm nhìn Giản Hạ một hồi, lại nhắn cho anh một tin nhắn: [ Trưa nay anh có hẹn đi ăn không? ]
Lục Minh Thừa: [ Không có. ]
Khương Thu Nghi: [ Kế bên Minh Vũ có một nhà hàng mới mở, anh muốn ăn thử không? ]
Cô nghĩ nếu Lục Minh Thừa muốn ăn, cô sẽ đóng gói đồ ăn nóng hổi cho Lục Minh Thừa trước, rồi sau đó trở lại ăn cùng Giản Hạ.
Tin nhắn vừa mới gửi, Lục Minh Thừa rất nhanh liền trả lời: [ Gửi tên nhà hàng, anh kêu Hứa Thần định vị. ]
Khương Thu Nghi sửng sốt một hồi, đọc tới đọc lui hai lần dòng chữ của anh, mới hiểu được ý.
Anh nghĩ Khương Thu Nghi muốn hẹn anh đi ăn cho nên liền trực tiếp đồng ý.
Khương Thu Nghi ngừng một lát, suy nghĩ nghiêm túc ba giây, không từ chối.
Cô đáp ứng: [ Ok. ]
"Giản Hạ."
Giản Hạ đang lướt weibo, cười đến vui vẻ: "Sao vậy?"
Khương Thu Nghi nhìn Giản Hạ, nháy mắt mấy cái, nói: "Trưa nay cậu đi ăn cùng Thanh Nghê đi."
"?"
Giản Hạ nhìn cô: "Sao vậy?"
Khương Thu Nghi nhìn vào màn hình điện thoại, nói dối không chớp mắt: "Lục Minh Thừa gọi tớ đi ăn trưa với ảnh."
Giản Hạ trừng mắt nhìn chằm chằm cô: "Lục tổng kêu cậu đi ăn cơm?"
Khương Thu Nghi gật đầu.
Giản Hạ: "Cho nén cậu cứ thế đồng ý, vứt bỏ tớ lại?"
Khương Thu Nghi tiếp tục gật đầu.
Giản Hạ thở dài một tiếng: "Trọng sắc khinh bạn."
"..." Khương Thu Nghi hiểu ý cô nàng, rất bình tĩnh nói: "Nếu như tớ mà coi nhẹ bạn bè thì tớ còn mua tặng cậu mấy món quà kia sao?"
Nháy mắt, Giản Hạ ngậm miệng.
Cô nàng một mực cung kính, nói: "Vậy bây giờ tiểu nhân xin được lui xuống. Ngài hãy nhanh hầu hạ Lục tổng cho thật tốt, rồi mua cho tiểu nhân một căn nhà lớn, được không?"
Khương Thu Nghi phối hợp diễn kịch với Giản Hạ, cười nói: "Để ta mua cho ngươi một căn nhà lớn, vậy ta phải dấu ngươi đi chỗ nào?"
"*Kim ốc tàng kiều?"
*Kim ốc tàng kiều: dùng để chỉ ngôi nhà đẹp, sang trọng bên trong cất giấu giai nhân hoặc người tình.
Khương Thu Nghi; "Ừ."
Giản Hạ nhịn cười, gật đầu liên tục: "Được, chờ ngài."
Khương Thu Nghi bật cười, nhấp một ngụm trái cây trước mặt.
"Không cần rời đi sớm. Lục Minh Thừa còn chưa bận việc xong."
Giản Hạ gật gù: "Vậy tớ ở đây với cậu một hồi, Lục tổng đến tớ sẽ cuốn gói."
Khương Thu Nghi giơ ngón "ok".
Hẹn ăn cơm bên ngoài với Lục Minh Thừa là một chuyện rất hiếm.
Khẩu vị hai người không giống nhau. Hơn nữa, ngoại trừ là những bữa ăn quan trọng, Lục Minh Thừa cũng rất ít khi ăn cơm ở ngoài.
Không có nguyên nhân gì khác, anh chỉ càm thấy ăn ngoài vệ sinh không được sạch.
Lúc Khương Thu Nghi đi lên lầu đến phòng ăn thì Lục Minh Thừa đã đến.
"Em đến có trễ quá không?"
Khương Thu Nghi chủ động đánh vỡ ngượng ngùng.
Lục Minh Thừa: "Không có."
Anh lấy thực đơn ở bên cạnh đưa cho cô, dịu dàng nói: "Nhìn xem muốn ăn cái gì?"
Khương Thu Nghi mở ra xem, hỏi anh: "Anh gọi chưa?"
Lục Minh Thừa: "Chưa."
Anh nói: "Em gọi trước đi."
Khương Thu Nghi liếc mắt nhìn anh, cảm thấy buồn cười.
Kỳ thật nếu không có chuyện một năm sau. À, không đúng, bây giờ phải nói là chuyện nửa năm sau nữa, Khương Thu Nghi cực kì nguyện ý chung đυ.ng với Lục Minh Thừa.
Trên đời này, không phải ai cũng có thể tìm được người mình yêu sâu đậm mà cùng đi hết cuộc đời.
Đối với tình yêu, cô đương nhiên có khát vọng.
Nhưng từ khi còn rất nhỏ, Khương Thu Nghi cũng đã biết hôn nhân của bản thân cô, cô không thể tự làn chủ.
Đến sau này, khát vọng dần biến mất, giờ chuyển thành không cam lòng.
Sau khi kết hôn với Lục Minh Thừa, cái không cam lòng của Khương Thu Nghi giảm bớt rất nhiều.
Lục Minh Thừa ngoại trừ không yêu cô thì có rất nhiều ưu điểm.
Anh không biết biểu đạt thành ý, cũng không thích nói chuyện, nhưng giáo dưỡng trong người vẫn luôn có.
Thân sĩ phong độ, thích sạch sẽ, cũng không ra ngoài làm xằng làm bậy, lại càng không vũ phu với cô. Ở đa số chuyện, anh đều cực kì cực kì tôn trọng Khương Thu Nghi.
Tóm lại, ngoại trừ không có tình yêu, hôn nhân của hai người học thật ra cũng không tệ lắm.
Hai người *tương kính như tân, không cãi nhau, cứ bình đạm. Cũng sẽ không làm ba cái chuyện lông gà vỏ tỏi, người ghen, người tức giận phiền phức.
*
tương kính như tân: vợ chồng cư xử với nhau như khách.Giống như nước ấm, không lạnh lẽo cũng không sôi trào mãnh liệt.
Hôn nhân như vậy, có tốt cũng có xấu.
Không có kíƈɦ ŧìиɦ, nhưng cũng không vướng bận nhiều thứ. Thỉnh thoảng Khương Thu Nghi nghĩ, thật ra như vậy cũng là tốt rồi.
Dù sao, tình yêu chưa chắc đã kéo dài cả một đời.
Chỉ tiếc, cô đã biết trước kết cục.
Nghĩ đến đây, Khương Thu Nghi chậm rãi rũ mắt.
Lục Minh Thừa cảm nhận được người đối diện trầm mặc, liền hỏi: "Không thích?"
"Không phải."
Khương Thu Nghi phục hồi tinh thần, xem thực đơn lần nữa.
Cô chọn mấy món thanh đạm, bồi bàn ghi chép lại.
"Anh có bổ sung gì không?"
Lục Minh Thừa "ừ" một tiếng, lấy thực đơn: "Không muốn ăn cay?"
Khương Thu Nghi ngẩn ra: "Không phải là anh không ăn được sao?"
Lục Minh Thừa nhìn cô một cái: "Anh không ăn được, nhưng em có thể gọi cho mình."
Anh khép thực đơn lại, kêu bồi bàn ghi thêm hai món cay.
Khương Thu Nghi nghe, đuôi lông mày cong lên.
Cô có chút bất ngờ, không nghĩ Lục Minh Thừa sẽ chú ý đến chi tiết này.
Không lâu sau, đồ ăn liền được đưa lên.
Khương Thu Nghi theo thói quen ăn cơm không nói chuyện của Lục Minh Thừa, yên lặng ăn phần mình.
Hai người không ăn ở phòng bao mà chọn vị trí có tầm nhìn cực tốt.
Ngồi ở bên cửa sổ, có thể mơ hồ nhìn thấy dòng người di chuyển qua lại dưới lầu.
Khương Thu Nghi vừa ăn vừa nhìn, cảm thấy vô cùng thú vị.
Đang mải mê nhìn, Lục Minh Thừa đột nhiên hỏi: "Sao lại muốn mang Giản Hạ đi chơi golf?"
Khương Thu Nghi sửng sốt, giải thích: "Cô ấy muốn đi lấy tư liệu."
Lục Minh Thừa khó hiểu.
Khương Thu Nghi cười một cái, nhàn nhạt nói: "Giản Hạ là tiểu thuyết gia, cô ấy muốn qua đó xem để sáng tác."
"..."
Nghe vậy, Lục Minh Thừa nhướng mi: "Viết tiểu thuyết?"
"Ừm."
Khương Thu Nghi cầm đũa, ngẩng đầu lên kinh ngạc nhìn anh: "Em chưa từng nói với anh?"
Lục Minh Thừa lắc đầu.
Anh chỉ biết hai người là bạn từ bé, về phần Giản Hạ làm cái gì, anh cũng không rõ.
Khương Thu Nghi không nói, Lục Minh Thừa cũng không chủ động hỏi.
Nghe vậy, Khương Thu Nghi dò xét nhìn anh: "Không thể nào, chắc chắn là em đã từng nói với anh, là anh quên."
Lục Minh Thừa: "..."
Anh hơi ngừng, nhìn vẻ mặt khẳng định của Khương Thu Nghi, bắt đầu hoài nghi trí nhớ của bản thân mình.
Có lẽ là đã từng nói, nhưng anh quên. Mấy việc nhỏ không quan trọng này, xác thật là Lục Minh Thừa không để trong lòng.
Anh suy nghĩ, thấp giọng nói: "Ừ, có lẽ là anh quên."
Khương Thu Nghi: "Anh quên chắc luôn."
Lời này nghe giống như mang theo một chút ý tứ oán trách.
Nhưng Khương Thu Nghi lại không cảm thấy gì cả.
Cô liếc mắt nhìn Lục Minh Thừa, nói: "Nhưng cũng không phải chuyện gì lớn."
Quên cũng là bình thường.
Lục Minh Thừa: "Vấn đề của anh, lần sau anh sẽ chú ý."
Khương Thu Nghi nhìn nét mặt nghiêm túc của anh, giật mình.
Khôbg hiểu sao, trong lòng cô như chảy qua dòng nước ấm.
Có loại cảm xúc không biết tên.
Ăn cơm xong, Lục Minh Thừa nhìn thời gian, còn sớm.
Anh nghiêng đầu nhìn Khương Thu Nghi, hỏi: "Muốn đi dạo dưới lầu tí không?"
Khương Thu Nghi: "Hả?"
Lục Minh Thừa: "Mua sắm, muốn đi không?"
Khương Thu Nghi chớp mắt nhìn anh, rồi lại nhìn xuống người mình: "Bộ này của em không thích hợp đi chơi golf sao?"
Lục Minh Thừa đang định nói đúng thì bỗng nghĩ ra điều gì đó.
"Bên chơi golf có chuẩn bị quần áo. Nhưng nếu em muốn thay thì có thể mang qua bộ khác qua."
Hôm nay ra ngoài, Khương Thu Nghi mặc một bộ váy vài dù dệt kim màu trắng, phụ kiện đi kèm là áo choàng cùng màu.
Giày lại càng thoải mái. Phối hợp tất cả, nhìn qua rất có khí chất thanh quý, tiểu thư, lại rất giản dị.
Đổi đi, đôi giày này không hợp.
Cô mang đôi dép lông thú, có cảm giác rất lười biếng.
Lục Minh Thừa không ý kiến.
Hai người đi xuống dưới lầu.
Khương Thu Nghi chọn một bộ len màu trắng. Tuy cũng không phù hợp để chơi golf, nhưng ít ra đã đổi giày .
Từ đôi dép lười biếng sang đôi bốt nhỏ.
Lục Minh Thừa nhìn, phát hiện bộ này lại càng không hợp để chơi golf.
Nhưng anh không nói.
Hơn một năm chung đυ.ng với nhau, anh cũng đã biết đại khái tính cách của Khương Thu Nghi.
"Em lấy bộ này."
Lục Minh Thừa "ừ" một tiếng, thản nhiên hỏi: "Có thêm phụ kiện gì không?"
Khương Thu Nghi: "Không cần."
Cô không đoán được tại sao Lục Minh Thừa lại nói như thế, một lát liền nói thêm: "Chơi golf mang trang sức không tiện."
Lục Minh Thừa gật đầu.
Quản lý gói bộ đồ cô mới thay ra xong, định đưa cho cô thì Lục Minh Thừa bỗng nhiên nói: "Đi xem quần áo đàn ông."
Khương Thu Nghi: "? Anh muốn mua?"
Lục Minh Thừa: "Ừ, xem thử."
Khương Thu Nghi nhìn anh vài giây, thấp giọng hỏi: "Em chọn cho anh nhé?"
Lục Minh Thừa: "Cũng được."
"..."
Khương Thu Nghi bối rối nhìn anh, nhưng cũng không nói gì.
Nhưng cô nghi ngờ trong lòng, nếu cô nhớ không nhầm thì mỗi bộ đồ của Lục Minh Thừa, thậm chí là cà vạt đều được đính chế riêng, căn bản là không cần mua ở ngoài.
Đương nhiên, có đôi khi các nhãn hàng lớn còn dựa theo số đo của anh, làm rồi chuyển thẳng đến nhà.
Cái nào cũng đắt, về phần đính chế tư nhân thì mỗi tháng mấy bộ.
So sánh quần áo và đồ vật của hai người, Lục Minh Thừa cũng không hề thiếu so với Khương Thu Nghi.
Chỉ là phần lớn kiểu dáng đều giống nhau hết, khiến Khương Thu Nghi nhìn mà phát chán.
Nghĩ đến đây, hai mắt Khương Thu Nghi sáng rực lên: "Anh muốn bộ vest hay đồ ở nhà?"
Lục Minh Thừa rũ mắt nhìn cô: "Gì cũng được."
Khương Thu Nghi cong môi, có chủ ý: "Vậy em chọn cho anh mấy bộ ở nhà đi."
Cô nhỏ giọng nói: "Mỗi ngày anh mặc đều là vest vest vest, làm em nhìn muốn mệt."
"..."
Lục Minh Thừa nhìn bộ đồ trên người mình, đáp ứng: "Được."
Khương Thu Nghi nheo mắt nhìn trên dưới anh một lượt, chủ động nói: "Em sẽ chọn cho anh một bộ đi chơi bóng trước đi."
Lục Minh Thừa không ý kiến.
Khương Thu Nghi dạo tìm trong tiệm, tò mò hỏi: "Anh thích màu đen hay làm màu xám hay là màu nào?"
Lục Minh Thừa vừa định nói sao cũng được, anh quét mắt, nhìn lướt qua gì đó, liền đổi lời: "Màu trắng."
Khương Thu Nghi không lên tiếng, cứ như vậy nhìn anh: "Anh thích màu trắng?"
Lục Minh Thừa không rõ lắm, nhàn nhạt nói: "Không tính là thích."
Khương Thu Nghi gật nhẹ đầu, trong lòng không hiểu sao lại có một sự tức giận không tên.
Cô cắn môi dưới, duy trì dáng vẻ đoan trang hào phóng: "Em cảm thấy anh thích hợp mặc màu đen hơn."
Lục Minh Thừa im lặng, nhưng không cự tuyệt.
"Vậy em chọn đi."
Cuối cùng, Khương Thu Nghi chọn cho anh bộ đồ ở nhà màu đen.
Cô mới không thể chọn bộ màu trắng cho Lục Minh Thừa.
------------